Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Không được, mau đi ngủ!"
"Anh cũng ghét tôi sao?" Cố Nhược Ngu chìa miệng nhỏ ra, một bộ sắp khóc, "Vì sao các người đều không thích tôi? Tôi tệ như vậy sao?"
Tưởng Trọng Lâm nghe hai chữ "các người", trong lòng rùng mình.
Quả nhiên, cô vẫn so đo chuyện Thúc Dương.
Nghĩ đến sự thật này, Tưởng Trọng Lâm trong lòng có một cảm giác kì quái nói không nên lời, chỉ là không để cho anh có thời gian suy nghĩ sâu xa, Cố Nhược Ngu một phát đẩy anh lên tường.
"......" Muốn đẩy cô ra sao?
"Đừng động đậy! Đã nói tôi nhảy cho anh xem."
Nói, cô liền tự ngâm nga hát lên bài "Something" của Tiểu Điềm Điềm, lại đem Tưởng Trọng Lâm đang dựa vào tường thành ống thép.
Tưởng Trọng Lâm biết nữ nhân này hiện tại đầu óc không tỉnh táo, đang uống rượu say phát điên. Anh không thích việc thần trí mình không rõ ràng, cho nên không uống rượu, cũng không thích chuyện người khác uống say không tự chủ.
Chỉ là hiện tại...... Anh vậy mà không có cách nào lớn tiếng quát lên, làm cô dừng lại.
Eo tinh tế như vậy, nhẹ nhàng đong đưa theo giai điệu tự mình ngâm nga, cánh tay cô quấn lên cổ anh, âm thanh hô hấp ở ngay bên tai.
Động tác của cô giống như một con rắn nhỏ, hoặc là một bó dải lụa, cứ như vậy vòng quanh ngươi, quấn lấy ngươi, kéo ngươi, làm ngươi hãm sâu vào trong, vô pháp tự kiềm chế.
Đột nhiên, Cố Nhược Ngu đến gần cổ Tưởng Trọng Lâm, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút cái hầu kết nhô ra của anh.
Tưởng Trọng Lâm cảm thấy trong đầu có cái gì bùng nổ.
Đã bị khiêu khích như vậy mà không lấy quyền chủ động về tay thì thật không phải nam nhân.
Tưởng Trọng Lâm ôm lấy Cố Nhược Ngu, xoay người một cái đem cô đè ngược lên tường, cường hãn hôn lên.
Trong miệng cô còn có hương rượu, càng làm cho người mê say.
Cố Nhược Ngu đầu tiên là ô ô hai tiếng, biểu đạt bản thân không thoải mái, sau lại bị Tưởng Trọng Lâm câu lấy cái lưỡi, liếm láp quấn quanh, một chữ đều cũng không nói ra được.
Tưởng Trọng Lâm cảm giác được Cố Nhược Ngu đang chậm rãi thuận theo, động tác cũng không làm càn hung ác như trước, mà là ôn nhu triền miên hôn cô. Cố Nhược Ngu đáp lại càng lúc càng ít. Tưởng Trọng Lâm cảm thấy trước ngực trầm xuống, Cố Nhược Ngu đã đem toàn bộ trọng lượng đè lên người anh, rơi vào giấc ngủ.
Tưởng Trọng Lâm bất đắc dĩ mà cảm thấy cô gái này thật sự có khả năng gây rối, lửa là do cô khơi ra, khơi được một nửa lại đơn phương rút khỏi chiến trường. Bất quá, mặc kệ thế nào thì anh cũng không thể làm gì một người đang ngủ.
Không có cách nào, anh đành nhẹ nhàng đặt cô lên giường, nhịn xuống tất cả tạp niệm mà giúp cô thay quần áo, dùng khăn lông ướt xoa mặt. Làm xong, chính anh cũng có chút mỏi mệt, nằm xuống bên cạnh cô, rất nhanh liền ngủ.
Buổi sáng, Cố Nhược Ngu tỉnh dậy không cảm thấy đau đầu, chỉ là giọng nói có chút không thoải mái, cũng không có tí sức lực nào. Cô để nguyên mái tóc hỗn loạn, ôm lấy chăn ngồi trên giường, bắt đầu cẩn thận nhớ lại ngày hôm qua.
Đầu tiên là cô cùng với Kevin đi uống rượu, sau đó đi nhảy, lại sau đó...... Tưởng Trọng Lâm tới?
Đối với chuyện xảy ra tối hôm qua cô cũng thoáng có chút ấn tượng, Cố Nhược Ngu thống khổ hừ một tiếng lăn trên giường, dùng chăn che lại đầu, cô đã làm cái gì! Mất mặt chết đi!
Lúc cô xuống lầu, Tưởng Trọng Lâm đã áo mũ chỉnh tề ngồi bên bàn ăn, vừa uống cà phê vừa xem báo, vẻ mặt tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn, vẻ mặt này làm Cố Nhược Ngu vốn dĩ đang xấu hổ vạn phần lập tức khó chịu, tôi đang rối rắm như vậy, vậy mà anh còn có thể giống như không có chuyện gì?
Giả vờ bình tĩnh sao, ai chẳng biết.
Cô ho một tiếng, kéo ghế dựa ngồi xuống.
Tưởng Trọng Lâm hơi hơi ngẩng đầu nhìn cô một cái, cũng không nói gì thêm, tiếp tục xem báo.
Bữa sáng cứ thế tiến hành trong không khí quỷ dị trầm mặc.
"Khụ khụ khụ..."
Cố Nhược Ngu nghe thấy một trận ho khan kịch liệt, nghi hoặc nói, "Anh bị cảm?"
"Không có, khụ khụ khụ..."
"Không có thì anh khụ cái gì nha?"
"Cô tự quản tốt chính mình trước đi, nếu như lại có chuyện như hôm qua..." Uy hiếp còn chưa nói xong, lại một trận ho khan.
"Anh không cần uống thuốc sao?"
"Không cần." Ngữ khí kiên quyết.
"Uy, sắc mặt anh không đúng, không phải là phát sốt chứ?" Vừa rồi anh vẫn luôn để tờ báo che mặt cho nên không thấy được, Cố Nhược Ngu lúc này mới thoáng nhìn sắc mặt Tưởng Trọng Lâm hơi mất tự nhiên phiếm hồng, sắc môi lại có chút nhạt.
Cô buông dao nĩa, đi qua thò tay sờ trán Tưởng Trọng Lâm.
Tưởng Trọng Lâm bị sự lạnh lẽo từ bàn tay cô làm cho giật mình, lùi lại phía sau, trách mắng, "Làm gì?"
Nhìn động tác ghét bỏ của Tưởng Trọng Lâm, Cố Nhược Ngu tức giận nói, "Anh có cần tôi lấy cái gương ra xem không? Hiện tại anh giống một con tôm to luộc chín!"
Tưởng Trọng Lâm đối với cách so sánh này nhíu mày.
Nhưng mà thân thể anh quả thực cảm thấy không khoẻ, ước chừng là tối hôm qua không cẩn thận lăn lộn nên bị cảm, nhưng ở công ty còn có một đống lớn công việc chờ anh xử lý. Vẫn là đi công ty trước rồi nói sau.
Anh vừa định đứng dậy, lại cảm thấy một cơn choáng váng. Tưởng Trọng Lâm lảo đảo một chút, lập tức dùng tay chống lên bàn để ổn định thân hình, không đến mức té ngã.
Lần này làm Cố Nhược Ngu quá mức sợ hãi, còn tưởng rằng anh ngã xuống đất không dậy nổi. Cô vội đi đến bên cạnh Tưởng Trọng Lâm đỡ lấy cánh tay anh, "Thật dọa người, anh vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi, chẳng lẽ anh không đi làm một hôm thì công ty Tưởng thị đóng cửa luôn được?"
Tưởng Trọng Lâm còn chưa kịp nói chuyện, đã bị Cố Nhược Ngu một kéo hai túm lôi lên sô pha. Bởi vì thân thể anh thật sự có chút không dùng được, liền thuận thế ngã xuống sô pha, thở phì phò thật mạnh.
Chỉ chốc lát sau, Cố Nhược Ngu mang tới hòm thuốc trong nhà, lôi ra một cái nhiệt kế điện tử, nhẹ nhàng chọc một chút vào lỗ tai Tưởng Trọng Lâm xem thử,
"38.7 độ! Đây là sốt cao rồi, anh không uống thuốc để biến thành ngốc tử sao?" Cô nói rồi tìm trong hòm thuốc xem có thuốc nào có thể hạ sốt không.
