Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Nhược Ngu trở lại phòng ngủ, ngã lên trên giường, sau đó kéo chăn bọc kín chính mình, chậm rãi bình ổn sự tức giận cô không thể nào khống chế vừa nãy. Nói thật ra, nhất thời xúc động xong rồi cô lại có chút hối hận, lúc cô nói Tưởng Trọng Lâm vẫn luôn im lặng, nhỡ đâu anh hướng về em trai mình thì làm sao bây giờ? Nhỡ đâu......
Cô thầm cáu giận, nếu không phải hôm nay Tưởng Thúc Dương làm cô tức giận quá mức, cô cũng sẽ không đem cục nghẹn trong lòng bấy lâu buột miệng nói ra. Hiện tại ngẫm lại, những lời cô nói sao đều nghe như là cô đang thổ lộ với Tưởng Trọng Lâm như vậy chứ.
Nghĩ đến đây, Cố Nhược Ngu cảm thấy hơi mất mặt, ở trong chăn dùng sức đạp chân một cái, hừ hừ hai tiếng.
"Cô ấy hiện tại đã là người nhà của anh, hy vọng em có thể tôn trọng cô ấy. Chuyện ngày hôm nay đến đây dừng lại, anh không hy vọng về sau lại nhìn thấy những chuyện như vậy phát sinh. Hôn nhân yêu đương của em anh không có quyền can thiệp, nhưng đừng có gây trở ngại đến cô ấy và người nhà."
Đây là lần đầu tiên* Tưởng Thúc Dương nghe thấy anh trai hắn trịnh trọng như vậy nói với hắn.
*chỗ này trong nguyên tác là "lần cuối cùng" nhưng mình thấy phải là "lần đầu tiên" mới đúng.
Giờ khắc này, hắn đại khái đã hiểu rõ người anh trai luôn luôn cự tuyệt người khác xa ngàn dặm, lãnh đạm vô cùng, người anh trai này giờ đã có được tình yêu.
Lời Cố Nhược Ngu làm hắn thực chấn động, thực tức giận, giống như lập tức cô tìm được bí mật nơi sâu nhất mà hắn luôn cất giữ, một cái chân tướng mà khiến hắn thẹn trong lòng. Cứ thế bị cô vạch trần, bại lộ ở trước mọi người, máu chảy đầm đìa.
Có lẽ chính hắn cũng không biết hoá ra bên trong hắn lại tồn tại một ác ma như vậy.
Khi còn nhỏ hắn thường xuyên nghe thấy cái từ con riêng này, cũng có thể nhìn đến trong ánh mắt mọi người có sự khinh miệt, cùng với đủ loại lãnh đạm chán ghét của người anh hai này. Lúc ấy hắn hy vọng là có thể được Tưởng Trọng Lâm thích, có thể hòa thuận ở bên nhau.
Thời gian về sau, tình cảm anh em giữa bọn họ cũng thoáng hòa hoãn, làm hắn không tưởng tượng nổi chính là vào lúc hắn vì kiên trì muốn từ hôn cho nên sắp sửa cùng phụ thân gây lộn, Tưởng Trọng Lâm lại có thể đứng ra giúp hắn một phen.
Chuyện này làm hắn bất ngờ, thế nhưng cũng khiến hắn nhận ra một sự thật, rằng hắn nỗ lực nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng thay đổi được thái độ của anh hai đối với hắn, không rét lạnh đến tận xương như trước.
Hình tượng Tưởng Trọng Lâm trong cảm nhận của hắn vẫn luôn là cao không thể với, không gì làm không được. Anh ta nên là trời sinh cường thế như vậy, có khả năng như vậy, có thể một mình đảm đương một phía như vậy, cho nên hắn chưa từng có loại ý tưởng "muốn biến thành người cầm quyền Tưởng thị". Bởi vì hắn biết, anh hai hắn mới là vương giả trời sinh.
Nhưng mà, vương giả bị phán định là cô độc, từ lúc một khắc anh bị chọn làm người thừa kế kia liền quyết định gánh nặng anh phải đeo trên lưng, anh phải trở thành cây cột chống Tưởng gia, cho nên anh dường như đã bị phán định rằng từ đó về sau sẽ phải ngồi ở phía sau bàn làm việc vừa to vừa rộng, cùng với việc mất đi quyền tự do lựa chọn hôn nhân. Tất cả những điều này, đều là muốn chạm tới đỉnh cao thì phải trả giá đại giới.
Trong tiềm thức, hắn liền nhận định tương lai của Tưởng Trọng Lâm, nhưng dường như hắn lại đương nhiên nghĩ rằng, giống như lời Cố Nhược Ngu, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện cùng Tưởng Trọng Lâm sóng vai đứng chung một chỗ. Hắn cũng không muốn lãnh hội cái cảm giác ngồi nơi cao chịu gió lạnh*, chỉ muốn ở dưới bầu trời được anh hai bảo hộ mà an ổn cùng với tình yêu của hắn.
*Cao xử bất thắng hàn/cao xứ bất thắng hàn: 高处不胜寒 – gāo chù bù shèng hán (xuất từ bài Thủy điệu ca đầu của Tô Thức. Nghĩa đen là ở trên vị trí cao không thắng nổi (chịu nổi) gió lạnh. Còn nghĩa ẩn dụ là người chức cao quyền trọng sẽ ko tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, ko có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh giới càng cao thâm càng ít bạn...).
Hắn chính là một con quỷ ích kỷ chỉ nghĩ đến chuyện bảo hộ hạnh phúc chính mình.
Lúc Tưởng Trọng Lâm đẩy cửa ra, thấy Cố Nhược Ngu đang cuộn chính mình thành một con tằm ở trên giường xoắn đi xoắn lại. Anh cảm thấy có chút buồn cười, cái khí thế kiêu ngạo vừa sao lại đã không thấy tăm hơi?
Cố Nhược Ngu cảm giác được mép giường hơi lún xuống, hẳn là Tưởng Trọng Lâm đã đi vào, ngồi xuống bên cạnh cô. Cô bỗng có chút khẩn trương, vẫn chưa nghĩ xong nên giải thích chuyện vừa rồi như thế nào, cho nên lại che chính mình càng thêm kín mít.
"Trong đó không nóng sao?" Lời anh mang ý cười.
"Không nóng." Trong chăn truyền ra thanh âm rầu rĩ.
"Đói không?"
"Không đói."
"Có muốn chui ra hay không?"
"Không muốn."
"......"
Cố Nhược Ngu ở bên trong cũng ngạt thở không chịu nổi, cảm giác anh đứng dậy rời đi rồi cô mới chậm rãi đem chăn xốc lên, kết quả lại thấy Tưởng Trọng Lâm đang khoanh tay trước ngực, khóe môi hơi hơi cong lên nhìn cô chăm chú.
"......" Bị. Anh. Chơi. Rồi!
Anh lại ngồi xuống như cũ, nhìn thật sâu vào đôi mắt Cố Nhược Ngu, như thể muốn từ trong đó ép được ra một đáp án.
"Vì sao em lại nói như vậy?" Anh hỏi.
"Nhìn không vừa mắt, chuyện này còn phải hỏi sao?"
"Anh đang hỏi vì sao muốn bảo vệ anh?"
"......" Giống như bị chạm phải góc mềm mại nhất, mẫn cảm nhất góc, Cố Nhược Ngu hoảng hốt một chút, "Em đâu có bảo vệ anh? Tự mình đa tình!"
Tưởng Trọng Lâm nhìn tiểu cô nương trước mắt, rõ ràng cô đang thẹn thùng đến mức tai cô đã hồng thành một mảnh, nhưng vẫn mạnh miệng như vậy, giả bộ khinh thường, thật sự là......
Quá đáng yêu.
Anh hơi giữ lấy vòng eo của Cố Nhược Ngu, nhẹ nhàng tiến lên ngậm lấy cô môi, ngay lúc cô đang thất thần thì anh dụ dỗ cô khẽ mở hàm răng, để cho bản thân đi vào cùng cô dây dưa.
Cố Nhược Ngu quả thực không biết bằng cách nào sự tình lại phát sinh đến bước này, bọn họ chẳng lẽ không phải đang thảo luận chuyện vừa nãy hay sao? Cô còn đang nỗ lực nghĩ một lý do thoái thác để giải thích rõ ràng.
Sao bỗng nhiên lại bị anh hôn rồi!?
Hôn đến khi hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, Tưởng Trọng Lâm mới buông tha cô, nhìn chằm chằm vào cô gái đang không biết là thẹn thùng hay đang thiếu dưỡng khí mà phiếm hồng gương mặt, anh không tự giác toát ra ý cười, vẻ tươi cười kia giống như mùa xuân làm tan băng tuyết thành suối nước, róc rách vây quanh cô.
Cố Nhược Ngu nhìn đến mức ngây người, quả nhiên, nam nhân ngày thường không thích cười mà cười rộ lên lực sát thương thật lớn.
Tưởng Trọng Lâm vẫn luôn cảm thấy cô vẫn là đứa nhỏ, ít nhất tâm trí cô cũng chỉ tương đương trẻ con, nhưng anh không nghĩ đến một cô gái lúc nào cũng giống như trẻ con lại có thể nói ra những lời như vậy. Tới tận bây giờ, anh nhớ lại những câu nói có khí phách kia vẫn cảm thấy tim đập nhanh.
Anh không phải người nam nhân thích đem tình cảm biểu lộ ra bên ngoài, dường như anh đã thành quen đem tất cả cảm xúc vùi lấp ở trong đáy lòng, bất kể là tịch mịch hay thống khổ cô độc, đều ở trong một góc không người một mình liếm láp vết thương, từ nhỏ đã là như vậy, anh cũng không có cảm thấy có điều gì không đúng.
Chưa từng có bất cứ ai đứng trước mặt anh mà bảo vệ anh, thậm chí là phụ thân. Những gì cái nhà này cần ở anh, tất cả mọi chuyện, anh đều không hề phản kháng mà gánh vác tất cả, không hề nghĩ tới chuyện có nên hay không, có đúng hay không. Cô chỉ trích Thúc Dương là người ích kỷ, cô nói ngươi tại sao không dám đứng cùng anh trai ngươi. Cô như là một đám lửa nho nhỏ, nóng cháy sáng ngời, thẳng tắp chiếu vào đáy lòng, nhanh chóng bùng lên thành một mảnh biển lửa. Làm cho ngươi không thể nào bỏ qua sự chấn động mà cô mang đến, chỉ có thể đối diện với tình cảm trong lòng mình.
"Cuối tuần này anh không bận, anh sẽ nghỉ khoảng một tuần." Anh sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Cố Nhược Ngu còn lưu độ ấm.
"...... Cho nên?" Cố Nhược Ngu bị hôn đến chút choáng váng nên phản ứng không kịp.
"Chúng ta đi trăng mật đi."
"......!"
Sau khi sự kiện cô phát giận kia thì không khí lại rơi vào một sự hài hoà kỳ lạ, thậm chí đương sự còn chưa kịp trần thuật quan điểm bản thân thì cô đã bị nam chính dùng một cái hôn và một lời đề nghị du lịch làm cho đầu óc choáng váng, đại não Cố Nhược Ngu dường như vĩnh viễn chỉ có thể suy nghĩ một chuyện lớn, cho nên sự chú ý của cô đã bị thu hút bởi chuyến du lịch bồi thường mà Tưởng Trọng Lâm đáp ứng.
Tưởng tiên sinh tan tầm về tới nhà thì nhìn thấy trên sô pha, bàn trà, trên thảm bày đầy tài liệu du lịch, trên đó có các dấu ký hiệu màu sắc rực rỡ. Tưởng Trọng Lâm không khỏi bật cười, quả nhiên cô là phái hành động.
Lúc anh xem tin tức thì Cố Nhược Ngu vẫn đang ríu rít không ngừng ở bên tai, nói cái này tốt, cái kia cũng không tồi, ai nha không biết lựa chọn đi nơi nào mới được thật là phát sầu cả người làm sao bây giờ a?
Tưởng Trọng Lâm thường xuyên ở bên ngoài công tác, đối với chuyện đi du lịch anh cũng không có hứng thú gì lắm, cảm thấy để cô quyết định là được. Cố tình Cố Nhược Ngu lại thích hỏi ý kiến của anh, làm cho Tưởng tiên sinh phải vừa xem tin tức vừa ậm ừ có lệ với cô.
Sau vài lần không nhận được câu trả lời Cố tiểu thư rốt cuộc nổi giận, dùng sức lắc lắc cánh tay Tưởng Trọng Lâm, không vui hỏi,
"Em vừa mới nói cái gì với anh!?"
Tưởng tiên sinh đang đắm chìm trong tình hình tài chính phiền phức, đương nhiên không hề nghe thấy câu hỏi cô vừa mới hỏi, đành phải bất đắc dĩ nói,
"Em vừa nói gì cơ? Nói lại một lần đi."
"......" Cố Nhược Ngu từ bên cạnh cầm lên hai tờ rơi màu sắc rực rỡ, chỉ vào mặt trên hỏi, "Anh thích Italy hay Nhật Bản?"
Tưởng Trọng Lâm trầm ngâm hai giây rồi trả lời, "Italy đi."
Cố Nhược Ngu lập tức nở nụ cười sáng lạn ngọt ngào, "Được! Vậy chúng ta đi Nhật Bản!"
Tưởng tiên sinh "............"
Tưởng tiên sinh bị đội cái mũ "không có lấy một tý nghiêm túc, có phải anh trả lời có lệ với em", cho nên để cho thấy thái độ của bản thân thật sự không phải là "sao cũng được", anh bị Cố Nhược Ngu ép buộc tham gia hoạt động lên kế hoạch du lịch. Gọi là kế hoạch, kỳ thật căn bản cũng không cần anh làm gì, hầu như đều giao cho Alex đi sắp xếp. Cố Nhược Ngu chỉ cần đưa ra yêu cầu là xong.
Do phải đi mua sắm vài đồ vật cần dùng cho chuyến đi, Cố Nhược Ngu nhân dịp cuối tuần có thời gian liền nài ép lôi kéo Tưởng Trọng Lâm vốn đang ở nhà chuẩn bị mở hội nghị video ra khỏi cửa, mỹ danh là "cùng nhau đi dạo phố".
Kết quả cuối cùng đương nhiên không phải là cùng nhau đi dạo phố, mà là Cố Nhược Ngu một mình đi dạo vui vẻ, Tưởng tiên sinh ở bên cạnh vừa đợi vừa thở dài.
Dạo phố sắp xong thì Cố Nhược Ngu phát hiện một cửa hàng bán đồ đôi trông rất đặc biệt, mới hứng thú bừng bừng kéo Tưởng Trọng Lâm đi vào, sau đó nhấc xuống hai chiếc áo hoodie màu trắng trước ngực có in hình vẽ hoạt hình vô cùng khoa trương.
Tưởng tiên sinh lập tức nhíu mày chân lùi một bước, không tiếng động biểu đạt kháng nghị.
Cố Nhược Ngu cầm lấy chiếc áo nam kia gắn lên người anh, khoa tay múa chân một chút, "Rất đẹp, anh mặc thử đi."
"Đây là đồ của bọn trẻ con."
"Đâu có trẻ con!" Cố Nhược Ngu cãi lại, quả nhiên hai người có sự khác biệt, "Đây là tình thú a, tình thú. Tất cả mọi người đều mặc thứ này"
Sau đó mặc kệ Tưởng tiên sinh trên mặt không vui, lập tức quẹt thẻ mua luôn.