Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Rùa Sapphire (test)
Beta: Pi sà Nguyệt
Chung Duy Cảnh im lặng đứng đó như bức điêu khắc, anh không ngờ mình lại thấy cảnh Lý Vũ ôm Cam Ninh khi đi thăm cô, mặc dù bị cô đẩy ra ngay nhưng vẫn làm Chung Duy Cảnh cảm thấy khó chịu vô cùng.
Anh đột nhiên phát hiện, kiếp trước anh có thể bất chấp mọi thứ mà làm tổn thương cô bởi vì anh biết cô không có chỗ nào đi ngoài việc ở cạnh anh.
Bởi vì biết anh sẽ không mất cô nên mới có thể không để ý như thế.
Nhưng bây giờ, người ở trước mặt Cam Ninh không chỉ có mỗi anh, người đàn ông kia không phải là cậu nhóc không biết làm gì, Chung Duy Cảnh nhớ đến tài liệu về cậu ta ở trên bàn làm việc của anh, ánh mắt tối lại.
Chấp niệm của Lý Vũ với Cam Ninh rất sâu, làm anh sợ hãi, sợ người phụ nữ luôn miệng nói yêu anh sẽ từ bỏ anh.
Chung Duy Cảnh im lặng đứng ở xa, đợi đến khi Lý Vũ rời đi anh mới đi tới chỗ cô vợ đang đứng ngẩn người của mình.
Cam Ninh còn đang kinh sợ vì bị ôm đột nhiên vừa xoay người đã thấy Chung Duy Cảnh, sự bất an kì lạ trong lòng đột cứ như biến mất tăm.
Mà trên mặt đối phương không còn sự mịt mờ như một giây trước, Chung Duy Cảnh mỉm cười đi tới cạnh người phụ nữ đối diện.
“Sao anh lại ở đây?” Cam Ninh nhỏ giọng hỏi, gương mặt ung dung vô cùng.
Biểu cảm của cô làm Chung Duy Cảnh đang bực bội tốt hơn một chút.
Anh đến cạnh cô, “Tiện đường nên tới thăm em, Cam Điềm bảo muốn ăn đồ ăn mẹ làm.” Anh không thể nói thẳng là anh nhớ cô như Cam Điềm, nên chỉ có thể dùng con gái nhỏ làm lý do để che dấu sự bực bội trong lòng.
Có lẽ Cam Ninh cảm nhận được điều này, cô tự nhiên kéo tay của anh lại gần rồi dựa vào người anh, “Đêm nay em không có tiết, chúng ta cùng về thôi.” Cô nhớ hai đứa nhóc, ngẩng đầu nhìn gò má của người đàn ông không hay cười này, trong lòng đột nhiên cảm thấy ngọt ngào, cô không nói cô cũng rất nhớ anh.
Chung Duy Cảnh không hỏi cảnh tượng anh vừa thấy như thế nào, không phải không muốn hỏi mà không biết nên mở miệng hỏi kiểu gì.
Có lẽ là do anh sợ một khi mở miệng hỏi thì có một số thứ bị phá hủy.
Nhưng có một số thứ không phải anh muốn tránh là nó không tồn tại, không chỉ Chung Duy Cảnh biết điều này mà cả người chậm chạp như Cam Ninh cũng cảm thấy anh không ổn.
Không phải anh che dấu không đủ tốt mà do cô quá hiểu người đàn ông này.
Sáng sớm hôm sau, Chung Duy Cảnh đưa Cam Ninh về trường sau khi ăn sáng xong, bởi vì sáng sớm không có tiết học nên hai người không quá gấp gáp.
Cam Ninh nhìn hai đứa nhỏ thay đồ, rửa mặt xong mới vui vẻ tặng hai bạn nhỏ nụ hôn chào buổi sáng.
Bởi vì thế nên cô là người rửa mặt sau cùng, sau khi xong xuôi đi ra khỏi phòng ngủ thì thấy người đàn ông không thích cười đang lạnh mặt xắn nhỏ bánh bao cho hai đứa bé ăn.
Cô thấy cảm động, đấy là con của cô, là chồng của cô, người nhà của cô.
Tình cảm đơn phương thời trẻ tuổi không chút nổi bật đã sớm trở thành quá khứ, hôm qua cô không ngờ Lý Vũ sẽ làm như thế, ngoài việc kinh sợ ra thì chỉ còn sự tức giận đối với đối phương mà thôi.
Lúc đưa Cam Ninh tới trường, Chung Duy Cảnh gọi lại cô khi cô chuẩn bị xuống xe.
Cam Ninh đang cởi dây an toàn thì nghe giọng trầm thấp của người đàn ông kia, cô xoay đầu thì thấy Chung Duy Cảnh đang nở nụ cười quen thuộc, “Chuyện gì?”
Chung Duy Cảnh sững người, gọi cô lại là suy nghĩ nhất thời nhưng khi thấy gương mặt tin tưởng không chút nghi ngờ thì tâm lý vừa ‘xây dựng’ đổ nát, anh lắc đầu bảo, “Tối nay anh đến đón em về nhà.”
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ chuyển đổi rất nhanh, Chung Duy Cảnh xoa xoa thái dương của mình, thở dài mệt mỏi.
Bây giờ tập tài liệu vẫn còn đặt trên bàn làm việc của anh, những thông tin anh muốn biết đều có sẵn nhưng khi xem xong, trong lòng anh lại chẳng vui vẻ chút nào.
Chung Duy Cảnh cảm thấy hơi nghi ngờ một chút, Lý Vũ trong ‘thế giới khác’ đã từng xuất hiện sao, nếu như đã từng xuất hiện thì đó là khi nào? Nếu như sau khi Cam Ninh rời khỏi anh, vậy tại sao cô không chọn ở cùng với Lý Vũ?
Những vấn đề này quấn lấy Chung Duy Cảnh giống như ác mộng, làm anh cảm thấy khó thở.
Điều làm anh an ủi một chút là Cam Ninh ở ‘thế giới khác’ không chọn Lý Vũ, dù anh đã rời khỏi cô.
Nghĩ đến đây, Chung Duy Cảnh cảm thấy đau lòng, anh biết rõ anh không phải là người tốt, anh không biết mình có gì đáng giá mà cô lại trả giá tất cả vì anh.
Nhưng sự thật là thế, người phụ nữ kia luôn ở cạnh anh.
Chẳng qua bây giờ Chung Duy Cảnh không còn tự tin như vậy nữa.
Lúc tới nhà trẻ đón hai đứa nhỏ, Cam Điềm và Chung Diên đã đứng đợi ở cửa, bên cạnh còn có cả cậu bé bị Cam Điềm đánh sưng mặt mũi ‘trong truyền thuyết’ mà anh đã gặp lần trước.
Nhìn thấy xe của bố, cô bé cười vui vẻ, mà cậu con lớn của anh vẫn duy trì vẻ mặt không cảm xúc giống ông bố của mình.
Nhìn toàn thể, cậu bé đứng cạnh con gái nhỏ trông càng giống như thấy bố của mình, cười chân thành.
“Bố.” Cô bé thấy Chung Duy Cảnh xuống xe thì chạy vội tới đòi bế, cô bé ỷ vào tuổi nhỏ mà làm nũng với anh tự nhiên như ăn cơm vậy.
Chung Duy Cảnh luôn không để lộ cảm xúc ra ngoài đã từng quyết định phải dạy dỗ hai đứa nhỏ thật nghiêm khắc, nhưng lại thua trận khi thấy đôi mắt giống người phụ nữ kia đên chín phần này.
Giọng của anh mềm nhũn, “Ừ.” rất kì quái, lúc đối mặt với người kia anh không nhất định trở nên dịu dàng tự nhiên như vậy, ôm cô con gái nhỏ vào lòng, anh nhìn cậu con lớn đứng gần đấy, “Cha.” Con trai lớn của anh luôn gọi anh như thế, không giống con gái luôn gọi ‘bố’ cực thân mật.
Cậu bé cao hơn con trai anh đứng cạnh cũng ngoan ngoãn gọi, “Chú.”, thái độ cung kính lấy lòng, thái độ vốn làm người khác thấy khó chịu ở trên người cậu bé lại khiến người khác không thấy phản cảm chút nào, “Bọn chú tiện đường nên đưa cháu về luôn.” Chung Duy Cảnh đưa ra một lời đề nghị xuất phát từ lập trường của người lớn, thật ra anh chỉ khách sáo mà thôi, quả nhiên cậu bé chỉ ven đường đối diện rồi nói, “Cảm ơn chú, xe nhà cháu đợi ở bên kia đường.”
Chung Duy Cảnh gật gù sau khi thấy chiếc xe đen ở đối diện, hai đứa nhỏ tạm biệt bạn học xong thì đi về.
Dọc đường, Cam Điềm vui vẻ kể cho bố biết hôm nay có chuyện gì xảy ra, trong đó còn mách lẻo, “Hừ, hôm nay anh trai lấy hết cà rốt ra,” Giọng nói ngọt ngào mềm mại của bé gái như đang làm nũng, “Còn bắt con ăn hết!”
Cam Điềm rất tức giận, cô bé cảm thấy hành vi của anh trai như vậy là rất xấu, nhất định phải để bố biết hành vi xấu này của anh trai mới được.
Chung Duy Cảnh liếc mắt nhìn con trai lớn đang ngồi bên cạnh, Chung Diên làm như không nghe thấy gì, duy trì sự lạnh lùng bình tĩnh ngày thường của mình, “Con muốn nói gì sau lời em gái nói không?” Nói thật, anh không giỏi việc xử lý ‘mâu thuẫn trẻ con’ của hai đứa bé này.
Chung Diên nhìn em gái ngồi ghế sau đang tức giận với ánh mắt khinh thường, “Vâng.” Nếu như con trai lớn cãi lại thì người bố Chung Duy Cảnh có lẽ sẽ nghiêm mặt dạy dỗ thằng bé, nhưng con trai lại thẳng thắn thừa nhận làm Chung Cảnh không kịp phản ứng lại.
Thật ra, trong mắt anh, cà rốt là thứ không nên tồn tại, bởi vậy anh cảm thấy mình không có lập trường gì để dạy dỗ con trai lớn cả.
Nên cứ để chuyện này trôi qua như chưa từng xảy ra vậy.
Bạn nhỏ Cam Điềm có kiên trì ‘khóc lóc kể lể’ với mẹ bé về sự oan ức mà mình gặp phải không thì không nằm trong phạm vi khống chế của Chung Duy Cảnh.
Chung quy, Chung Duy Cảnh chọn lựa nuôi thả Chung Diên, không chỉ bởi vì thân phận con trai lớn không rõ, còn bởi vì dù Chung Duy Cảnh cố gắng thế nào thì giữa họ luôn có một bức tường vô hình.
Chung Duy Cảnh cảm thấy rất kì lạ, Chung Diên đang nhìn anh với ánh mắt quan sát, cảm giác này càng rõ ràng khi con trai lớn lên.
“Ngày mai là thứ bảy, có muốn đi công viên chơi không?” Lúc sắp đến nơi, Chung Duy Cảnh đưa ra một lời đề nghị, anh tin rằng đề nghị này sẽ được tán thành, con trai cả không nói, nhưng con gái nhỏ nhà anh rất nhiệt tình với chuyện này, “Được ạ, được ạ!” Cam Điềm ở ghế sau bắt đầu giãy dụa, “Con muốn ngồi ngựa gỗ!”
Chung Duy Cảnh nở nụ cười thỏa mãn rồi gật đầu, ở những tình huống này thì ý kiến của con trai lớn Chung Diên luôn bị bỏ qua.
Tiếc là năng lực quan sát của Chung Diên rất tốt, cậu nhóc phát hiện được bố mình có gì đó sai sai, “Tưởng bở.” Cậu nhóc đánh giá, giọng nói vừa vặn chỉ cậu và bố nghe, Chung Duy Cảnh phải kiềm chế lắm mới không thắng gấp đấy.
Chung Duy Cảnh âm thầm ‘xây dựng bức tường’ tâm lý cho mình rồi mới mở miệng, “Con, nói ai?” Chung Diên nhìn ông bố nhà mình với ánh mắt như nhìn đứa ngốc.
Bởi vì không chuẩn bị nên trông khá chật vật, Chung Duy Cảnh cố gắng nói thầm bình tĩnh bình tĩnh một lát mới trở lại thành ngài Chung ngày thường.
Chung Duy Cảnh bị một câu của con trai nói trúng tim đen làm mất tinh thần, chẳng lẽ mục đích của anh rõ ràng thế cơ à? Không biết tại sao, Chung Duy Cảnh luôn cảm thấy hiện tại không chân thật, sợ mọi thứ đang trong tầm tay của anh sẽ biến mất dần dần, sự xuất hiện của Lý Vũ làm anh thấy bất an.
Thậm chí ngay cả việc mở miêng còn không dám, chỉ có thể chờ đợi người phụ nữ kia cảm thấy bọn họ rất tốt rồi ở lại cạnh anh.
Dù nhìn ở góc độ nào thì cách làm này thật sự rất đê tiện, anh biết rõ mình phải chúc phúc, biết rõ mình nên buông tay nhưng anh lại không thể khống chế được bản thân mình.
Tình yêu hồi trẻ và hôn nhân bây giờ, Chung Duy Cảnh không biết Cam Ninh thấy cái nào quan trọng hơn.
Nếu thời gian quay ngược lại, anh nhất định sẽ ngăn Cam Ninh, không cho cô học trường cấp ba đấy, nhất định ngăn cản cô gặp Lý Vũ.
Nếu như thời gian quay ngược lại, anh sẽ không để cô sống khổ như vậy, không để cô đến nhà họ Lý làm giúp việc.
Để có thể mua được sách vở, Cam Ninh phải chạy đi mua lại sách vở cũ của các học sinh đã tốt nghiệp cấp ba.
Chung Duy Cảnh không biết cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên, cũng không biết tại sao Lý Vũ lại chấp nhất với Cam Ninh như vậy, thậm chí vì tới gần cô mà vạch ra không ít kế hoạch.
Người làm, dạy kèm tại nhà, tới gần cô từng bước từng bước một, cẩn thận tới gần cô gái nhỏ can đảm đấy, tiếc là chàng trai không để tâm đến điều quan trọng nhất, cậu còn quá trẻ và không đủ sức để bảo vệ người mình muốn bảo vệ.
Chàng trai trẻ nắm giữ rất nhiều thứ, không quan tâm sự ngăn cản của bố mẹ mình, nhưng chưa từng nghĩ đến việc người yêu mình chỉ là một người bình thường, không thể chịu được sự chèn ép dã man của bố mẹ cậu.
Bây giờ Chung Duy Cảnh đã hiểu rõ, cho nên không có tự tin Cam Ninh sẽ chọn anh.
Cảm giác này rất khó chịu, Chung Duy Cảnh nhìn thấy nụ cười của Cam Ninh ngoài xe, anh đột nhiên nghĩ, nếu lúc ấy Cam Ninh thấy anh và Kỳ Mạn Ninh gần gũi với nhau, có phải cô cũng thấp thỏm lo âu như anh lúc này không?