Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Sao không ăn chung với bọn A Tạp?” Tô Gia uống một hớp sữa đậu nành không đường.
“Ta nghĩ hai người ăn cơm riêng với nhau mới gọi là hẹn hò.” Chu đáo đưa khăn giấy.
—–
Bị Tô Bạch tát một cái kỳ thực cũng không đau lắm, nhưng sau đó gò má lại sưng đỏ có chút khoa trương, Trần Dư nhìn gương nỗ lực kéo tóc mái che khuất, khổ nỗi má phù quá cao, tóc mái quá ngắn căn bản không che được.
“Kệ đi.” Nhìn nam nhân trong gương sắc mặt tái nhợt lại chật vật khó coi, Trần Dư cười khổ một tiếng, ở ngôi nhà này, hắn chẳng qua chỉ là một trong số đông đảo những bạn tình bên cạnh Tống Sở Vân mà thôi.
Chẳng lẽ hắn không muốn trả thù cho mẹ? Đương nhiên muốn, bởi vậy lúc biết được chân tướng vì sao mẹ qua đời hắn cầm súng thiếu chút nữa bắn chết người đàn bà kia, cho nên sau khi thất bại mới bị cha ghét bỏ bị kẻ gọi là anh hai xem như lễ vật đưa đến nơi này.
Tên khốn đó hủy hoại mẹ hắn lại hủy hoại đời hắn, cho dù kẻ làm em tự tay trừng trị anh mình thì đã sao?
Thậm chí chỉ cần một chút cơ hội, cũng tuyệt đối không bỏ cuộc.
Từ phòng tắm bước ra, Trần Dư liền thấy một người đàn ông kéo dép lê ngồi xuống giường hắn cúi đầu nghịch hộp thuốc lá, hắn nhanh chóng nhớ ra, hộp thuốc đó là hôm trước ở tiệc đấu giá Tô Mặc nhét vào túi áo khoác hắn, sau khi trở về hắn chỉ rút một điếu rồi cất hộp thuốc ở tủ đầu giường, Tống Sở Vân sao lại lục ra?
“Em biết hút thuốc?” Tống Sở Vân ngẩng đầu.
“Vừa mới học.”
“Người đánh mặt em là người cho em thuốc?”
Trần Dư lưỡng lự giây lát, lại nhớ tới Tô Bạch lúc ra về bảo hắn mấy ngày nay phải nghe lời Tống Sở Vân, hắn bèn gật đầu: “Ân.”
“Sau này đừng hút thuốc nữa.” Tống Sở Vân cầm hộp thuốc chưa hút hết bỏ vào túi áo mình.
“Vâng.” Trần Dư cúi đầu rầu rĩ trả lời, ngay cả cơ hội lựa chọn hắn cũng không có.
“Mặt còn đau không?” Thanh âm tựa hồ ôn nhu một chút.
“Hết đau rồi.”
“Em sợ anh lắm sao?” Vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Ngồi xuống đây.”
Trần Dư nghe lời ngồi qua, nếu là bình thường có lẽ hắn sẽ hơi do dự một chút, nhưng con người một khi hạ quyết tâm sẽ trở nên khác đi. Tống Sở Vân dường như rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của Trần Dư, hắn mỉm cười quàng tay ôm vai đối phương hôn lên gò má sưng vêu của Trần Dư.
Động tác quá mức dịu dàng khiến Trần Dư hai mắt lóe sáng, trên thực tế hắn có vài điểm không rõ, lúc có mặt người ngoài Tống Sở Vân nếu không phải hờ hững lạnh nhạt thì chính là mạnh bạo thô lỗ với hắn, nhưng lúc hai người ở riêng nam nhân này đôi khi lại ôn nhu đến mức gây cho hắn một ảo giác, ảo giác rằng đối phương yêu hắn.
Tống Sở Vân giơ tay vuốt ve gò má bị đánh của Trần Dư: “Ngoài anh ra em có nói với người khác là ai đánh em không? Hoặc có người nào chứng kiến Tô Mặc đánh em không?”
