Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phòng khách trống trải giờ này đèn đuốc sáng trưng, mỗi một vật trang trí đều được lựa chọn tỉ mỉ, toàn bộ căn phòng lộ hơi thở xa hoa.
Chung Duy Cảnh cầm bút ký tên mình lên tờ giấy sau đó đưa cho người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha đối diện: “Đây!” Nét mặt Kỳ Mạn La vốn kiêu căng, nhưng nghe Chung Duy Cảnh nói vậy đột nhiên tái nhợt đi.
Đứng dậy xách túi hành lý, Chung Duy Cảnh nét mặt vô cảm đi tới trước cửa lớn.
Khi chạm tay đến cửa đột nhiên dừng chân, anh mặt nhăn xoay người, tờ đơn ly hôn còn bay phấp phới trong không trung: “Cô làm cái gì thế?” Lần đầu tiên Chung tiên sinh thấy người phụ nữ vừa trở thành vợ cũ này thật khó hiểu.
Anh ta có chút mệt mỏi: “Kỳ Mạn La, cô đòi tiền, tôi cho.
Cô muốn ly hôn, tôi cũng ký đơn.
Bây giờ cô còn muốn gì nữa?” Ba tháng trước chính người phụ nữ đứng trước mặt anh đã thừa dịp anh xuất ngoại khảo sát biến anh thành kẻ không xu dính túi, sau đó đòi ly hôn, anh cũng đồng ý không do dự.
Chung Duy Cảnh nghĩ nếu anh không thực sự yêu cô ta, sao có thể dễ dàng tha thứ đến nước này?
Kỳ Mạn La có vẻ rất kích động, cô vơ tờ đơn ly hôn trên mặt đất ném vào người Chung Duy Cảnh: “Tôi muốn gì ư? Chung Duy Cảnh, rốt cuộc anh có trái tim không?” Cảm xúc của cô rất bất ổn, hốc mắt đỏ lên: “Anh nghĩ tôi thực sự cần tiền của anh sao?”
Chung Duy Cảnh mày nhíu: “Đừng như vậy, rất khó coi.” Anh luôn biết mình muốn gì, cũng không phải một thằng dám thua không dám chịu, chỉ là vợ cũ đột nhiên trở nên thế này khiến anh thấy rất khó coi.
Kỳ Mạn La bước lại gần, trừng mắt nhìn anh: “Anh không hỏi vì sao tôi làm như vậy ư?”
Người phụ nữ mặc quần áo sang trọng, trang sức tinh xảo nở nụ cười trào phúng: “Anh luôn miệng nói yêu tôi nhưng anh có biết vợ anh đêm nào cũng phải uống thuốc ngủ mới có thể yên giấc không?” Cô nhẫn nhịn đủ rồi, nếu không bùng nổ cô sợ mình sẽ phát điên mất.
Chung Duy Cảnh lại nhíu mày, có vẻ khó chịu hơn.
Nhưng đúng là anh không biết chuyện vợ uống thuốc ngủ, dù sao ngày nào anh cũng phải đi tiếp khách, lúc về nhà phần lớn đều đã thấy cô ngủ rồi.
“Mỗi tối nghe thấy anh gọi tên của cô ta, tôi hận không thể bóp chết anh.” Kỳ Mạn La nở một nụ cười.
“Ai?” Chung Duy Cảnh lần đầu biết mình nói mớ lúc ngủ, anh cũng rất ngạc nhiên về chuyện mình gọi tên một người khác giới trong mơ.
Kỳ Mạn La ghé sát vào tai anh: “Cam Ninh, là Cam Ninh!”
“Nhưng tôi không thể chịu nổi, cho nên tôi chỉ có thể lừa mình dối người tự nói với bản thân đấy chỉ là ảo giác!” Tiếng cười sắc bén của Kỳ Mạn La giữa căn phòng trống trải có vẻ quỷ dị khác thường.
Thân hình Chung Duy Cảnh cứng đờ.
Cái tên này đã rất lâu rồi không nghe ai nhắc đến, nhưng anh cũng không đồng ý với vợ mình.
Người kia có mặt trong cuộc đời anh lâu như vậy, nhưng đến giờ anh chỉ nhớ rõ khuôn mặt cô khóc lóc nhòe nhoẹt trong lớp trang điểm.
“Lúc trước vứt bỏ thẳng thừng giờ anh làm thế cho ai xem?” Kỳ Mạn La vuốt ve bộ tay được chăm sóc tỉ mỉ của mình.
Chung Duy Cảnh không trả lời, chỉ liếc cô một cái: “Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước.”
Lúc trước khi Cam Ninh rời đi, anh đã chủ động chia 80% tài sản cho cô nhưng cô lại từ chối.
