Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đầu năm nay Thứ nữ nhà quan lại và lang quân đọc sáng nhà nghèo cửa nhỏ được xưng là một loại quan hệ sống nhờ lẫn nhau, đương nhiên tiền đề là Thứ nữ này được người trong nhà coi trọng.
Thứ nữ không bằng Đích nữ, mẫu thân các nàng không phải nha hoàn thì chính là người mua từ chỗ buôn bán, không có đồ cưới dồi dào. Nguyên nhân kết thân chính là quan hệ tốt hai nhà, Đích nữ tôn quý có thể đạt được cưới xin tốt, nhưng mà cuộc sống Thứ nữ thì gian nan nhiều lắm.
Gặp phải cha mẹ không đau, Đích mẫu không thích, có thể sẽ bị nhét vào cùng làm thiếp của người nhà giàu cửa rộng, dùng để mượn sức quan hệ. Phải biết thiếp và chính thất thường thường là cách biệt một trời, cho dù nhà mẹ đẻ điều kiện dù tốt, cũng phải cả đời nhận hết ủy khuất.
Lấy người Ninh gia làm ví dụ, Ninh Xảo Hân có thể gả cao đến vương phủ làm Thế tử phi, nhưng Ninh Xảo Bình ngày sau nếu muốn hướng về nhân gia dòng bên của chín họ nhỏ làm chính thê, cũng có thể phải hao phí một phen trắc trở.
Ninh gia hiện tại không cần nịnh bợ cấp trên, tất nhiên không cần đem nàng gả cho tôn thất, quan lớn vân vân đi làm thiếp, cứ như vậy đem nàng gả cho người đọc sách có công danh đó là lựa chọn rất tốt.
Người giống Ninh Vân Tấn dù sao cũng là số ít, hơn phân nửa người lại cùng khoa cử liều chết sứt mẻ chính là bởi vì không có cánh cửa ân ấm, chỉ có con đường quý tộc thi lấy công danh mà thôi.
Người có thể tuổi còn trẻ đã thi đậu Tiến sĩ chí ít đều là giai cấp địa chủ địa phương, điều kiện trong nhà coi như không tồi, cưới một Thứ nữ thế gia quan lại ở trong quan trường liền hơn một phần quan tâm và dắt đỡ.
Mà Thứ nữ thứ nhất là gả thấp, thứ hai là nhà chồng còn phải dựa và nhà vợ, thường thường ở nhà có thể có tiếng nói, làm có thể thẳng sống lưng làm thái thái đương gia, gặp được trượng phu là thật sự có tài hoa, nói không chừng ngày sau còn có thể kiếm một cái cáo mệnh nhất phẩm, xem như đường ra vô cùng tốt.
Nhân gia tính toán như Ninh gia tồn tại không ít, Trần Lập Ngôn thì cũng là một trong người may mắn.
Chính thê của hắn là Thứ nữ của Chiêm Sự phủ* Thiếu Chiêm Sự Thẩm Lữ Công, tuy rằng Thẩm Lữ Công quan chức không hiển hách, nhưng mà Thẩm gia dù sao cũng là dòng nên của chín họ nhỏ, Thứ nữ Thẩm gia gả cho Trần Lập Ngôn tiểu địa chủ Giang Tây sinh ra Tiến sĩ tam giáp này chân chính xem như gả thấp.
*Chiêm sự phủ 詹事府 là một chức quan cung cấp mọi việc cho Thái tử.
Dựa vào tin tức Ninh Vân Tấn sai người thám thính, Trần Lập Ngôn năm đó vì mối hôn sự này chính hao phí không ít tâm tư, nếu không phải khoa đậu Tiến sĩ của bọn họ người trẻ tuổi quá ít, chuyện tốt như thế cũng không đến lượt hắn.
Sau khi biết được Thẩm gia hữu ý chiêu rể, ngoài ở rể ra Trần Lập Ngôn không được về bên nhà mình, cư nhiên còn thề son sắt nói ra điều kiện kiếp này không nạp thiếp, đem lão nương hắn thiếu chút nữa nghẹn thở ra bệnh.