“Không có.”
“Là anh đánh.” Đột nhiên nghiêm nghị nhìn chằm chằm Trần Dư.
Trần Dư thấy thật khó hiểu, Tống Sở Vân đây là có ý gì? Rõ ràng là Tô Mặc đánh hắn, tại sao phải nói là Tống Sở Vân đánh hắn?
“Là anh đánh em, hiểu chưa?” Tống Sở Vân nhấn mạnh một lần nữa.
Lại nói, Tống Sở Vân trước mặt người ngoài từng đánh hắn vài lần, xuống tay thoạt nhìn nghiêm trọng nhưng thực chất cũng không có tổn thương gì quá lớn, ở trong nhà ngoại trừ mỗi ngày buộc hắn ngủ chung cũng không bạc đãi hắn chỗ nào.
“Hiểu rồi.” Trần Dư gật gật đầu, có lẽ do Tống Sở Vân cảm thấy hắn bị người ngoài đánh thì quá mất mặt chăng.
“Anh đi đây.” Tống Sở Vân đứng lên.
“Nga.” Hôm nay không qua đêm ở phòng hắn? Thế này cũng không tệ.
Đi tới cửa, Tống Sở Vân đột nhiên bỏ lại một câu: “Hút thuốc…… lâu lâu một hai điếu là đủ rồi, nhiều quá không tốt cho sức khỏe.”
Đây là… quan tâm? Trần Dư chưa kịp nhìn kỹ biểu tình trên mặt Tống Sở Vân, đối phương đã đóng cửa đi mất.
Rời phòng Trần Dư, Tống Sở Vân một mình đến thư phòng, nhập mật mã mở cửa đi vào, hắn buông rèm cửa sổ, bật đèn ngồi sau bàn sách.
Từ túi áo khoác lấy ra hộp thuốc vừa tịch thu ở chỗ Trần Dư, Tống Sở Vân thận trọng xé vỏ hộp thuốc, mở lớp giấy ra trên đó có một dãy số, thoạt nhìn là số điện thoại của một người.
Tống Sở Vân móc di động mở xem tin nhắn trước đó đến từ một dãy số lạ:
[Có món đồ trên người tiểu khả ái nhà ngươi, từ từ mà tìm — Gia gia ngươi]
Cau mày, Tống Sở Vân xóa tin nhắn, đắn đo một phút đồng hồ rốt cuộc gọi vào dãy số trên hộp thuốc, chuông reo bốn năm tiếng đối phương mới chậm rãi tiếp điện thoại.
“Ngươi là gì của Tô Gia?” Tống Sở Vân lớn tiếng dọa người.
[Ta là ai không thành vấn đề, ngươi chỉ cần hành động theo kế hoạch đã định.]
“Tô Gia đã chết mấy tháng trước, hiện tại lão đại của Tô gia là Trần Uyên, ngươi bảo ta làm sao tin ngươi?”
[Tô Gia vừa chết ngươi đã muốn đầu quân Trần Uyên? Tống Sở Vân, đừng tự cho là thông minh, cũng đừng quên chủ nhân chân chính của Tống gia là ai, nếu ngươi không rõ có thể gọi điện hỏi lão cha ngươi] Thanh âm đối phương thập phần nhu hòa, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều là uy hiếp đẫm máu.
“Người chỉ đạo toàn bộ kế hoạch là Tô Gia, Tống gia chỉ nghe lệnh Tô Gia.”
[Đừng nói với ta là Simon chưa liên hệ với ngươi.]
Tống Sở Vân trầm mặc một lát, nói: “Ta không thể hoàn toàn tin tưởng ngươi, một khi kế hoạch thất bại Tống gia gánh không nổi đòn trả đũa của Trần Uyên.”