Đến hôm nay Chung Duy Cảnh vẫn thấy mình không nợ nần gì cô, chuyện nên làm anh đều đã làm, nhưng thứ tình yêu mà cô muốn thì anh thực sự không cho được.
Phía sau lưng không ngừng vang lên tiếng đồ sứ rơi vỡ nhưng tất cả đều không nằm trong phạm vi quan tâm của Chung Duy Cảnh.
Anh cần lên kế hoạch bắt đầu lại, nhận một bài học như thế này là đủ nhớ kĩ rồi.
Tiền với anh đã sớm không phải là thứ quan trọng nhất, năm đó anh khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng đến bây giờ, nhân mạch tích luỹ được cũng đủ để anh Đông Sơn tái khởi [1] .
[1] Thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phục khởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại vũ đài chính trị và tạo dựng sự nghiệp.
Ba tháng sau Chung Duy Cảnh bất ngờ nhận được điện thoại của công an: “Xin lỗi, anh có thể lần nữa được không?” Anh cần xác nhận mình không nghe nhầm, xác nhận xem đây có phải ảo giác không.
Tiếng của đối phương truyền đến từ đầu dây bên kia, Chung Duy Cảnh trầm mặc vài giây mới nói: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn.”
Anh không biết mình đến cục công an bằng cách nào, lái xe qua vài thành phố, trong đầu Chung Duy Cảnh chỉ quanh quẩn một câu: “Cam Ninh và Cam Duyên đã qua đời do tai nạn giao thông.” Những lời này còn khiến anh kinh hãi hơn cả lúc anh ở nước ngoài nhận được tin mình bị truất quyền ở công ty.
Đi ra từ cục công an rồi vào trong xe, Chung Duy Cảnh đột nhiên phát hiện tay mình đang run.
Anh nhìn thoáng qua bóng phản chiếu của mình trên kính chiếu hậu, sắc mặt trắng bệch, môi cũng tái bợt.
Nhếch nhếch khoé miệng mấy cái, lại thấy biểu cảm của toàn khuôn mặt vặn vẹo đến doạ người.
Chung Duy Cảnh đến giờ vẫn không ngờ có một ngày mình sẽ gặp lại Cam Ninh như thế này, càng không ngờ sẽ có ngày mình tự tay lo liệu hậu sự của Cam Duyên.
Đứa nhỏ ngay cả khi Cam Ninh dẫn anh đến gặp cũng nhất quyết không gọi anh là ba, tuy Chung Duy Cảnh là kẻ lạnh lùng, nhưng dù lạnh lùng đến mấy thì vẫn là cha của Cam Duyên.
Anh nhớ rõ khi anh vừa đi du học không lâu, cách trăm núi nghìn sông, nghe được giọng nói suy yếu hoảng hốt của Cam Ninh: “Anh làm cha rồi!” lúc đó, tâm trạng thế nào nhỉ? Khiếp sợ? Hưng phấn? Chung Duy Cảnh nhớ rõ lúc đó mình rất tức giận vì cô giấu anh sinh con.
Vì thế anh thản nhiên trả lời: “Đã biết.” Câu trả lời như câu những lần trước, lạnh lùng ngắn gọn.
Bây giờ nghĩ lại có lẽ anh cũng có chút chờ mong hy vọng với đứa bé đó, nhưng sau khi về nước thấy nó bốn tuổi mà vẫn chưa biết nói, sự chờ mong hy vọng đó đã biến mất sạch.
Anh không thích đứa trẻ này, có vẻ Cam Ninh cũng biết rõ nên cô đặt tên đứa trẻ là Cam Duyên, theo họ của cô.
Cam Ninh không có người thân, nếu không tính Chung Duy Cảnh.
Tang lễ của Cam Ninh và Cam Duyên rất đơn giản, thậm chí còn không có nhiều người đến viếng.
Cách vài thành phố, Chung Duy Cảnh không hiểu nổi cô sống kiểu gì, ngay cả bạn bè cũng không có nhiều.
Cuối cùng anh lựa chọn an táng hai người hai ở vị trí liền kề nhau.
Cam Ninh rất yêu đứa trẻ kia, cho là sau khi sinh Cam Duyên, biết tin trí lực của đứa trẻ này có thể không ổn.
Cô là một người mẹ tốt, Chung Duy Cảnh nghĩ vậy.
Trở lại phòng trọ mới tìm, Chung Duy Cảnh tắm rửa xong mới nhìn cái hòm anh đặt trên bàn.
Khi anh nhận cái hòm “di vật” này, anh đã nghĩ khi còn sống cái gì cô cũng cho anh, không ngờ đến lúc chết ngay cả di vật cũng là do anh nhận.
Như vậy xem ra tất cả mọi thứ Cam Ninh có đều cho anh cả rồi.
Mở cái hòm ra, vật nằm im lặng trong đó hoàn toàn khớp với dự đoán của Chung Duy Cảnh, đơn giản mà rẻ mạt.
Cầm quyển nhật kí chiếm nhiều không gian nhất lên, Chung Duy Cảnh liếc mắt là thấy chiếc nhẫn bạc kia ảm đạm.
Anh hình như vẫn nhớ năm đó, khi anh đưa chiếc nhẫn này cho cô, cô đã cười rất vui vẻ, nhưng đến giờ anh còn không nhớ rõ khuôn mặt của cô.
Lúc đó anh nghĩ chỉ là một cái nhẫn hơn trăm tệ bạc, sao Cam Ninh lại có thể cười vui vẻ như vậy? Rõ ràng khi đi chợ mua thức ăn có thể vì một đồng mà cò kè mặc cả đến mặt đỏ tai hồng, rõ ràng muốn ở phòng lớn nhưng lại vì anh mà đến ở chung với nhau trong một căn phòng nhỏ cho thuê giá rẻ; một người như thế lại có thể vì một cái nhẫn rẻ tiền mà hưng phấn đỏ bừng mặt, thậm chí anh còn không tự tay đeo cái nhẫn cho cô.
Chung Duy Cảnh tự nhận mình rất hiểu lòng người, tham lam, ích kỉ, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn; anh chính là một kẻ điển hình.
Nhưng nhiều năm như vậy anh vẫn không thể hiểu nổi Cam Ninh, không hiểu nổi vì sao cô có thể cùng anh trải qua gian khổ mà không đòi hỏi hứa hẹn gì, càng không hiểu vì sao khi đã yêu nhau rồi thỉnh thoảng lại hỏi anh có yêu cô hay không.
Tình yêu gì đó từ trước đến nay chưa bao giờ là nhu yếu phẩm với anh, anh vẫn luôn nghĩ mình yêu người vợ trước, nhưng cô ta lại nói anh không hề yêu cô ta.
Chung Duy Cảnh nghĩ phải chăng mình đã cho Kỳ Mạn La quá nhiều, sao cô không thể dễ thoả mãn như người kia chứ? Anh không biết vì sao mình lại gọi tên Cam Ninh trong mơ, cũng không hiểu tại sao Kỳ Mạn La lại nói mình không yêu cô ta.
Cầm trên tay quyển nhật kí quê mùa xấu xí như chủ nhân của nó, Chung Duy Cảnh mở ra, một bức ảnh hiện ra, đó là tấm ảnh gia đình đã cũ kĩ.
Vẻ mặt anh trong ảnh vẫn lạnh lùng như mọi khi nhưng người phụ nữ bên cạnh lại ôm Cam Duyên cười vui vẻ.
Chung Duy Cảnh bất giác miết nhẹ tay lên mặt người phụ nữ, nếp nhăn trên mặt đã rõ rồi, nhưng lại cười như mình còn thiếu nữ, thân thiết dựa vào người anh.
“Em… Chúng ta cùng đi xem phim được không?” Giọng nữ đầy lo lắng và do dự, tràn ngập hi vọng nhìn người đàn ông đang ngồi trước máy tính cách đó không xa.
Chung Duy Cảnh nheo nheo mắt, cố nhớ xem lúc đó mình trả lời cô thế nào nhỉ? “Chỉ nửa tiếng thôi!” Giọng đàn ông lãnh đạm trả lời cho có lệ, người phụ nữ kia lại rất hưng phấn, buông đồ ăn trên tay, loẹt quẹt lê đôi dép đi trong nhà giá rẻ vội vã đi đến: “Đủ đủ, chỉ cần chừng đó thời gian là đủ rồi!”
Hôm đó là sinh nhật bốn tuổi của Cam Duyên, bây giờ Chung Duy Cảnh mới đột nhiên nhớ ra.
Hơi khép hờ mắt, đặt nhật kí xuống cái bàn cạnh giường, Chung Duy Cảnh ngồi trong bóng đêm ngẩn người nhìn ánh sáng nhạt hắt từ cửa sổ vào.
Gió đêm mùa hạ không tính là lạnh, nhưng đột nhiên Chung Duy Cảnh thấy hơi rét.
Anh quay người, vừa hay đối diện với quyển nhật kí ở đầu giường.
Anh nhớ rõ lúc đó mình còn cười nhạo người phụ nữ kia trong lòng, rõ ràng cuộc sống ngày nào cũng như nhau, chẳng có chuyện trọng đại gì xảy ra nhưng mà lại trịnh trọng viết nhật ký.
Thực đúng là một người phụ nữ xấu xí nông cạn, trước khi đi vào giấc ngủ, Chung Duy Cảnh vẫn có suy nghĩ như trước.