Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngay lúc xe sắp tông phải đứa bé kia, người phụ nữ chạy đến muốn đẩy đứa bé ra nhưng…
Anh sững sờ nhìn người phụ nữa kia nằm trong vũng máu, mà đứa bé cô muốn bảo vệ cũng nằm cạnh bên, không động đậy.
Lúc Chung Duy Cảnh mở mắt ra thì sau lưng đã ướt dẫm mồ hôi, trong bóng tối anh vội đưa tay sờ bên cạnh mình, may mắn, cô ấy vẫn còn đây.
“Sao thế?” Cam Ninh rầm rì nói, dường như còn ngái ngủ.
Chung Duy Cảnh trong bóng đêm kéo chăn lên đắp lại cho cô, “Ngủ đi.”
Đến bây giờ anh vẫn không yêu người phụ nữ nằm cạnh mình, Kỳ Mạn La đã từng nói anh không hiểu thế nào là yêu, đối với nhận xét này, Chung Duy Cảnh chưa bao giờ để ý.
Anh đã cho Kỳ Mạn La một cuộc sống tốt nhất, tôn trọng cô, thậm chí dễ dàng tha thứ cho tính bốc đồng của cô, chẳng lẽ đó không phải là yêu sao? Chung Duy Cảnh từng chán ngán vì hành động tiêu cực của Kỳ Mạn La, nhưng đến bây giờ anh vẫn chưa từng nghĩ đến người con gái phía sau anh đã luôn cố gắng bày tỏ cho anh biết cô yêu anh.
Nhưng thậm chí một chút đáp lại anh cũng không cho.
Nhắm mắt lại nhưng Chung Duy Cảnh vẫn không tài nào ngủ được, anh sợ lại thấy cảnh tượng đó trong mơ.
Bên cạnh vang lên tiếng hít thở đều đặn, trong chăn anh đặt tay cạnh tay cô, không xa không gần.
Buổi sáng rời giường, Chung Duy Cảnh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, những ngày gần đây anh luôn mơ giấc mơ đó, thần kinh trở nên cực kì căng thẳng.
Cam Ninh không biết vì sao dạo này anh lại mất ngủ, nhưng cô biết người đàn ông này không muốn cô xen quá nhiều vào chuyện của anh.
Cuối cùng mỗi ngày Cam Ninh đều hầm canh an thần cho anh mang đi làm, may là anh không có ý kiến gì về việc này.
“Sao em không đi khám thai?” Chung Duy Cảnh cất gọn bàn chải và kem đánh răng lên kệ, anh vốn có chút kỹ tính, luôn thích đặt đồ vật ở một vị trí cố định, nếu đột nhiên thay đổi vị trí, trong lòng luôn cảm thấy có chút lo âu khó chịu.
Không ngờ anh sẽ hỏi vậy, Cam Ninh khựng lại hai giây rồi mới trả lời, “Em tính ngày kia đi.” Bản thân dường như có chút mong chờ nên lúc Cam Ninh trả lời, mặt có chút ửng hồng.
Nhưng Chung Duy Cảnh cũng không nói gì tiếp, đáy lòng Cam Ninh bỗng cảm thấy thất vọng, nhưng lại thầm nhủ bản thân là không có gì.
Anh bận rộn như vậy, sao có thể có thời gian? Huống hồ chuyện này cô tự đi một mình cũng được, Cam Ninh múc cháo vào chén, nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Vì vậy lúc Chung Duy Cảnh thay đồ xong đi ra thì thấy cô cười ngây ngô như một đứa ngốc.
Anh muốn cô được bình an, cũng muốn đứa bé trong bụng cô được khỏe mạnh, đó là ý nghĩ hiện tại của Chung Duy Cảnh.
Lúc anh chuẩn bị ra cửa liền nói với cô, “Ngày kia anh rảnh.” Chung Duy Cảnh nói dối, lời nói dối này quá ư gượng ép, đến nỗi ngay cả Cam Ninh cũng nhận ra.
Nhưng Chung Duy Cảnh Cảnh biết, người phụ nữ này cũng chỉ có thể nhận ra một lời nói dối đơn giản như vậy.
Trình tự biên soạn đã đến giai đoạn giữa, vì biết cuối cùng nhất định sẽ thành công nên Thẩm Lâm đã muốn bắt tay vào giai đoạn quảng cáo đầu tiên.
Đương nhiên, cũng không phải mình anh ta làm, Chung Duy Cảnh cũng đóng góp không ít ý kiến.
Chung Duy Cảnh có thể trở thành Chung tiên sinh không chỉ vì anh có dã tâm thôi.
Tâm trạng của Thẩm Lâm gần đây có vẻ không tốt lắm, mọi người trong công ty đều đoán là có chuyện, nhưng anh ta che giấu quá tốt nên không đoán được chút tin tức gì.
Chung Duy Cảnh biết anh ta đang ở thế tiến thoái lưỡng nan, anh ta đang phân vân không biết nên chọn cái gì, nhưng anh biết cuối cùng Thẩm Lâm sẽ lựa chọn cái gì.
Không phải vì anh biết trước chuyện sau này mà là bởi anh hiểu rất rõ con người của Thẩm Lâm.
Giữa trưa, Chung Duy Cảnh và Thẩm Lâm cùng thảo luận về công việc thì thư kí báo có người tìm, Thẩm Lâm không hề nghĩ ngợi nói “Không gặp.” Tạm thời công ty không cần bắt tay với người khác, các vấn đề phát sinh sau khi đưa sản phẩm ra thị trường anh đã xử lí tốt rồi.
Chung Duy Cảnh nhìn thoáng qua điện thoại, thư ký dường như có chút khó xử, “Nhưng bà ấy nói mình là mẹ của tổng giám đốc Thẩm.” Thẩm Lâm trong nháy mắt biến sắc, “Tôi tới ngay.” Vội vàng cúp điện thoại, đi được vài bước anh mới nhớ rằng bên cạnh còn có Chung Duy Cảnh, bèn xấu hổ quay đầu nói, “Cậu nghĩ tiếp đi, tôi có chút việc riêng cần xử lý.”
Chung Duy Cảnh gật đầu, tiếp tục xem tài liệu.
Thẩm Lâm được sinh ra ở một gia đình phức tạp, cha anh ta có tổng cộng ba người vợ, càng kì cục hơn khi ba người này sống chung dưới một mái nhà.
Đối mẹ Thẩm Lâm, có lẽ ý nguyện lớn nhất của bà là Thẩm Lâm có thể kế thừa nhà họ Thẩm, giúp bà trở thành Thẩm phu nhân duy nhất.
Nhưng Thẩm Lâm là loại người nào chứ, anh ta có dã tâm nhưng anh biết sự tranh đấu giữa ba bà nhất định sẽ không dừng lại ở một thế hệ.
Anh tuyệt đối không chấp nhận việc để con cái mình phải sống cuộc sống như cha chúng.
Về phần nói gì để thuyết phục mẹ , đây là chuyện của Thẩm Lâm.
Tuy rằng trước kia họ vốn là đối thủ cạnh tranh, nhưng điều này không ngăn Chung Duy Cảnh đánh giá cao Thẩm Lâm.
Lúc tan tầm Chung Duy Cảnh và Lý Nhiên rời khỏi công ty, anh vừa bước ra cửa thì nghe thấy tiếng gọi, “Bên này.” Chung Duy Cảnh nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy một cô gái thanh tú đứng ở đằng xa, thấy anh nhìn đến thì lễ phép mỉm cười.
“Tổ trưởng, tôi đi trước.”
Lý Nhiên nói xong thì đi đến chỗ cô gái, Chung Duy Cảnh nhìn bọn họ sóng vai rời khỏi, cảm thấy thật kì lạ.
Chỉ là chờ đợi mà cũng có thể vui vẻ như vậy sao? Bởi anh cũng chưa từng đợi ai, cũng không có ai đợi như thế nên Chung Duy Cảnh cũng không tìm được đáp án.
Mở cửa, Chung Duy Cảnh bất ngờ nhìn căn phòng trống lạnh lẽo, người phụ nữ đó hình như càng ngày càng thích chạy ra ngoài.
Ngước mắt, Chung Duy Cảnh cầm cặp hồ sơ đến phòng ngủ.
Cất kỹ cặp anh quay người mở tủ quần áo, Chung Duy Cảnh nhìn trước mắt ngẩn người.
Không thấy chồng sách sáng nay đâu nên Chung Duy Cảnh nghĩ chắc cô ấy lại đi thư viện rồi.
Ngoại trừ lần theo cô tới thư viện mượn truyện cổ tích, Chung Duy Cảnh từng thấy cô để vài quyển tiểu thuyết trong chồng sách này, vài quyển bút kí giới thiệu các phong tục vùng miền khác nhau, có lần anh còn phát hiện một cuốn từ điển dày cộp.
Lúc Cam Ninh mở cửa ra, Chung Duy Cảnh đang ngồi ở bên trong phòng khách đọc sách, nắng chiều chạng vạng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh phòng khách chiếu rọi trên cơ thể người đàn ông, tuy rằng nhìn lâu như vậy, nhưng làm tim cô đập thình thịch.
“Em về rồi.” Cam Ninh cầm đồ ăn tới phòng bếp, Chung Duy Cảnh chú ý tay kia của cô còn cầm một cái túi rất lớn, xem bộ dạng của cô có vẻ là rất nặng.
“Chúng ta tối nay ăn rau trộn rong biển được không?” Cam Ninh mặc tạp dề hỏi, Chung Duy Cảnh đóng laptop nhìn cô nói, “Không vội.” Để laptop để qua một bên anh nói tiếp, “Lại đây chúng ta nói chuyện.” Giọng điệu của Chung Duy Cảnh lạnh nhạt, Cam Ninh sững sờ, nghe thấy Chung Duy Cảnh lặp lại mới ngơ ngác đi đến.
Chung Duy Cảnh tháo kính xuống để ở một bên, xoa huyệt thái dương, “Sau này có đến đi thư viện thì nói với anh một tiếng.” Anh có thể không phải là một người tốt nhưng việc đơn giản như vậy anh vẫn có thể làm được, Chung Duy Cảnh biết mình có thể làm nhiều điều cho cô, dù không có mấy chuyện tốt cho cô.
Cam Ninh ngồi đối diện anh có chút lo lắng, không biết nên nói cái gì mới tốt, suy nghĩ một lúc mới hiểu được là Chung Duy Cảnh rốt cuộc là đang nói cái gì, nhất thời có chút bối rối, “Em chỉ là muốn tìm việc gì đó để làm…” Lời của cô có chút ngập ngừng nhưng là nói thật.
Trước kia không đọc sách là vì không thời gian cũng không còn cơ hội, nhưng bây giờ thì khác, cô mỗi ngày một mình ở nhà, ngoại trừ chút việc nhà thì cũng không có gì làm.
Thoáng nhìn người đàn ông đối diện bộ dạng vẫn như trước, Cam Ninh rốt cục quyết định nói, “Sau này em sẽ không đi tới đó nữa.” Tuy rằng quả thực luyến tiếc, nhưng là Cam Trữ vẫn đặt Chung Duy Cảnh lên đầu.
Nhưng người đàn ông đối diện cũng không ngờ cô sẽ nói như vậy, “Như vậy cũng tốt.” Giọng của anh vẫn lạnh nhạt, làm cho cô có chút cảm giác không thật.
“Không phải anh không thích em tới thư viện mượn sách, cũng không phải anh không thích em đọc sách.”
Chung Duy Cảnh bỗng nhiên liền hiểu được cô gái đối diện vì sao muốn gạt chính mình.
Rõ ràng là chuyện rất đơn giản nhưng là người phụ nữ này lại cứ nghĩ nó phức tạp.
Nghĩ như vậy Chung Duy Cảnh muốn nói chút gì đó để an ủi người phụ nữ trầm mặc này, “Sau này anh sẽ đi cùng em.”
Chung Duy Cảnh nói xong cảm thấy không tự nhiên cho lắm, cảm giác cũng không thỏa mái, huống chi là Cam Ninh, “Anh vừa nói gì?” Cô đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, Chung Duy Cảnh có chút mất tự nhiên, “khụ” một tiếng, ánh mắt nhìn về phía bình hoa thủy tinh bên cạnh, “Em mua chút hoa cắm vào bình đi.”
Đề tài thay đổi đột ngột khiến Cam Ninh phát hiện khuôn mặt luôn luôn không chút thay đổi của người đàn ông này thậm chí có chút đỏ ửng, đây là một phát hiện cực kỳ mới mẻ với Cam Ninh.
Vốn là người nghiêm túc như vậy mà thỉnh thoảng lại khiến người khác cảm thấy thật đáng yêu.
Chung Duy Cảnh nhìn người con gái vẫn đang mỉm cười, “Anh đói bụng.” Nghe anh nói vậy, Cam Ninh càng cười vui vẻ, “Em đi nấu cơm ngay đây.”