"Không uống thuốc." Tưởng Trọng Lâm vẫn là mấy chữ này.
Cố Nhược Ngu tức khắc có cảm giác hảo tâm bị người khác coi như lòng lang dạ thú, hoả bốc lên, bỗng nhiên ý niệm vừa chuyển, cô nheo mắt nhìn chằm chằm nam nhân ngày xưa anh khí trác tuyệt mà giờ phút này suy yếu nằm trên sô pha.
"Chẳng lẽ... Anh sợ uống thuốc?"
"......"
Thấy Tưởng Trọng Lâm sắc mặt không tốt, cũng không hề nói tiếp, cô liền cảm thấy mình nhất định là đã chọc trúng tâm sự của anh.
"Không nghĩ tới anh một người đại nam nhân lại sợ uống thuốc, anh......" Nói còn chưa dứt lời, đã bị Tưởng Trọng Lâm ngắt lời, "Gọi điện thoại cho Alex, bảo hắn kêu bác sĩ Hứa qua đây." Tưởng Trọng Lâm thật sự không muốn tiếp tục nghe cô nói, đành phải bất đắc dĩ ngắt lời.
Cố Nhược Ngu hừ nhẹ một tiếng, không nói thêm nữa, xoay người đi lấy di động.
Bác sĩ Hứa là bác sĩ gia đình của Tưởng gia, đã qua tuổi hoa giáp, ở Tưởng gia cũng hơn hai mươi năm. Tưởng gia mấy đứa nhỏ có thể coi như là ông nhìn từ nhỏ đến lớn, tự nhiên ông cũng biết rõ Tưởng Trọng Lâm không thích uống thuốc, ông kiểm tra xong thì dặn dò Tưởng Trọng Lâm nằm trên giường nghỉ ngơi, sau đó kê thuốc truyền nước biển.
Tiễn bác sĩ Hứa rời đi, Tưởng Trọng Lâm nhìn Cố Nhược Ngu vẫn đứng ở mép giường nhìn anh như đang suy tư điều gì, như là muốn ở trên người anh nghiên cứu ra nguyên cớ.
"Cô cũng không đi làm hay sao?"
"Tôi đã gọi điện thoại nói một tiếng, hôm nay không đi, ở nhà chiếu cố anh." Cố Nhược Ngu nghĩ đến ngày hôm qua cô uống rượu say phát điên, không khỏi trong lòng áy náy, mà Tưởng Trọng Lâm giờ này lại suy yếu như vậy, đơn giản liền lưu lại chiếu cố anh.
"Ở nhà chiếu cố anh" mấy từ này nghe vào trong tai Tưởng Trọng Lâm lại không có cùng ý nghĩa. Mẫu thân sớm qua đời, phụ thân lại bận chuyện làm ăn, từ nhỏ anh không cảm nhận được sự săn sóc của người nhà. Cho dù sinh bệnh cũng là người hầu gọi bác sĩ Hứa tới, hoặc là đưa anh đi bệnh viện tư. Trừ những người hầu có chức trách ra, đã lâu rồi anh không được nghe có ai muốn chiếu cố anh.
"Dù sao văn phòng đã có Kevin xử lý, tôi không đi một ngày cũng không sao." Cố Nhược Ngu cho rằng anh đang làm sợ chậm trễ công việc của mình, nói lời giải thích.
Không giải thích còn tốt, nhắc tới rồi làm Tưởng Trọng Lâm nghĩ đến cái người Vu Khởi Văn đêm qua, trong lòng không vui.
"Cô cùng cậu ta rất thân thiết?"
"Phí lời," Cố Nhược Ngu vứt ánh mắt xem thường, "Không thân mà người ta có thể cùng hắn làm việc sao?"
"Ý tôi là hai người quen biết từ rất lâu rồi?" Vu Khởi Văn tối hôm qua đã nói như thế nào? Thanh mai trúc mã, hử?
"Có thể nói như vậy đi, hồi đi học vừa hay học chung một lớp."
Tưởng Trọng Lâm không nói nữa, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cố Nhược Ngu nhìn Tưởng Trọng Lâm lại quay trở về bộ dạng lạnh nhạt, cũng liền im miệng. Bất quá tầm mắt vẫn ở trên người Tưởng Trọng Lâm đánh giá.
Sinh bệnh rồi khí thế cũng hoàn toàn không giống như trước. Cái khí phách của kẻ cao cao tại thượng ra quyết sách lúc trước bây giờ bị đè xuống, thay vào đó là mặt đỏ bừng, cùng với thân thể xô một cái là ngã.
"Vẻ mặt của cô là sao?"
Phát hiện ra ánh mắt của bản thân quá mức đáng khinh, Cố Nhược Ngu lúc này mới thu lại ánh mắt, "Anh có muốn ngủ một lát không?"
Tưởng Trọng Lâm hiếm hoi không phản đối, gật gật đầu, liền dựa vào gối đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cố Nhược Ngu thấy thế cũng không quấy rầy nữa, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Tưởng Trọng Lâm bị mùi thơm của đồ ăn đánh thức, mở to mắt ra thì thấy Cố Nhược Ngu đứng ở mép giường, không biết đang làm cái gì.
"Anh dậy ăn trưa. Bác sĩ Hứa nói tốt nhất anh nên ăn thức ăn lỏng, nên tôi bảo họ nấu cháo. Chắc là anh có thể ăn chứ?" Cô nói xong liền bưng chén ở ngồi bên mép giường, múc một thìa đưa tới bên miệng Tưởng Trọng Lâm.
"......"
Thấy Tưởng Trọng Lâm ngây ngẩn cả người mà không há mồm, Cố Nhược Ngu tức giận nói, "Chẳng lẽ bây giờ tay phải của anh đang truyền dịch có thể cầm thìa? Làm ra vẻ cái gì."
"......"
Dưới ánh mắt ám chỉ mãnh liệt của Cố Nhược Ngu, Tưởng Trọng Lâm rốt cục đầu hàng, miệng hơi hơi hé ra.
"Anh thấy nóng thì nói với tôi."
"...... Sẽ không."
Đút xong một bát cháo, Cố Nhược Ngu đột nhiên sinh ra một cảm giác chiếu cố bạn nhỏ thành công.
Rốt cuộc, truyền xong mấy bình dược lại nghỉ ngơi đầy đủ, tới chạng vạng, Tưởng Trọng Lâm cơ bản đã khôi phục. Cố Nhược Ngu ngây ngốc trong nhà cũng thấy nhàm chán, cô đề nghị xem đĩa. Tưởng Trọng Lâm lúc công việc bận rộng cũng sẽ thi thoảng xem phim điện ảnh, cho nên cũng đồng ý hoạt động này. Chỉ là trong lúc thương lượng xem phim nào mới phát hiện hai người có ý kiến khác nhau.
Cố Nhược Ngu vừa nhìn giá DVD vừa nói, "Chúng ta ôn lại một chút phim kinh điển trước kia được rồi."
Tưởng Trọng Lâm gật đầu.
"Xem cái nào hay?"
"Cuộc đời tuyệt vời của Amélie Poulain!"
"Bản danh sách của Schindler." Cơ hồ là trăm miệng một lời.
"......"
"......"
Cố Nhược Ngu vô cùng đau đớn, "Đây là sự khác biệt a, sự khác biệt!"
Tưởng tiên sinh tỏ vẻ "......"
*Cuộc đời tuyệt vời của Amélie Poulain (tên gốc: Le Fabuleux Destin d"Amélie Poulain, tên tắt là Amélie) là bộ phim hài lãng mạn của Pháp, do đạo diễn. Lấy bối cảnh ở Paris, phim kể câu chuyện về Amélie Poulain, một cô gái trong sáng, tốt bụng, với những kế hoạch tuy không lớn lao nhưng lại đem đến những thay đổi to lớn cho những người xung quanh. (nguồn: Wiki)
*Bản danh sách của Schindler là một bộ phim truyện sản xuất năm 1993 của Hoa Kỳ về Oskar Schindler, một nhà kinh doanh người Đức đã bảo vệ cuộc sống của hơn một nghìn người Do Thái Ba Lan trong nạn diệt chủng Holocaust bằng cách đưa họ vào làm trong các nhà máy của mình.