Thứ nữ Thẩm gia kia là con gái Thẩm Lữ Công có lúc già, lại là tiểu thiếp được sủng ái nhất sinh, ở trong phủ nuôi ra tính tình nhanh nhẹn mạnh mẽ, tuy rằng hai người kết hôn gần sáu năm chỉ sinh cho hắn ba nữ nhi, nhưng cũng thật sự kẹp chắc lời Trần Lập Ngôn lúc trước tự mình nói ra miệng, không nhìn các loại ám chỉ của hắn, lặng thinh không đề cập tới chuyện nạp thiếp cho hắn.
Vì nhạc phụ đề bạt và chiếu cố, Trần Lập Ngôn ngụy quân tử như vậy tất nhiên không dám tự chủ trương hướng thu người vào phòng, chỉ có thể bóp mũi nuốt khẩu khí này. Hắn hy sinh cũng rất đáng giá, thời gian vài năm ngắn ngủi đã từ một thứ cát sĩ nho nhỏ đi đến vị trí học sĩ hầu đọc, bất quá người Hàn Lâm Viện cũng đều biết người ngày tâm bệnh lớn nhất cả đời chính là không nhi tử.
Ninh Vân Tấn không tin người ở sau lưng sai khiến Trần Lập Ngôn chính là Hồng Minh, dù sao đó cũng quá rõ ràng, Thái tử ngu nữa cũng sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng mà đến tột cùng là ai ra tay hắn vẫn không tra ra được.
Muốn mượn sức khống chế Trần Lập Ngôn thật sự là đơn giản, một mỹ nhân kế khiến hắn cho rằng nữ nhân gặp dịp thì chơi có hài tử của hắn, hơn nữa khi chuyện thành công đồng ý quan to lộc hậu khiến hắn đầu choáng váng, đáp ứng giúp người chỉnh mình – có lẽ hắn cảm thấy giúp người làm chuyện nhỏ như thế có thể đạt được hồi báo phong phú nhiều như vậy thật sự là có lời!
Ninh Vân Tấn tra được mỹ nhân được người sau màn thưởng xuống, Trần Lập Ngôn tạm thời còn không dám quang minh chính đại mang về nhà, mà là an trí trong một trạch tử nhị tiến tại bờ Thập Sát Hải làm ngoại thất, vì thế hắn có lòng tốt cho người trộm báo cho vợ hắn.
Tuy rằng rất muốn đi vây xem trường hợp náo nhiệt kia, bất quá ngày Thứ nữ Thẩm gia đánh ngoại phòng Trần Lập Ngôn sắp xếp cho hắn chính là ca sáng, hắn đành phải vô cùng tiếc nuối mà nghe Phùng Thành Chí thuật lại cho hắn.
Nghe nói Thứ nữ Thẩm gia kia muốn kéo ngoại thất về nhà, bị Trần Lập Ngôn vội vàng đuổi tới hung hăng mắng cự tuyệt.
Nghe nói Trần Lập Ngôn tính toán nếu ngoại thất sinh nhi tử thì nâng làm quý thiếp, Thứ nữ Thẩm gia lập tức khó trời gào đất lấy ra công văn hắn năm đó tự tay viết khi cầu thân, chỉ trích hắn vong ân phụ nghĩa.
Nghe nói Trần Lập Ngôn thẹn quá thành giận muốn lấy Thứ nữ Thẩm gia vô tử làm lí do hưu thê, nhưng mà Thứ nữ Thẩm gia chính là vì công công giữ hiếu ba năm, cũng vì hắn dưỡng dục hai nữ nhi, vốn là xếp vào thuộc loại ‘Tam bất khứ’, cành miễn bàn Thẩm gia cũng sẽ không ngồi xem chuyện mất mặt như vậy phát sinh, nhà thật sự phải có nữ nhi bị hưu, con gái nhà hắn thì đừng nghĩ lại cưới người trong sạch – tuy rằng hiện tại cũng không chỗ nào tốt hơn!
Nếu là Ninh Vân Tấn lựa chọn thời cơ khác phát động, mọi người nhiều nhất cũng là bát quái một chút chuyện xấu nhà hắn ta, nói không ngừng nữ nhi Thẩm gia mạnh mẽ, Trần Lập Ngôn bội bạc linh tinh, việc nhỏ này với làm quan của hắn ảnh hưởng cũng không lớn, mọi người chú ý một chút chờ rầm rộ qua đi ai còn quản hắn chuyện nhà một quan nhỏ.
Nhưng mà năm nay lại vừa lúc là năm kinh sát (đánh giá kinh thành), nhóm quan viên đều hận không thể mang theo cái đuôi đối nhân xử thế, để đạt được đánh giá tốt, chuyện nhà hắn ta sau khi nháo lớn, đầu tiên là có Ngự sử vạch tội hắn nhà không nghiêm, mất thể diện đại thần, được một tội xử phạt, tiếp đó sau khi mất đi quan tâm của Thẩm gia toàn bộ ‘Tứ cách’ của hắn làm thường thường, trong ‘Bát pháp’ không cẩn thận, mới nổi danh trên bảng yếu kém, trực tiếp bị định thuyên chuyển giáng hai cấp.
Tuy rằng không có dính vào xử phạt nghiêm nhất ‘Tham lam, tàn bạo, không tiến thủ’, nhưng mà người làm quan không nghiêm cẩn, ngày sau hắn không có tạo hóa khác, đường quan coi như là hết.
Tương phản chính là Ninh Vân Tấn mới làm quan chưa đến ba tháng thành tích kinh sát cực kỳ ưu tú, trực tiếp được đề bạt làm học sĩ hầu đọc. Tuy rằng người với hắn hâm mộ ghen tỵ không ít, đặc biệt Tiến sĩ cùng khoa, nhưng mà tước vị Ninh Vân Tấn đặt ở đó, khiến hắn làm học sĩ hầu đọc này coi như đã thấp!
Giải quyết rớt thủ trưởng đáng ghét, Ninh Vân Tấn đem tâm tư đều dùng ở chuyện trọng yếu hơn, hắn cơ hồ mỗi ngày đều phải tìm Phùng Thành Chí muốn một lần tin tức có liên quan đến Phúc Kiến.
Hành động của Ninh Vân Tấn thẳng thắn vô tư, tất nhiên không thể gạt được trưởng bối và Văn Chân vô cùng chú ý hắn, rất nhanh hắn đã được Ninh Kính Hiền gọi vào thư phòng ‘Tâm sự’.
Sau khi hắn về phủ vừa nghe phụ thân tìm mình, đã trực tiếp chạy tới, trên người còn mặc áo lông thật dày. Áo lông kia là chất vải da cáo đen ngự ban, bên trên mép cổ là một vòng lông xù viền trắng, đem khuôn mặt nhỏ của Ninh Vân Tấn tôn đến phá lệ cao quý.
Đại Hạ với phục sức da lông có văn bản quy định rõ ràng, dân công, hậu, bá, quan phẩm nhất đến tứ không cho phép mặc da cáo đen, chỉ có Hoàng thượng đặc biệt ban thưởng mới cho phép mặc. Tiểu nhị mấy năm nay càng ngày càng được Hoàng thượng chú ý, điều này làm cho Ninh Kính Hiền trong lòng thật sự là vừa mừng vừa lo.
“Gia gia, phụ thân.” Ninh Vân Tấn cho hai vị trưởng bối hành lễ xong, thấy tầm mắt phụ thân dừng ở áo lông trên người mình, cũng có chút buồn rầu. Hắn tất nhiên biết y phục này rất chói mắt, nhưng mà mình nếu nói không mặc ánh mắt Văn Chân càng đâm người, Ninh Vân Tấn đành phải đến thời điểm vào cung diện thánh mới có thể mặc vào.
