Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rốt cuộc, đợi ăn xong hai món trong tay, Lương Nhất Nhất cũng có chút tỉnh táo, thấy mọi người trên bàn ăn đều ánh mắt lòe lòe nhìn mình, mới rông rõ ràng hỏi: "Ách, làm sao vậy?"
Lương Văn Vũ nghẹn cười, vui vẻ nói: "Nhất Nhất, có phải tối qua ngủ không ngon giấc hay không, nếu không thì hôm nay người hảo hảo ở nhà ngủ một giấc đi, một mình nhị ca đi làm là được."
Lương Nhất Nhất lập tức không đồng ý, đây cũng không phải là chuyện đùa: "Như vậy sao được? Đã làm việc thì sao có thể bỏ dở giữa chừng được chứ? Ta đã hứa sẽ đi cùng nhị ca thì nhất định phải làm được, đợi một lát chúng ta liền đi." Nói xong chợt nghĩ tới một chuyện: "Đại ca, đưa điện thoại của ngươi cho ta, đợi một lát sẽ trả lại ngươi."
Lương Văn Long cũng không hỏi nàng muốn điện thoại làm gì, liền móc ra đưa cho nàng.
Trong phòng, Lương Nhất Nhất đem vỏ điện thoại của Lương Văn Long mở ra, lấy ra một con chíp nho nhỏ trong máy tính của bản thân, bỏ vào trong khe đựng thẻ điện thoại, lắp xong liền đóng vỏ lại. Mở điện thoại, nhập vào một chuỗi thông tin, sau đó nghe thử một chút, mặc dù trong ống nghe không có âm thanh, nhưng mà mạng đã được nối thông, cho thấy hiện tại trong phòng kia không có ai.
Sau khi loay hoay xong, Lương Nhất Nhất gọi Lương Văn Long lên phòng của mình, nói cho hắn biết nàng đã thay đổi điện thoại một chút, chỉ cần đè xuống phím sô một là có thể tiến hành nghe lén, đè phím số hai chính là ghi âm, sau này liền giao việc nghe lén Lương DDieeenf Tín cho hắn. Nói xong, cũng không có đợi Lương Văn Long phản ứng, nhanh nhẹn đi ra ngoài. Để lại Lương Văn Long buồn bực? Như thế nào còn không nói hai câu đã đi rồi?
Lương Nhất Nhất trong lòng tự nhủ không tránh không được. Nàng sợ nếu như phải giải thích, vạn nhất Lương Văn Long lại truy hỏi những thứ này là làm như thế nào ra thì phải làm sao bây giờ? Còn không bằng trực tiếp rời đi, để Lương Văn Long tự thông não, đến lúc đó coi như là đoán sai cũng không liên quan đến nàng.
Về phần sau khi nàng đi rồi thì phản ứng của Lương Văn Long là gì đây? Chỉ có hai chứ "Im lặng"
Lặng người một lát, Lương Văn Long cũng không có biện pháp, đành phải đi tìm Lương Kiến Nghị, buổi tối hôm qua đột nhiên bị gọi về làm hắn vẫn còn đang hồ đồ! Lúc đó trời cũng đã tối, cũng không còn cách nào hỏi, hiện tại vừa vặn hỏi luôn.
Lương Văn Vũ lái xe, khóe miệng treo cười, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn em gái đang ngồi kế bên ghế lái, hôm nay Lương Nhất Nhất mặc bột bộ váy dài màu trắng, trên mép váy, ống tay áo cùng đai lưng có thêu nhiều đóa hoa lài làm đẹp. Trên chân là một đôi giầy xăng-đan màu trắng miệng cá, tóc lúc này cũng đã dài đến lỗ tai, có loại tóc chải ngược tinh xảo, bộ dạng an tĩnh tựa như cái tiên nữ.
Lương Văn Vũ trong lòng suy nghĩ: "Có em gái quý giá như vậy, mình làm sao có thể để nàng xảy ra chuyện gì đây? Hắn, tuyệt tối sẽ không để thêm một lần ngoài ý muốn nào xảy ra nửa. Kỳ thật Lương Văn Vũ cũng không phải cái kẻ ngu, trái lại chỉ số thông minh của hắn rất cao, chỉ bất quá đôi khi hắn không có chú tâm suy nghĩ mà thôi, đêm hôm đó trong phòng khách thảo luận, người nhà cũng không có phản đối hắn việc Nhất Nhất đưa cơm cho hắn.
