Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trùng Sinh Chi Tô Gia
  3. Chương 18
Trước /80 Sau

Trùng Sinh Chi Tô Gia

Chương 18

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bên kia Đường tổng bị mỹ nữ bao vây, bên này Tô Gia bị một nam nhân xa lạ nắm tay, mọi người đứng một bên chờ xem kịch hay.

“Có thể vinh hạnh mời ngài khiêu vũ không?” Trần Uyên đột nhiên quỳ một gối, hai tay nâng tay Tô Bạch khẽ hôn lên mu bàn tay nam nhân…

—–

Âm nhạc tấu hưởng, ánh đèn mờ ảo, sao đêm lấp lánh từ ngoài cửa sổ rải xuống nền phòng, nền gạch như hắc diệu thạch điểm xuyết quang huy rạng rỡ như ánh sao.

Khiến người, có cảm giác như đang đặt mình trong phim điện ảnh Mỹ thập niên sáu bảy mươi, xa hoa lại phức tạp, trong không khí tràn ngập mùi rượu cất giấu suy đồi cùng tham lam, bên dưới âu phục giày da là dục vọng như dã thú, bên dưới áo váy lộng lẫy là cám dỗ như hoa độc, nhưng thế giới ngợp trong vàng son vẫn khiến người trầm luân.

Trên đời này có bao nhiêu người luôn miệt mài theo đuổi cuộc sống sang quý mà thối nát như vậy, bề ngoài hoa lệ hào nhoáng, châu báu giá trị xa xỉ, còn nhân tâm đã sớm lụn bại.

Nhạc đệm, nhẹ nhàng vang lên;

Bước nhảy, nhẹ nhàng rơi xuống.

Diễn kịch phải diễn đến cùng, bỏ dở nửa chừng sẽ chỉ lãng phí vốn đầu tư ban đầu, Đường Kiêu nắm tay Tô Bạch chậm rãi đi tới vị trí trung tâm đại sảnh, điệu Tango tao nhã mà lười biếng, giữa một mảnh triền miên ẩn tàng lưỡi dao sắc nhọn, Tô Gia thích khiêu vũ, cảm giác đắm mình trong thế giới âm nhạc cùng vũ đạo khiến người say mê này luôn có thể giúp y tạm thời thoát khỏi hiện thực nhàm chán.

Tô Gia không phải lần đầu khiêu vũ với nam nhân, cũng không phải lần đầu nhảy bước của phái nữ, nhưng tình huống này thường chỉ xuất hiện khi y có việc nhờ cậy người.

“Ta không thể không thừa nhận, bước nhảy của ngươi rất tốt.”

Tô Bạch từ trong ngữ khí của Đường Kiêu nghe ra được vài phần “kinh ngạc”, y hơi nhướn mày: “Nga — Đường tổng cảm thấy loại nam nhân đã qua bốn mươi như ta chỉ biết ở công viên đánh Thái Cực quyền, uống trà dưỡng sinh, hay là nhảy Disco lão niên?”

“Đàn ông bốn mươi tuổi chính là thời điểm có mị lực nhất, huống chi Tô Gia ngài hiện giờ chỉ mới vào độ ba mươi hào hoa phong nhã, ta chỉ là rất khó tưởng tượng nhân vật như ngài cũng chịu bỏ thời gian đi học điệu Tango.”

“Ngươi nhảy cũng phi thường tốt, trước kia thường xuyên khiêu vũ với vị hôn thê?”

“Tô Gia, trên thế giới này muốn tìm một bạn nhảy hoàn mỹ cũng gian nan như tìm một bạn đời hoàn mỹ.” Đường Kiêu đáp phi sở vấn.

Âm nhạc du dương hài hòa mà không mất điểm bùng nổ như sợi dây leo có gai quấn lấy hai chân, đây chính là điệu Tango chỉ thuộc về giữa nam nhân và nam nhân, bước nhảy cao quý mà mạnh mẽ, tuy khoảng cách gần như vậy, hắn và y cũng sắp dán ngực vào nhau, nhưng trong mắt người ngoài xem ra bên hông hai người đều như đeo một thanh kiếm sắc, bất cứ lúc nào cũng có thể hung hăng đâm vào ngực đối phương, nhưng giây tiếp theo lại triền miên cùng một chỗ.

Mâu thuẫn đến thế, lại khắc cốt minh tâm biết bao.

Có lẽ Đường Kiêu nói đúng, trên thế giới này muốn tìm được một bạn nhảy hoàn mỹ thật sự quá khó khăn, cũng như Tô Bạch không hề nghĩ tới có một ngày khiêu vũ cũng sẽ trở thành một trong những chiến trường của y, hai người họ giống như dã thú và người thuần thú trên trường đấu thú, một đang truy đuổi, một đang dẫn dụ.

Một ý đồ dùng răng nanh sắc bén cắn đứt yết hầu đối phương, một phất tung tấm áo choàng rực lửa không ngừng tránh lui, nhưng sau lưng cất giấu một thanh chủy thủ lợi hại.

Đây là một trận chiến, đến cuối cùng chung quy sẽ có một người bị chinh phục.

Chiến tranh còn chưa kết thúc, một khúc nhạc đã ngừng.

Đường Kiêu chậm rãi buông lỏng bàn tay nắm tay Tô Bạch, mỉm cười nói: “Có người đang đi tới hướng ngươi.”

Dư quang khóe mắt thoáng thấy Lưu Vân Sinh đang bước nhanh đến chỗ họ, Tô Bạch tách khỏi Đường Kiêu xoay người đi ra cửa hông biệt thự, y không muốn trước mặt công chúng trình diễn một màn hài kịch.

Ở một đầu khác, chứng kiến mọi chuyện vừa phát sinh Lâm Minh Gia liếc sang Tô Dịch Dương lẻ loi một mình sắc mặt khó coi, giả vờ kinh ngạc nói: “Dịch Dương, thế này là thế nào? Tôi còn tưởng Đường tổng sẽ mời anh nhảy bản đầu tiên chứ.”

Hiếm khi nắm được nhược điểm có thể đem ra giễu cợt Tô Dịch Dương, Lâm Minh Gia tự nhiên không khách khí trước khi rời đi còn không âm không dương bổ sung một câu: “Gia hỏa Lưu Vân Sinh cũng thật có mắt a, cư nhiên nhìn trúng người của Đường tổng. Đúng rồi, trước kia anh không phải luôn miệng chê bai anh trai mình là một thằng già vừa béo vừa ngu xuẩn sao?”

Tuy còn muốn nói tiếp, bất quá nhìn đến ánh mắt băng lãnh Tô Dịch Dương ném cho hắn, Lâm Minh Gia vẫn thức thời bỏ đi, nhưng sáng mai khẳng định trong công ty người nào cũng biết Tô Dịch Dương thất sủng.

……

……

Trần Uyên ngồi dựa vào ghế sau trong xe, ngoài cửa bóng đêm cùng ánh đèn định hình thành hai mảng màu đen trắng.

“Tít tít tít –” Di động trong túi rung lên, bàn tay mang găng tay trắng móc điện thoại ra ấn nút tiếp máy.

“Tra được chưa?” Trần Uyên ngữ khí bình thản.

[Chín mươi chín tài khoản của Tô Gia em chỉ tra được mười tám cái, may là trong mười tám cái đó có một cái hai tháng trước bị động qua.]

“Có tra ra được là ai động tới không?” Bàn tay cầm di động hơi siết chặt lại.

[Đối phương rất giảo hoạt, em chỉ có thể tra ra số tiền đó cuối cùng chảy về thành phố A, Trần ca, ngài ấy dù sao cũng là người đã nuôi lớn chúng ta……] Đầu bên kia thở dài.

“Tiểu Hải, ta sẽ không tổn thương ngài ấy.”

Cho dù tổn thương mọi người trên toàn thế giới, thậm chí là tổn thương chính mình, hắn cũng sẽ không hại đến một ngón tay của Tô Gia, nhưng hắn càng không thể chấp nhận nam nhân đó rời xa hắn.

Tô Gia, tại sao phải bỏ ta? Ta rõ ràng, yêu ngài như vậy.

Đầu bên kia đột nhiên im lặng, Trần Uyên trong mắt lóe lên một tia sáng, ngữ khí thoáng nôn nóng một chút: “Tiểu Hải, cậu còn có chuyện muốn nói đúng không?”

[Trần ca, vài hôm trước em nhận được tin nhắn Tô Gia gửi tới, ý em là có thể có người biết phương thức Tô Gia liên hệ em……] Đầu bên kia ấp a ấp úng nói.

“Người đó nói gì với cậu?”

[Hắn bảo em tra tư liệu về Đường Kiêu, bất luận người đó có phải là Tô Gia hay không, Trần ca, anh nhất định phải lưu ý gã Đường Kiêu này.]

“Ân, ta biết rồi.”

[Trần ca…… em hỏi một câu có được không, tại sao chúng ta nhất định phải lật đổ Tô Gia, tuy Tô Gia tính tình hơi quá đáng một chút, nhưng rất tốt với chúng ta, hơn nữa Tô Gia không có con, tương lai ngài ấy nhất định sẽ để lại vị trí này cho anh, Trần ca, bất luận anh quyết định làm gì em đều ủng hộ anh vô điều kiện, nhưng anh có thể nói cho em biết tại sao không?]

“Từ sau vụ việc của Lâm Phàm, ngài ấy đã âm thầm cắt giảm thế lực của ta.”

Xe dừng lại trước cổng biệt thự trên đỉnh núi của Đường Kiêu, Trần Uyên khoát tay ra hiệu vệ sĩ không cần theo mình rồi đi vào, mới được hai bước liền nhìn thấy một bóng người áo trắng quen thuộc từ hoa viên gần đó đi ra.

“Tô lão sư.” Trần Uyên gọi một tiếng.

……

……

“Tô Mặc!”

Lưu Vân Sinh chậm chạp đuổi theo, mới chốc lát đã suýt mất dấu Tô Gia, trong hoa viên cơ hồ không có ai, thoáng thấy nơi lối rẽ một bóng người màu trắng nhanh nhẹn rời đi, Lưu Vân Sinh vội vàng chạy qua, vừa đến ngã rẽ kia trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, Lưu Vân Sinh không khỏi thắng gấp.

“Tô Mặc, ngươi không muốn gặp ta đến thế sao?” Người đột ngột xuất hiện chính là Tô Bạch cố ý dụ Lưu Vân Sinh ra ngoài.

“Ta nghĩ ngươi nhận lầm rồi, Tô Mặc đã chết, đừng bám theo ta nữa.” Dừng một chút, Tô Gia dựa vào cột trong một lương đình ở hoa viên, lãnh đạm nói, “Này không phải đề nghị, mà là cảnh cáo.”

Lưu Vân Sinh thần sắc thảm thương: “Ta biết trước đây ta đã làm nhiều chuyện không tốt. Ta tạ lỗi với ngươi, xin lỗi, Tô Mặc, thực sự xin lỗi. Nhưng ngươi không thể hẹn hò với Đường Kiêu, hạng người như Đường Kiêu sẽ không thật lòng đối đãi ngươi, ta biết ngươi không chỉ bởi vì Đường Kiêu có tiền có quyền mới đi theo hắn, cho dù là vì trả thù ta, làm như vậy cũng chỉ tổn hại chính ngươi.”

Tô Gia lẳng lặng nghe Lưu Vân Sinh nói, giống như đang nghe kể chuyện cười.

Thấy Tô Bạch không mở miệng, Lưu Vân Sinh cho rằng Tô Bạch thật sự vì trả thù mình mới quen Đường Kiêu.

“Tránh xa hắn đi, loại người như hắn chỉ biết đùa giỡn người khác không thích hợp với ngươi.”

“Ngươi cảm thấy hắn không thích hợp với ta, không phải bởi vì Đường Kiêu không đủ tư cách ở bên ta, mà là vì ngươi nghĩ một nam nhân đã không còn trẻ, không quyền không thế như ta không có tư cách ở bên cạnh Đường Kiêu.” Tô Gia lắc đầu, “Nếu Đường Kiêu là loại người chỉ biết đùa giỡn người khác, vậy còn ngươi, ngươi có tư cách gì, đứng trên lập trường gì để nói với ta những lời này?”

“Gì mà tổn hại hay không tổn hại, đừng ấu trĩ như vậy nữa có được không? Ngươi đã không còn là con nít, cái gọi là tổn thương không phải chỉ một câu xin lỗi là có thể bù đắp lại.”

Bị nói trúng tâm tư trong lòng, Lưu Vân Sinh cắn môi: “Phải làm thế nào, ngươi mới chịu tha thứ cho ta?”

Nếu Tô Mặc vẫn là Tô Mặc, hôm nay ngươi còn có thể đứng đây nói tiếng xin lỗi sao? Tình cảm con người, sao lại rẻ mạt đến thế.

“Vậy thì đi chết đi.” Tô Gia cười đến ôn nhu nhưng không hề có chút độ ấm, “Ngươi chết rồi Tô Mặc sẽ tha thứ cho ngươi.”

Lưu Vân Sinh nhất thời sửng sốt, Tô Mặc sao có thể thốt ra những lời tàn nhẫn như vậy?

“Do dự à? Chứng tỏ những gì ngươi nói đều là vô nghĩa.” Vừa dứt lời, Tô Gia đột nhiên xông lên một quyền hung hăng thụi vào bụng Lưu Vân Sinh, Lưu Vân Sinh bị cú đấm thình lình sấm sét này đánh ngã lăn dưới đất.

“Đừng kêu la, la lên mất mặt lắm đó!” Tô Gia tiến thêm một bước nhấc chân dẫm lên ngực Lưu Vân Sinh, đạp xuống thật mạnh.

Lưu Vân Sinh cắn chặt môi dưới liều mạng không phát ra tiếng, ngực sắp bị đạp cho nổ tung, thế này, có thể xóa bớt phần nào phẫn nộ trong ngươi không?

Một câu vừa rồi của Tô Gia cũng đủ làm hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng.

“Giá như ngươi vẫn tiếp tục kiêu ngạo xấc xược có lẽ ta còn cảm thấy ngươi là con người, nhưng bộ dạng ngươi hiện tại thật sự cả chó cũng không bằng, Lưu Vân Sinh, ngươi quá khó coi, quá ghê tởm.” Trên cao nhìn xuống thanh niên trẻ đang đau đến cuộn mình trên mặt đất, Tô Gia đạm mạc nói, đồng thời một cước đá ngay mặt Lưu Vân Sinh, đá thêm hai cước phát hiện Lưu Vân Sinh đã ngất xỉu.

“Ta cũng tặng ngươi một câu xin lỗi.” Một cước cuối cùng đá Lưu Vân Sinh đã hôn mê lăn vào trong bụi cỏ, đánh người xong một trận thần thanh khí sảng, Tô Gia huýt sáo ra khỏi hoa viên, y làm vậy coi như đã trả thù cho Tô Mặc, gần đây thân thủ lại tiến bộ nhiều, xem ra chăm chỉ luyện tập luôn hữu hiệu.

Còn chưa được hai bước chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi y lại.

“Tô lão sư.”

Có cần trùng hợp vậy không!

“Trần tổng.” Tô Gia dừng chân, Trần Uyên nhanh chóng đi tới trước mặt, y cũng rất muốn nện Trần Uyên một trận.

“Tô lão sư đi một mình?” Trần Uyên nhìn hướng hoa viên.

Tô Gia từ bỏ ý định kéo Đường Kiêu vào lốc xoáy: “Không, tôi chỉ ra đây hít thở không khí một chút.”

“Vậy sao?” Trần Uyên mím môi, “Có thể cùng trở vào không?”

“Đương nhiên.”

Tô Gia xoay người đi về hướng cổng chính, ngay sau đó tay đột nhiên bị người giữ chặt, y quay đầu đối diện ánh mắt mang ý cười của Trần Uyên, do dự một giây, Tô Gia nhẫn nhịn không hất tay hắn.

Tiến vào đại sảnh, Tô Bạch rất nhanh liền thấy được Đường Kiêu, tên hỗn đản hôm nay thân là bạn trai y lại đang uống rượu tán gẫu với mấy cô em xinh đẹp chưng diện bốc lửa.

“Xem ra Đường tổng hiện giờ rất bận.” Trần Uyên liếc nhìn Đường Kiêu được mỹ nữ vây quanh, đột nhiên kéo Tô Bạch đến trung tâm đại sảnh, hiện trường có rất nhiều người chưa từng gặp qua Trần Uyên, bất quá Tô Gia thì bọn họ vừa được gặp, mà khí tức lãnh khốc tản mác từ toàn thân Trần Uyên tuy không cho ai tiếp cận nhưng cũng đủ hấp dẫn quần chúng.

Bên kia Đường tổng bị mỹ nữ bao vây, bên này Tô Gia bị một nam nhân xa lạ nắm tay, mọi người đứng một bên chờ xem kịch hay.

“Có thể vinh hạnh mời ngài khiêu vũ không?” Trần Uyên đột nhiên quỳ một gối, hai tay nâng tay Tô Bạch khẽ hôn lên mu bàn tay nam nhân, Tô Gia nhất thời một trận da gà tê dại tới đỉnh đầu.

Bốn phía bắt đầu huyên náo, Đường Kiêu một tay cầm ly rượu chứng kiến một màn lãng mạn như phim ngay chính giữa đại sảnh, nhấp môi một hớp nhỏ vang đỏ, hai mắt hẹp thành một đường chỉ nguy hiểm.

Theo nền nhạc êm đềm, Trần Uyên một tay ôm eo Tô Gia ung dung di chuyển trên sàn nhảy.

Tên đầu gỗ Trần Uyên này hóa ra cũng biết khiêu vũ a, đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên khi Tô Gia, cũng là lần đầu tiên, khiêu vũ với Trần Uyên. Trước kia y từng dẫn Trần Uyên đi tham dự đủ loại vũ hội xã giao, Trần Uyên xưa nay chưa từng nhảy với bất kỳ ai, Tô Gia cho rằng nguyên nhân là Trần Uyên không biết khiêu vũ, ngược lại không ngờ Trần Uyên kỳ thực nhảy cũng rất khá.

“Năm ta mười tám tuổi, ta ấp ủ một nguyện vọng, mong một ngày nào đó có thể khiêu vũ một bản cùng người ta yêu, ta đợi thật lâu thật lâu, nhưng mãi cho đến khi ta chiếm được hắn, vẫn không đạt thành nguyện vọng này, ta vẫn luôn muốn nói cho hắn biết, ta yêu hắn, yêu đến mức có thể trả giá hết thảy.” Trần Uyên thanh âm trầm thấp mà chậm rãi.

“Ta chỉ muốn được ở bên hắn thôi, chỉ cần hắn nguyện ý ở bên ta, ta có thể vì hắn làm bất cứ chuyện gì, ta có thể học tập tất cả những gì làm hắn cảm thấy vui vẻ.”

“Trần tổng, tại sao lại kể chuyện này với tôi?”

“Hắn đã chết, giá như ta nói với hắn sớm một chút, rằng ta rất yêu hắn, ngươi nghĩ hắn có chịu tha thứ cho ta không?” Bàn tay Trần Uyên ôm eo Tô Bạch thoáng siết chặt, thanh âm có chút phát run, “Không, hắn sẽ không tha thứ cho ta, ta còn rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng hắn cứ thế ra đi, vĩnh viễn không tha thứ cho ta.”

Tô Bạch đột nhiên không biết nên nói gì, này có tính là được tỏ tình không? Cho tới nay y luôn nghĩ ra rất nhiều nguyên nhân Trần Uyên tạo phản, có thể là Trần Uyên phát giác y đang cắt giảm thế lực của Trần Uyên, có thể là Trần Uyên muốn trở thành lão đại, cũng có thể là sự sùng bái Trần Uyên dành cho y đã đạt đến cảnh giới biến thái.

Hóa ra là vì yêu sao? Đây là loại lý do phản bội kỳ quặc gì.

“Thật xin lỗi vì kể với ngươi chuyện đó, nhưng thấy ngươi ta lại nhớ tới hắn.” Trần Uyên biểu tình có chút đau thương.

“Hắn sẽ tha thứ cho ngươi.” Mới là lạ.

Trần Uyên nhìn Tô Gia, ánh mắt rực sáng như một con cún nhỏ khả ái: “Thật sao?”

“Ân.” Rõ ràng khẩu thị tâm phi.

“Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi, cám ơn……” Một khúc nhạc vẫn chưa kết thúc, Trần Uyên vùi mặt vào cổ Tô Gia, miệng không ngừng nỉ non.

Tô Gia trầm mặc nhẹ nhàng vỗ vai Trần Uyên, dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt một mảnh lạnh lùng.

Quảng cáo
Trước /80 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nơi Nào Xuân Sinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net