“Ngồi đi!” Ninh Đào Húc không biết gút mắc trong đó, nhìn thấy áo lông kia tất nhiên chỉ có cao hứng. Hài từ nhà mình được thánh tâm, tiền đồ rộng lớn, làm trưởng bối đều sẽ cảm giác phá lệ vui vẻ.
Bản thân hắn hiện tại lui ở nhị tuyến, bởi vậy đặc biệt chú ý tình huống hai tôn tử làm quan, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi, “Tiểu nhị đang cảm thấy Phúc Kiến có chuyện gì không ổn muốn phát sinh?”
Ninh Vân Tấn cũng không kinh ngạc hai vị trước mắt thần thông quảng đại, trên thực tế mình có thể nghe được chuyện, hai người bọn họ hẳn là biết được càng kỹ càng tỉ mỉ, vì thế giải thích nói, “Đúng là như thế. Ngài cũng biết ta gần đây đang quan tâm chuyện kiểm tra cất kho, ta cuối cùng cảm thấy Phúc Kiến chỉ sợ phải gặp rắc rối!”
“Kiểm tra cất kho không phải là mang tính toàn quốc sao, làm sao lại chỉ có mình Phúc Kiến sẽ xảy ra chuyện?” Ninh Kính Hiền không hiểu hỏi. Nhân cớ do Binh bộ thiếu lương bắt đầu kiểm tra cất kho là kế sách Văn Chân và hắn định, tất nhiên rõ ràng chuyện bên trong, nhưng hắn lại không biết vì sao nhi tử phải phá lệ chú ý Phúc Kiến.
Cùng Ninh Kính Hiền bất đồng, Ninh Đào Húc là người đã làm qua Tổng đốc một tỉnh, tất nhiên với vấn đề dân sinh càng thêm chú ý. Hắn híp mắt nhớ lại một chút tin tức thu được về Phúc Kiến, đột nhiên quá sợ hãi mà nói, “Lẽ nào giá lương Phúc Kiến không khống chế được?”
“Đúng là như thế.” Ninh Vân Tấn biết gia gia đã kịp phản ứng, thì cũng không thừa nước đục thả câu, “Phúc Kiến từ xưa là nơi núi nhiều đất ít người đông đúc, quanh năm phần lương thực đều phải từ Giang Tây, Quảng Đông Triều Châu phủ và Đài Loan phủ tiến hành tiếp tế lương thực, cố tình năm trước gặp nạn lũ, xuân hạ năm nay lại gặp thời tiết nhiều mưa, dẫn đến lương thực mất mùa.”
Hắn nhắc ra điều này, tư duy Ninh Kính Hiền cũng liền thông suốt ra.
Làm Binh bộ Thượng thư, trước kia lại chấp chưởng qua bộ môn nhãn trong của Hoàng đế, tất nhiên có con đường tin tức của mình, “Năm nay Triều Châu phủ cũng thu ít, Đài Loan phủ lại gặp nạn bão, lương thực không thể tiếp tế Phúc Kiến, hơn nữa buôn lương còn đến bên này mua sắm lương thực, lại có gian thương tận lực trữ hàng, nghe nói giá lương khắp Phúc Kiến nâng lên rất nhanh.”
Ninh Vân Tấn gật đầu, khuôn mặt nhỏ phá lệ nghiêm túc, “Hôm nay Phùng Thành Chí truyền đến tin tức nói vài nơi của Phúc Kiến giá lương đã đến một thạch thóc trên hai lượng bạc, có một số khu thậm chí đã rao giá ba lạng một thạch.”
Ninh Đào Húc cả kinh nói, “Một thạch thóc hơn một lượng bạc, đã có nguy cơ dân loạn, Ưng Tường Kiệt chẳng lẽ không có áp dụng biện pháp gì?”