[Ta không cần ngươi tin tưởng, chỉ cần ngươi phục tùng, đừng nuôi ý đồ khiêu chiến lòng kiên nhẫn của ta, so với lo lắng sinh tử tồn vong sau này của Tống gia, còn có tương lai của tiểu khả ái nhà ngươi, chi bằng mở to mắt nhìn tình hình hiện tại, suy nghĩ xem Trần Dư ngươi một lòng bảo vệ kia còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không, hoặc là Tống gia các ngươi có chịu nổi sức mạnh hủy diệt đến từ Simon hay không.]
“Ngươi đã làm gì Trần Dư?!”
[Hay là để ta nói cho ngươi biết ta là ai, ta là Tô Mặc, người có tư cách thừa kế Tô gia, người nối nghiệp được Tô Bạch Tô Gia chỉ định, Trần Uyên chỉ là tên phản đồ. Được rồi, không cần khẩn trương như thế, ta không có làm gì tiểu khả ái nhà ngươi, cũng không có thêm phụ gia gì trong thuốc lá, bất quá tốt nhất ngươi nên nhận rõ thân phận mình, chọn đúng chỗ đứng cho Tống gia.]
[Lần sau, sẽ không chỉ là một cái tát ôn nhu như vậy.] Đối phương trực tiếp cúp máy.
Thần kinh căng thẳng của Tống Sở Vân dần dần thả lỏng, sau lưng toát một lớp mồ hôi lạnh, những điếu thuốc vương vãi trên bàn.
……
……
Đồng hồ treo tường chỉ hướng bảy giờ mười phút sáng, Tô Bạch liếc nhìn đồng hồ báo thức rồi nhắm mắt thiêm thiếp thêm lát nữa, còn lại hai mươi phút dùng để khởi động đầu óc dần dần thanh tỉnh thuận tiện chỉnh lý những việc hôm nay phải hoàn thành.
Bảy giờ rưỡi, đúng giờ vào phòng tắm thoải mái ngâm nước ấm.
Tám giờ, Tô Gia thay đồ một thân khoan khoái bước ra khỏi phòng tắm.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
“Cùng dùng điểm tâm.” Đường Kiêu rót một ly sữa đậu nành không đường đặt lên bàn, ngẩng đầu mỉm cười với Tô Gia.
Sáng sớm, nắng mai, bàn ăn, điểm tâm phần hai người, bình hoa cắm vài đóa cúc dại trang trí, cùng với hai nam nhân chia nhau ngồi hai đầu bàn ăn.
“Sao không ăn chung với bọn A Tạp?” Tô Gia uống một hớp sữa đậu nành không đường.
“Ta nghĩ hai người ăn cơm riêng với nhau mới gọi là hẹn hò.” Chu đáo đưa khăn giấy.
Nhận khăn giấy lau đi chút sữa đậu nành dính bên môi, Tô Gia nhìn Đường Kiêu ngồi đối diện, hừ lạnh một tiếng không nói gì nữa, nghiêm ngặt tuân thủ thói quen tốt “ăn không nói ngủ không nói” tận lực không phát biểu thêm câu nào trong khi ăn.
Đường Kiêu chỉ cười, lấy mấy tờ báo đặt một bên bắt đầu xem, chờ họ dùng xong điểm tâm đã là chuyện sau chín giờ sáng.
“Đối phó Trần gia ngươi có ý tưởng gì?”
Đường Kiêu phân phó người hầu dọn hết đồ ăn trên bàn xuống, hắn đi tới chỗ Tô Gia, khoảng cách không quá xa cũng không quá gần, đắn đo thập phần thích hợp, trả lời: “Lão Trần chỉ có hai đứa con, Trần Thiên Hà chết đi hắn sẽ chỉ còn lại Trần Dư, đến chừng đó hắn có không ưa Trần Dư cỡ nào cũng không thể không đối mặt với hiện thực, Trần Dư là đứa con duy nhất của hắn.”
“Lão Trần mới bốn mươi mấy, độ tuổi này còn chưa tới thời điểm về hưu, cho dù Trần Thiên Hà chết có lẽ hắn sẽ đối đãi đứa con còn lại tốt hơn một chút, nhưng này cũng không có nghĩa hắn sẽ đem Trần gia truyền cho Trần Dư, huống chi thứ chúng ta muốn là phật châu hắn đeo bên người.” Nằm dựa trên một chiếc ghế dài trải chiếu tre trong phòng, Tô Gia nghịch tẩu thuốc bạch ngọc trong tay trái.
Đường Kiêu kín đáo liếc hướng ngực Tô Bạch, có thể do gần đây thời tiết có chút oi bức, Tô Gia ở nhà rất thích mặc đồ cotton màu nhạt rộng rãi thoải mái lại thoáng khí, đôi chân trần sạch sẽ tùy ý thả trên ghế dài màu tối, nắng sáng nhu hòa rải trên chân càng tôn thêm làn da trắng nõn, mu bàn chân như bán trong suốt mơ hồ có thể thấy được gân xanh.
“Lão Trần cũng không thể sống.” Kéo kéo cổ áo, Đường Kiêu đột nhiên cảm thấy trong phòng thật nóng.
Tô Gia đạm đạm liếc Đường Kiêu, mang theo ánh mắt xét nét: “Đường Kiêu, não ngươi bị hỏng à? Lão Trần chết rồi Trần gia chỉ còn lại một mình Trần Dư, đám người dưới trướng Trần gia đều không phải dân ăn chay.”
Ý thức được mình vừa nói gì, Đường Kiêu âm thầm cười khổ, đầu hắn không hư, chỉ là sơ ý dán mắt vào đôi chân trần của ai đó mơ màng một trận mà thôi.
“Lão Trần cuối cùng cũng không thể sống, bây giờ vẫn phải sống.” Vội đính chính, tầm nhìn miễn cưỡng dời khỏi cặp chân kia, chỉnh lý lại tư duy một chút, Đường Kiêu tiếp tục nói, “Đê điều kiên cố đến đâu, chỉ cần nội bộ mục nát thì không cần ngoại lực xung kích cũng sẽ tự sụp đổ, ta trùng hợp tra được nội bộ Trần gia cũng có vài nguyên lão chướng mắt lão Trần, không cam tâm bị Trần Thiên Hà đè đầu cưỡi cổ, có thể xuống tay từ mấu chốt này.”
Phả ra một làn khói, Tô Gia trong mắt chợt lóe hàn quang, thấp giọng cười khẽ một tiếng: “Mua chuộc vài người châm ngòi mâu thuẫn giữa Trần Thiên Hà và đám nguyên lão, tốt nhất là mâu thuẫn không thể giải quyết triệt để, cho dù ngoài mặt thỏa hiệp nhưng trong bụng dạ bên nào cũng ấp ủ sát tâm với đối phương, một khi mấy lão già trong bang phái có ý đồ mưu nghịch, Trần Thiên Hà ắt chết không cần nghi ngờ.”
“Còn Trần Dư vừa vặn thoạt nhìn tương đối dễ khống chế, bọn họ sẽ đẩy Trần Dư lên ngôi bịt miệng kẻ khác.” Đường Kiêu vỗ đùi, “Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu.” (mượn danh thiên tử bắt chu hầu phục tùng)
“Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu.” Tô Gia cười tà.
“Ngươi muốn nhân cơ hội thông qua Trần Dư khống chế Trần gia?”
Tô Gia nheo mắt lại, trên người như xù lên lớp gai nhọn nguy hiểm, y không phủ nhận ý đồ của mình: “Ta sẽ thâu tóm Trần gia trong vòng một tháng.”
Liếc sang Đường Kiêu: “Ngươi lấy phật châu, ta thu Trần gia.”
Dù sao với thông minh tài trí của Đường Kiêu sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ý đồ của y, chi bằng dứt khoát công khai, cũng muốn xem cái gọi là “chứng minh” trong miệng Đường Kiêu rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng.