Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Chung Duy Cảnh ôm sách đi vào, Cam Ninh đang ở trong bếp nấu cơm, bụng của cô đã to ra thêm một chút nhưng dù sao thì mới chưa được bốn tháng, thoạt nhìn cũng không rõ lắm.
“Em thích sao?” Anh ôm luôn cả sách từ phòng đọc sách bước tới.
Cam Ninh không ngờ anh ở phía sau, nhất thời có chút xấu hổ.
Chung Duy Cảnh không thích cô luống cuống lúng túng như vậy.
“Em thích,” Trả lời qua loa, Cam Ninh yên lặng xoay người tiếp tục dọn dẹp.
Buổi tối ăn cơm xong, như thường lệ, Cam Ninh đi thu dọn bát đũa, Chung Duy Cảnh cầm laptop ngồi trong phòng khách xem qua một vài tư liệu.
Đến tận khi Cam Ninh đã nhiều lần thò đầu ra nhìn trộm anh, rốt cuộc anh cũng tắt máy tính, đi đến cửa phòng bếp hỏi.
“Có chuyện muốn nói với anh sao?”
Từ buổi sáng khi hai người ở trong phòng ngủ thu dọn đồ đạc, cô cũng rất hay đứng lên như muốn nói chuyện rồi lại thôi, có thể nhịn đến bây giờ cũng thật không dễ dàng.
Cam Ninh lau lau tay vào tạp dề, bộ dạng lo lắng, “Duy Cảnh, mình sống không phải như thế.”
Kỳ thật cô muốn tìm cách để nói chuyện được mềm mại một chút, nhưng đã suy nghĩ rất lâu vẫn không tìm được cách nào để mở lời.
Hoàn cảnh sống và quá trình trưởng thành của cô không thể rèn được khả năng ấy.
Chung Duy Cảnh đối với điều khó nói của cô có chút hứng thú.
“Vậy sao?” Anh nhíu mày hỏi, “Vậy em nói xem phải làm như thế nào mới tốt?”
Chung Duy Cảnh luôn luôn tự hỏi, rốt cuộc khi nào người phụ nữ này mới chịu nói ra suy nghĩ của mình.
Cam Ninh nhìn bộ dạng làm như mình không có gì sai của anh, cau mày giảng giải, “Đầu tiên, để giảm nôn nghén gì đó có rất nhiều cách, không nhất thiết phải mua cả một túi ô mai như vậy, vừa ít lại còn đắt, không lời chút nào.”
“Ừ.” Chung Duy Cảnh khoanh tay nhìn cô, yên lặng gật đầu, “Sao nữa?”
Cam Ninh liếc mắt nhìn anh, có lẽ là bởi vì bị anh nhận ra, cũng có lẽ vì cô thực sự đã nhịn rất lâu rồi, Cam Ninh có cảm thấy hôm nay nhất định phải nói cho rõ ý kiến của mình.
Cô biết bằng cấp mình không cao, kiến thức cũng không sâu rộng, trước kia không thân thiết với anh, nhưng giờ cô lại nghĩ rằng hai người bọn họ cũng có thể bàn bạc một số chuyện với nhau
“Còn nữa, vì sao anh lại vội vã muốn chuyển nhà như vậy?” Chung Duy Cảnh chú ý tới khuôn mặt cô đã có chút ửng đỏ, dù chỉ là hơi thoáng qua nhưng vẫn hồng hào hơn rất nhiều so với bình thường.
Nhưng mà, trong trí nhớ của Chung Duy Cảnh, người phụ nữ này chưa từng chỉ trích anh như vậy, cô ở trước mặt anh vẫn luôn cẩn thận lấy lòng.
Nếu không phải bởi vì cú điện thoại kia, hình ảnh cô trong trí nhớ của anh sẽ hoàn toàn trống rỗng.
Để ý thấy sắc mặt người kia không được tốt lắm, Cam Ninh vội vàng tạm dừng đề tài, “ Anh đừng hiểu lầm, em chỉ là muốn nói chúng ta,” tay chân cô cứ khua loạn xạ , “Ừm, phải biết tiết kiệm một chút.
.
.
.
.
.”
Luôn như vậy, chỉ cần Chung Duy Cảnh nhìn chằm chằm vào cô, Cam Ninh phát hiện mình luôn bất tri bất giác câm miệng.
“Lại đây.” Chung Duy Cảnh xoay người nói, Cam Ninh ngoan ngoãn theo ở phía sau anh, “Đây là cái gì?” Chung Duy Cảnh chỉ vào một tập tờ rơi trong túi, Cam Ninh nhìn theo phía tay anh chỉ, mặt lập tức ửng hồng.”Cái đó… em chỉ là không có chuyện gì làm… Này! Anh làm gì thế?”
Cam Ninh kêu lên, định đoạt lấy tờ rơi trong tay Chung Duy Cảnh, nhưng Chung Duy Cảnh chân dài tay dài, chỉ mấy bước đã bỏ cô lại đằng sau.