“Ưng Tường Kiệt một Tổng đốc Phúc Kiến vừa mới nhậm chức cuối năm trước có thể có biện pháp gì, hắn lại là một người tính tình cổ hu bảo thủ, nửa bước không chịu đi thêm một bước.” Ninh Kính Hiền biết lúc trước Hoàng thượng chọn một người phẩm chất thanh liêm như thế tới Phúc Kiến tất nhiên là có suy tính khác, nhưng mà gặp phải sự kiệt đột phát với tính cách của người nọ nhất định thả không ra tay chân làm việc.
Hắn cau mày nói, “Mười kho thường bình không tồn ba, trong tay hắn không lương có thể có làm được gì. Nghe nói Ưng Tường Kiệt ngược lại có khuyên nhủ nhiều phú hộ bán chút lương thực bình ổn giá lương, bất quá ngược lại hoàn toàn tương phản, khiến càng nhiều người trữ lương thực đợi lấy giá cao.”
Ninh Đào Húc nhìn Ninh Vân Tấn hỏi, “Tin này Hoàng thượng có biết?”
Ninh Vân Tấn gật đầu, “Tất nhiên biết, bên Phúc Kiến đâu giấu được tin này, nếu mà để mặc giá lương lên nữa chỉ sợ phải đói chết người, khi đó tội danh càng lớn. Hai ngày trước đã trình chiết tử đến ngự tiền, Hoàng thượng tuy rằng giận dữ, nhưng mà vẫn hạ chỉ mệnh lệnh Giang Tây chuyển hai mươi vạn thạch gạo cấp tốc đến tháo gỡ Phúc Kiến.”
“Một khi đã như vậy con còn quan tâm chuyện Phúc Kiến như vậy làm gì?” Ninh Kính Hiền ngạc nhiên nói.
“Phụ thân ngài cũng biết Hoàng thượng muốn ta dâng một phần chiết tử về chế độ cất kho, dù sao cũng là công văn chính thức sau lần đầu nhi tử làm quan, tất nhiên muốn có thể bỗng nhiên nổi danh.”
Ninh Vân Tấn ngượng ngùng mà sờ sờ mũi, đem tâm tư nhỏ của mình nói ra. Hắn nói, “Nhi tử cảm thấy Phúc Kiến lần này thiếu lương thật không thể nào dễ giải quyết như vậy, vấn đề cất kho nếu không phải sát đuôi lông mày Hoàng thượng cũng sẽ không muốn động thủ kiểm tra. Phúc Kiến là mười không tồn ba, Giang Tây không chừng nào chỗ nào tốt hơn, trong lúc nhất thời muốn triệu tập hai mươi vạn thạch lương thực lấy ra cũng không phải số nhỏ.”
Hắn dừng một chút, bổ sung nói, “Hơn nữa thánh chỉ này đến là một hồi, còn có thời gian điều lương, thêm ra ngày hao phí chỉ sợ không ít, khó tránh khỏi sẽ có chuyện xấu gì đó, nếu thật sự sau đó nháo ra chuyện lớn, những Các lão tất nhiên sẽ càng chú ý chuyện cất kho, chiết tử nhi tử đưa lên hẳn là càng có thể khiến người chú ý rồi!”
“Hồ đồ! Nhìn ngươi bình thường cũng là người thông minh, làm sao lần này lại phạm vào ngu xuẩn.” Ninh Đào Húc ở trên bàn vỗ một cái, lắc đầu nói, “Nếu chiết tử kia của ngươi đã viết xong, ngày mai hãy nhanh chóng đưa lên, ngàn vạn đừng trì hoãn.”
Ninh Vân Tấn bị gia gia nhắm đầu mắng, nhất thời sửng sốt, Ninh Kính Hiền nhìn nhi tử bình thường như quỷ ranh bộ dáng ngốc hồ hồ nhịn không được cong khóe miệng.
Hắn trêu tức mà nói, “Con chính mình ngẫm lại, liệu sự như thần và mã hậu pháo rốt cuộc cái gì tốt hơn!
Ninh Vân Tấn há to miệng, ầm ầm tỉnh ngộ, mình quả nhiên là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường!