Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: NguyetDao.
Beta: Moonmaplun.
Vị luật sư mặc bộ đồ cũ ngồi đối diện Chung Duy Cảnh cầm tách lên uống một hớp nước, “Mọi chuyện chính là như vậy.” Thành thật mà nói, nếu không phải là quen biết với Thạch Kiến Huy đã vài chục năm thì lúc trước ông sẽ không nhận vụ này, cho dù có nhiều chuyện không phải do ông làm, nhưng theo luật pháp ông cũng có một phần trách nhiệm.
“Còn muốn biết gì nữa không?”
Chung Duy Cảnh suy nghĩ một chút lại nhịn không được cười thành tiếng, “Ông khẳng định người nói những lời này với ông là Thạch Kiến Huy?”
Thật bất ngờ, nhất là nhìn từ góc độ của anh.
Dựa vào lời kể của vị luật sư ngồi đối diện anh thì: chính Thạch Kiến Huy không tiếc bày ra nhiều trò như vậy, thậm chí một mình tương kế tựu kế chặt đứt tương lai của nhà họ Thạch, mục đích chính là giữ lại huyết mạch duy nhất của nhà họ Thạch – là anh.
Dường như là không hài lòng với giọng điệu này của Chung Duy Cảnh, đối phương phản bác nói, “Chung tiên sinh, tôi hi vọng cậu có thể nhìn thẳng vào chuyện này.” Chung Duy Cảnh cười trào phúng, “Nghe ý tứ vừa rồi của ông, thật ra thì phần di chúc kia chỉ chính thức có hiệu lực sau khi ông đến hỏi tôi vấn đề này?” Cái lão hồ ly Thạch Kiến Huy kia đến chết vẫn không quên tính kế một nhóm người, “Thật ra ông ta đã biết trước mình sống không lâu rồi à?” Lời ra khỏi miệng, Chung Duy Cảnh cũng bị sự khắc nghiệt trong lời nói của mình làm cho sợ ngây người.
“Chung tiên sinh!” Thoạt nhìn dáng vẻ của vị luật sư lớn tuổi rất nghiêm túc, “Thật xin lỗi.” Chung Duy Cảnh nhìn ông ta, có lẽ ý thức được giọng điệu của mình quá mức nghiêm trọng, ông ta ngồi xuống một lần nữa, “Có lẽ chúng ta nên bình tĩnh nói chuyện một chút.” Cất từng văn kiện vào lại trong túi, “Thạch tiên sinh đã mất rồi, có lẽ không nên bị lôi ra bàn tán một lần nữa.”
Chung Duy Cảnh không nói lời nào, vị luật sư lớn tuổi tiếp tục nói, “Đúng là như vậy, bây giờ tất cả tài sản ông ấy để lại đều là của cậu, cậu có thể yên tâm mà tiếp tục cuộc sống của chính mình.” Trên mặt ông ta không có biểu cảm gì nhưng lại dùng ánh mắt Chung Duy Cảnh không thể hiểu rõ nhìn anh.
Sau khi vị luật sư ra về, Chung Duy Cảnh như có một cảm giác kỳ quái, làm cách nào cũng không thoát ra được.
Lúc nhìn thấy Cam Ninh ở dưới lầu, dường như Chung Duy Cảnh không chút do dự nào đi đến bên cạnh ôm lấy cô.
“Sao vậy anh?” Tuy đột nhiên bị ôm làm Cam Ninh hơi chút mừng thầm, nhưng lo lắng lại càng nhiều hơn.
Chung Duy Cảnh lắc đầu không trả lời.
Anh không biết nên giải thích tất cả những chuyện đang xảy ra bây giờ như thế nào cho cô nghe, rõ ràng cho rằng người kia là máu lạnh nhất, đột nhiên bây giờ lại phát hiện thì ra không phải như thế.
Trước khi chết lại có thể vì anh mà làm nhiều chuyện như vậy, cảm giác này làm Chung Duy Cảnh không biết phải làm thế nào.
Chung Duy Cảnh cảm thấy rất đau đầu, về đến nhà thì Cam Ninh bắt đầu nấu cơm, mà anh lại một mình đến thăm hai đứa nhỏ đang ngủ, “Có phải bố rất buồn cười không?” Như là lầm bầm lầu bầu, Chung Duy Cảnh cười nói.
Ngay từ đầu đã có cảm giác không chân thật, thì cuối cùng, ngay tại lúc này, cảm giác ấy lên tới cực điểm, đột nhiên Chung Duy Cảnh cảm thấy khó có thể thừa nhận.
Lúc ăn cơm anh nói có chút không thoải mái nên không ra, qua một lát Cam Ninh vào phòng ngủ, trên tay mang theo thức ăn.
“Em mang cơm cho anh, ăn một chút đi.” Cô vẫn mang dáng vẻ cười khanh khách như cũ, khiến cảm giác đau lòng trong Chung Duy Cảnh biến đâu mất.
Tiếp nhận đôi đũa trên tay cô, Chung Duy Cảnh giống một tên đầu gỗ máy móc lặp lại động tác nhấm nuốt đĩa rau.
“Tưởng rằng” trong một thời gian dài lại nháy mắt tan rã, Chung Duy Cảnh rất khủng hoảng, có loại dự cảm rằng giây tiếp theo, cuộc sống hiện tại sẽ trở thành cảnh trong mơ.
Gần như là đột nhiên, Chung Duy Cảnh đột nhiên nghĩ đến khả năng như vậy, “Nếu có một ngày anh yêu người khác, em sẽ làm gì?” Ngay lúc này, những hình ảnh đã qua xưa nay cứ tưởng rằng chưa từng nhớ rõ nháy mắt lại tràn về trong tâm trí anh.
Cam Ninh đứng bên cạnh anh, nghe anh hỏi như vậy, cơ thể cứng đờ, trầm mặc hồi lâu mới trả lời, “Em sẽ rời đi.”
Tuy rằng không biết vì sao anh lại hỏi như vậy, nhưng câu trả lời của cô là nghiêm túc, cô yêu anh, lại đặt mình ở vị trí thấp kém, nhưng cho dù là một người mặt dày mày dạn thì cũng có điểm giới hạn, đây là giới hạn cô để lại sẵn vì cô và anh.
Chung Duy Cảnh ngẩn người, câu trả lời như vậy cùng với hành động lúc ấy của cô cũng không khác gì, đột nhiên tim chấn động co rút nhanh, cảm thấy khó chịu vô cùng.
Buổi tối Chung Duy Cảnh tắm rửa xong đi ra, khó có được Cam Ninh đã lên giường rồi, trong nháy mắt xốc chăn lên nằm xuống, Chung Duy Cảnh phát hiện người bên cạnh không dấu vết di chuyển đến cạnh giường.
Sâu kín thở dài một hơi, Chung Duy Cảnh xê dịch đến chỗ bên cạnh, sau đó vòng tay quanh hông cô, “Không đâu.” Lúc này đầu Chung Duy Cảnh chôn ở cổ cô, mùi xà phòng trên người cô quanh quẩn trong hơi thở, đã từng có lúc mùi vị này là một trong những mùi anh hận nhất, bây giờ lại cảm thấy thật an tâm.
“Không có ngày đó đâu.” Cho dù không thể nói ra lời hứa hẹn anh yêu cô, nhưng những gì bây giờ Chung Duy Cảnh có thể nói chính là khẳng định.
Nếu như nói anh thật sự là Chung Duy Cảnh lúc hai mươi tư tuổi, có khả năng lời hứa hẹn này chính là sự lông bông tuổi trẻ, có thể kéo dài bao lâu thì không ai biết.
Nhưng Chung Duy Cảnh hiểu rất rõ rằng, bây giờ anh không phải là con người trước kia, hơn nữa những gì bảy năm kia mang lại cho anh không phải là khoảng cách về thời gian, mà là sự mệt mỏi.
Cam Ninh xoay người, hai người đối mặt nhìn nhau, khoảng cách gần như vậy làm cho hai người hơi không quen.
Ánh mắt của cô vẫn không nhúc nhích nhìn anh chăm chú, giống như lúc trước anh hỏi lại cô, “Anh chắc không?” Cam Ninh hỏi rất nghiêm túc, bởi vì trải qua nhiều hơn so với người bình thường, cho nên cô hiểu được nhiều thứ hơn so với những người khác.
Bọn họ cũng còn rất trẻ, tuy bây giờ đã kết hôn, đã có con, hai người cũng có chút tình cảm nào đó không rõ lắm ràng buộc, nhưng tương lai ra sao thì không ai dám cam đoan.
Những lời này là những lời mà Chung Duy Cảnh hỏi cô trước đó, bây giờ bị cô hỏi lại mình, cảm giác này khiến Chung Duy Cảnh đột nhiên cảm thấy sung sướng, “Chắc chắn.” Chưa từng có giây phút nào chắc chắn như vậy, Chung Duy Cảnh nghĩ.
Trong nháy mắt, vừa dứt lời, Cam Ninh đặt một nụ hôn xuống gương mặt anh, chỉ là chuồn chuồn lướt nước mà thôi, cũng không mang theo dục vọng gì.
Chung Duy Cảnh ôm chặt eo cô, từ trán của cô hôn một đường đi xuống.
Có một số việc nếu đã bắt đầu, dường như sau này cũng trở nên rất tự nhiên.
Thậm chí Chung Duy Cảnh có thể cảm nhận được gần đây có vài lần cô không chỉ lấy lòng anh không thôi đâu.
Mà anh, tất nhiên cũng không hi vọng chỉ có một mình anh hưởng thụ quá trình này.
Bàn tay theo vạt áo ngủ chậm rãi hướng lên trên, nụ hôn chậm rãi lùi dần từ cổ đi xuống, rõ ràng là đã tháng mười một nhưng nhiệt độ trong phòng lại đang tăng lên.
Lúc Chung Duy Cảnh hôn đến trước ngực cô, nếu không phải cắn môi lại kịp thời, có khả năng tiếng rên khiến người khác bối rối lại bị anh nghe thấy.
Cam Ninh bảo thủ bao nhiêu thì chỉ có Chung Duy Cảnh mới biết được, cũng chỉ có anh mới có thể biết.
Chung Duy Cảnh từng thấy rõ ràng dáng vẻ cô mỗi lần cảm thấy rất thoải mái lại cố gắng hết sức nhẫn nại, liền nhịn không được làm thêm nhiều chuyện để phá hủy loại nhẫn nại này.
Tay anh đi xuống, vừa chạm đến hai chân lại không có hành động tiến thêm một bước nào nữa, Cam Ninh theo phản xạ khép sát hai chân lại, kết quả lại tạo thành cục diện rất kỳ quái, sau khi ý thức được điều này Cam Ninh vội vàng thả ra, Chung Duy Cảnh hôn môi cô, “Thả lỏng một chút.” Cho dù lúc này ngay cả con hai người cũng có rồi, nhưng cô vẫn thẹn thùng với chuyện này khiến người khác khó có thể tưởng tượng nổi, ngày xưa bởi vì không thèm để ý nên cũng không cảm thấy gì, bây giờ lại cảm thấy dáng vẻ này của cô vậy mà lại rất đáng yêu.
Ngoài miệng dịu dàng an ủi nhưng bàn tay có chút thô ráp cũng đã chạm vào nơi mẫn cảm nhất, Cam Ninh không khống chế được phát ra âm thanh, giây tiếp theo sau đó lại dùng sức che kín miệng mình.
Khi cô đi học, những thứ được dạy không bao gồm chuyện thực hiện “cuộc sống” giữa vợ và chồng như thế nào, việc cô có thể làm chỉ là một chút đáp lại đơn giản.
Chỉ là hành động của anh thật khiến người ta thẹn thùng, gần đây mới phát hiện dường như anh rất thích làm như vậy.
Tuy rằng mỗi lần mặt đỏ lên kỳ cục, nhưng dù Cam Ninh ngốc cũng biết đây là anh đang lấy lòng cô, nghĩ như vậy đột nhiên cô buông miệng ra, đỏ mặt cứng ngắt lấy hai chân quấn lên thắt lưng của anh, ánh mắt lại không dám nhìn anh.
Nhưng đây đối với Chung Duy Cảnh mà nói đã đủ rồi, người phụ nữ thẹn thùng bảo thủ này lại có thể vì anh làm một bước này là đã đủ.
Đột nhiên vào giờ phút này Chung Duy Cảnh lại sinh ra một loại cảm động, một người phụ nữ đồng ý chiều theo ý anh, nguyện ý vì anh sinh con dưỡng cái lúc anh hai bàn tay trắng, thậm chí nguyện ý ở trước mặt anh buông xuống sự rụt rè, anh nghĩ rằng có lẽ là không còn bất kỳ ai có thể vì anh làm những chuyện đó.
Nghĩ như vậy động tác bắt đầu kịch liệt, dường như mỗi một động tác của anh giống như muốn xác định sự tồn tại của cô, hai người giống như cá gặp nước ỷ lại lẫn nhau, dường như thân thể cùng nhau dán lại không chừa một khe hở nào.
Đêm đông rét lạnh, giữ lại một phòng kiều diễm.
Lúc Chung Duy Cảnh mở mắt ra, dường như ngay cả hô hấp cũng không thông.
Tất cả những gì đập vào mắt anh với nơi vừa mới một giây trước hoàn toàn khác nhau, tuy rằng nơi kia chỉ là một không gian nho nhỏ, nhưng ở nơi đó có một phòng bếp phong phú cùng với tủ lạnh, còn có một người phụ nữ mặc tạp dề chờ anh trở về, còn có một cặp trai gái kỳ lạ nhưng vẫn rất đáng yêu; còn nơi này, chỉ có sự trang hoàng xa hoa tinh xảo, phòng ốc trống trải làm tim anh gần như trong nháy mắt cũng trở nên trống rỗng.
Nơi này không phải là nơi anh nên ở lại, dường như là không chút do dự, Chung Duy Cảnh sinh ra ý nghĩ như vậy.
“Chung tiên sinh, chín giờ rưỡi sáng hôm nay sẽ có một cuộc họp, mười giờ sẽ gặp tổng giám đốc của điện tử Lý thị, nhưng sáng sớm hôm nay phó giám đốc Ngô có nói muốn nói chuyện riêng với ngài, không biết ngài muốn sắp xếp như thế nào?” Chung Duy Cảnh lạnh lùng nhìn điện thoại trên cái tủ cách đó không xa, giọng nói này của của trợ lý anh, anh nhớ rất rõ ràng, chết tiệt rõ ràng.
Điện thoại “tít” một tiếng chấm dứt, đây là bắt đầu một ngày làm việc của Chung tiên sinh, trước hết trợ lý sẽ cho anh biết hành trình của một ngày, sau đó là rời giường bắt đầu công việc.
Chung Duy Cảnh dậy đi vài bước lại đột nhiên dừng lại, quay đầu đập vào mắt là cái giường lớn có chút dọa người.
Lúc Chung Duy Cảnh dọn dẹp xong đồ vật này nọ rồi đi đến phòng khách, trên bàn đã dọn xong bữa sáng dành cho anh, bên cạnh đặt tờ báo mỗi ngày anh nhất định xem.
Nhưng những thứ này không phải là từ bàn tay của cô, Cam Ninh biết rất rõ, dạ dày của anh không tốt, cho nên cô sẽ không pha cà phê vào buổi sáng.
Buổi sáng cô đều dậy rất sớm để đi nấu cháo.
Cô sẽ vì anh mà chuẩn bị tờ báo cho tốt, nhưng tuyệt đối không cho phép anh xem lúc đang ăn cơm, càng không có khả năng bây giờ lại đặt trên bàn giúp anh.
Trong lòng có cảm giác không đúng lắm, nhưng cụ thể là không đúng chỗ nào thì Chung Duy Cảnh lại không nói ra được.
Ăn xong bữa sáng Chung Duy Cảnh cầm theo túi tài liệu xuống lầu, trợ lý và tài xế đã ở trên xe chờ, Chung Duy Cảnh mở cửa xe ngồi vào, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.
Trợ lý ngồi đằng trước và tài xế liếc mắt nhìn nhau một cái, bắt đầu báo cáo hành trình, “Chung tiên sinh, phó giám đốc Ngô nói muốn nói chuyện riêng với ngài một số chuyện.” Tuy rằng đã nói qua điện thoại một lần, nhưng trước đó không có được câu trả lời thuyết phục nên cần anh xác nhận lại.
Chung Duy Cảnh nghĩ một chút rồi mở to mắt, bên trong lạnh như băng làm cho người ta đoán không ra cái gì, “Dời lại cuộc gặp với tổng giám đốc Lý, bảo Ngô Kiếm đến phòng làm việc của tôi.” Trong lòng trợ lý yên lặng nhớ xong sự thay đổi này, nghĩ một chút lại hỏi, “Hoa hồng đặt trước đó đã được vận chuyển bằng máy bay đến, không biết là có nên đưa trực tiếp đến nhà của cô Kì?” Công nghệ cao thật khiến cho người ta líu lưỡi, một người trợ lý cần việc làm như anh ta tất nhiên còn phải làm tốt việc vặt.
Như là đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, Chung Duy Cảnh nhìn thoáng qua đồng hồ, hình như lúc này người phụ nữ đó chỉ vừa mới rời đi, mà anh thì lại đang chuẩn bị cầu hôn Kì Mạn La.
“Trước tiên sắp xếp một chút, giúp tôi đặt vé máy bay đến thành phố Đinh đêm nay.”
Giống với câu trả lời của cô, sau khi nhận được câu trả lời của anh liền rời đi.
Bây giờ Chung Duy Cảnh đã không phân biệt rõ được cuối cùng cái gì mới là cảnh trong mơ, cái gì mới là thực tế.
Nhưng bây giờ anh chắc chắn biết một thứ, mặc kệ đó là cảnh trong mơ hay là sự thật, anh cũng phải tìm trở lại.
Bởi vì những thứ này đều thuộc về anh.