Hắn biết rõ Nhất Nhất bị thương cũng không phải ngoài ý muốn, đại ca lại bị theo dõi, lại còn bộ dạng khẩn trương như vậy muốn đi theo hắn.
Hôm nay nàng đều buồn ngủ đến mắt cũng không mở ra được, vẫn còn phải cứ muốn cùng mình đi làm, cái này đã có thể nói lên rõ ràng hết thảy vấn đề, có người muốn hại hắn, Nhất Nhất muốn đi theo bảo vệ hắn.
Nghĩ tới đây ánh mắt của hắn có một tia hơi chua, em gái của hắn a, sao lại có thể đối tốt với mình như vậy? Hắn đã bị cảm động đến phát khóc, làm sao bây giờ?
Trong văn phòng, Lương Văn Vũ dụ dỗ em gái của mình: "Nhất Nhất, nhanh đi ngủ đi, đừng đọc sách, hôm nay nhị ca đều bận việc trong công ty cả ngày, chỗ nào cũng không đi, nếu vạn nhất có chuyện gì, nhị ca liền kêu ngươi tỉnh, chúng ta cùng đi."
Kỳ thật đối với Lương Văn Vũ mà nói, Lương Nhất Nhất có thi đại học hay không đều không quan hệ, đương nhiên có có thể có được bằng cấp tốt hắn cũng sẽ không ngăn cản. Bất quá trong nhà bọn hắn một không thiếu tiền tài, hai không thiếu gia thế, sau khi tốt nghiệp cũng không cần phải giống như những người khác khổ cực ra ngoài làm việc vất vả, dù cho là không làm cũng sẽ không khiến nàng chịu nửa điểm ủy khuất, phía trước đã có các ca ca cho nàng che mưa che gió, nàng chỉ cần hưởng thụ là được rồi. Vì vậy Lương Văn Vũ chưa bao giờ cho Nhất Nhất bất luận cái gì áp lực về phương diện học tập.
Lương Nhất Nhất nghe được Lương Văn Vũ cam đoan lúc này mới yên tâm, ngáp tiến vào phòng nghỉ.
Lương Nhất Nhất trong phòng nghỉ nằm ngáy o..o... cũng không biết, một nhiệm vụ có tên là "Chim yến con" đang được lặng lẽ tiến hành, mục tiêu của nhiệm vụ là bảo vệ an toàn cho Lương Văn Vũ. Mà người dẫn đội lần này chính là người đàn ông có thần tình lạnh lùng lần trước đã gặp nàng ở nhà hàng Maxime.
Không đúng, là nam tử có duyên gặp nàng một lần, mà nàng, nửa phần lực chú ý cũng không có chia cho người ta.
"Đội trưởng, sao phía trên lại đưa cho chúng ta nhiệm vụ đơn giản như vậy, khi nào thì đội của chúng ta lại thành hộ vệ rồi, cái này có phải hay không có chút giết gà dùng dao mổ trâu?" Người nói chuyện chính là nam nhân mắt nhở lần trước ăn cơm cùng nam nhân nhân lạnh lùng, hắn tên là Cổ Đông Vĩ, , ánh mắt tuy nhỏ, thế nhưng người ta thật sự ứng với câu nói của Phan Trường Giang, mắt nhỏ tụ ánh sáng nha! Là Sniper số một trong đội, kỹ thuật bắn súng hết sức lợi hại.
Nam nhân lạnh lùng tên là Võ Chính Lương, nghe được Cổ Đông Vĩ nói liền thu hồi suy nghĩ: "Nhiệm vụ lần này là do Thủ Trưởng cao nhất trực tiếp truyền đạt, nghe nói thân phận mục tiêu rất đặc thù, bên trên đã đưa xuống tử lệnh ( liều chết hoàn thành ), không thể để xảy ra dù chỉ là chút sai lầm nào. Vì vậy ngươi nên thu hồi tâm tư, nghiêm túc thực hiện thì tốt hơn. Ân, đem tài liệu lấy về xem thật kỹ, mười phút sau hành động."
Sau khi tiếp nhận hồ sơ, Cổ Đông Vĩ nhỏ giọng reo tít lên: "Chỉ bảo vệ có một người như vậy mà lại phải xuất động 4 người trong đội, có cần phải nghiêm trọng như vậy không?"
"Lầm bầm cái gì? Ta bị phái đi làm hộ vệ cho người ta còn không có nói gì, ngươi ở đâu ra nhiều lời như vậy?" Võ Chính Lương nghiêm trang giáo huấn hắn.
Cổ Đông Vĩ nghe xong lập tức mở to hai mắt nhìn, nhưng là cho dù hắn trừng thế nào, cặp mắt nhỏ kia cũng không lớn hơn được bao nhiêu: "Đội trưởng, ngay cả ngươi cũng phải đi? Hắc hắc, vậy ta đây liền không nói gì, lập tức đi chuẩn bị." Nói xong chạy bộ ra văn phòng.
Vì sao sau khi Cổ Đông Vĩ nghe nói đội trưởng cũng phải đi thì lại không tiếp tục lên tiếng đây? Cái này cũng phải nói đến đội của bọn hắn, bọn hắn đều là những binh sĩ rất đặc thù, không phải chỉ vì bọn hắn là bộ đội đặc chủng, mà chính là vì tính thần bí của đội ngũ này, người biết rõ đội của bọn hắn rất ít, tuy rằng hằng năm trong đội đều chọn những binh sĩ ưu tú để bổ sung, nhưng những người được tuyển chọn sẽ không biết, bon hắn được phân đi đâu, cho dù là được chọn cũng chỉ là binh sĩ dự bị, không được tiếp xúc đến trọng tâm. Mà binh sĩ dự bị phải đi qua trùng trùng điệp điệp khảo nghiệm mới có thể tiến nhập vào đội. Đội bộ đội đặc chủng này tên gọi là Kỳ Lân.
Đội viên chính thức bên trong Kỳ Lân bao gồm đội trưởng, ủy viên chính trị, tổng cộng có tất cả 22 người, mỗi người đều có sở trường riêng của chính mình, ví dụ như Lưu Cẩm Châu là lái xe. Lâm Dương lại giỏi về tốc độ, trong đội còn có một người tên Nhiếp Khúc Tinh, am hiểu nhất chính là gỡ Bom, tóm lại tất cả 22 người đều có sở trường riêng.
Thế nhưng trong đội những người này khi nói đến sở trường của mình, cũng không dám xưng là thứ nhất, tổng cũng không phải là bọn hắn khiêm tốn, mà là vì -- mà là vì -- đội trưởng Võ Chính Lương của bọn hắn chính là một cái đồ biến thái.
Lúc trước lão đội trưởng của Kỳ Lân xuất ngũ, cấp trên làm cho Võ Chính Lương tiếp nhận vị trí đội trưởng, thế nhưng chỉ là một cái 21 tuổi mao đầu tiểu tử, người nào phục ngươi?
Võ chính lương tỏ vẻ: Bệnh không phục này tốt nhất cần phải điều trị, không phục ta liền đánh cho ngươi phục, đánh đánh ngươi liền bội phục.
Ngươi nói ngươi am hiểu xạ kích, hắn liền dùng súng nói chuyện, giết ngươi trong nháy mắt.
Ngươi nói ngươi võ nghệ cao cường, vậy liền một đấm đánh ngươi bất tỉnh.
Ngươi nói ngươi am hiểu kỹ thuật lái xe, cũng được, vậy lái xe chạy cho ngươi mộng.
Ngươi nói ngươi am hiểu ẩn núp, vậy ta liền ở trong rừng nguyên thủy nằm sấp vài ngày, cam đoan không đói chết ngươi, chỉ đói chóng mặt ngươi.
Thật sự là không ai sánh bằng, có một người mới tới không rõ tình huống, ta không tỷ võ chỉ so văn đấy, kết quả làm tiểu tử mới tới vừa nhìn thấy giấy liền nôn, trông thấy bút liền chóng mặt.
Về sau đợi hắn khôi phục bình thường mới nói một câu, làm cho mọi người suy nghĩ sâu xa không thôi, cũng may ta không so mặt với đội trưởng, nếu như thực sự so mà nói, về sau ta hẳn là không có mặt mũi gặp người.
Vì vậy, nhưng chuyện này liền qua miệng của những lão binh này một năm một năm truyền xuống dưới.
Kết quả, kết quả, liền hành thành nên một đoạn truyền kỳ: Kỳ Lân đội trưởng, không ai bằng.
Ngươi nói xem, ngay cả đội trưởng không ai sánh bằng cũng phải đi làm hộ vệ rồi, Cổ Đông Vĩ hắn còn có thể nói cái gì. Đương nhiên là phủi mông lập tức đi làm rồi.