Bỏ tất cả tờ rơi vào thùng rác, Chung Duy Cảnh mới quay đầu lại, Cam Ninh vừa hay đứng ở trước mặt anh.
Bởi vì quá mức khẩn trương, sắc mặt của cô có chút trắng bệch.
“Anh đã nói rồi, anh sẽ kiếm tiền.” Chung Duy Cảnh đều đều lặp lại những lời này, giọng điệu có chút cứng nhắc, Cam Ninh không nhìn anh, chỉ cúi đầu trầm mặc, sau đó yên lặng một mình trở về phòng.
Chung Duy Cảnh đứng trước cửa phòng ngủ muốn gõ, sau đó nghĩ lại lại bỏ tay xuống.
Người phụ nữ kia rõ ràng là đang mang thai lại dám chạy trên đường cái phát tờ rơi, rõ ràng đứa nhỏ rất có thể sẽ bị nguy hiểm, vậy mà còn dám mạo hiểm.
Chung Duy Cảnh cảm thấy nếu không dạy dỗ cô một chút, tuyệt đối lần sau còn có thể làm ra nhiều chuyện không cân nhắc hơn nữa.
Khi Chung Duy Cảnh làm việc trong phòng khách xong trở về phòng, nhờ vào ánh sáng phòng khách có thể nhìn thấy trên giường hiện ra một bóng đang nho nhỏ.
Anh không bật đèn mà trực tiếp đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong nằm trên giường, Chung Duy Cảnh để thấy người đáng lẽ đang ngủ lại hơi động đậy, động tác rất nhỏ, nếu không phải Chung Duy Cảnh vừa hay nhìn thấy, căn bản là không thể phát hiện.
Ban đêm trời tối như mực, Chung Duy Cảnh suy nghĩ, hoá ra người này vẫn đang tức giận.
Cô dù gì cũng là Cam Ninh, là người vì anh nói “không yêu cô” cho nên không đem theo gì mà rời đi.
Cam Ninh, cho dù tức giận cho dù bất mãn, cũng sợ anh tức giận.”Đang giận sao?” Anh nhỏ giọng hỏi.
Không nghe thấy người kia trả lời, Chung Duy Cảnh thở dài nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, làm việc trên máy tính lâu như vậy, anh cũng có chút mệt mỏi.
Anh nhớ rõ lúc trước khi lập trình cái phần mềm trò chơi kia từng liên tục phải thức đêm, nhưng là hiện tại anh vẫn sống theo lối an nhàn sung sướng của “Chung tiên sinh”.
“Không có.” Ngay lúc Chung Duy Cảnh sắp ngủ, người bên cạnh đột nhiên trả lời.
Giọng của cô rất nhỏ, Chung Duy Cảnh quay người lại nhìn, người nói chuyện nằm thẳng, nhưng mặt lại quay ra chỗ khác rất trẻ con, “Anh nói rồi, anh sẽ kiếm tiền nuôi gia đình.” Cô, còn có đứa nhỏ, anh sẽ chăm sóc hết.
Cam Ninh không biết nên nói như thế nào mới tốt, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, giống như nghẹn một cục khí, có muốn thoát ra thì sau đó cũng khó chịu như nhau.
“Anh nói anh sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng anh lại chưa từng nói với em anh sẽ làm như thế nào.” Giọng điệu cô có chút bực mình, cô chỉ là muốn làm một chút việc mình có thể làm mà thôi, cô biết làm thế nào để bảo vệ mình, càng biết làm thế nào để bảo vệ bảo bối trong bụng.
Chung Duy Cảnh có chút ngoài ý muốn vì sự thẳng thắn của cô.
Anh đã nghĩ chỉ cần mình có thể kiếm tiền, làm cho cô không cần phải lo lắng cho cuộc sống là tốt rồi.
Anh đã quên Cam Ninh ở bên cạnh anh vốn luôn không có cảm giác an toàn, anh lại không ngừng lặp lại một câu nói nhưng lại không nói cho cô biết kế hoạch tương lai của mình, càng không ngờ cô vì thế mà cảm thấy không an lòng, sợ rằng mình không có ở trong phạm vi kế hoạch.
Đắp chăn cho người bên cạnh, Chung Duy Cảnh chậm rãi nói, “Anh hợp tác cùng mở một công ty phát triển phần mềm với người ta,” dừng một chút, anh giải thích, “Vừa đúng lúc đây chính là chuyên ngành của anh.” Cam Ninh nghĩ nghĩ rốt cục mở miệng, “Nhưng không có hỗ trợ tài chính thì sao người ta đồng ý hợp tác cùng anh? Còn nữa, người kia có tin được không?” Cô thường hay suy nghĩ rất nhiều, hơn nữa còn đang mang thai, lại càng lo lắng nhiều hơn.
“Anh phụ trách kỹ thuật, người kia bỏ vốn.” Chung Duy Cảnh tự hỏi làm cách nào để trả lời vấn đề thứ hai của cô.
Lợi ích ở trước mắt, không ai là đáng tin cậy.
Chung Duy Cảnh thấy lời này rất đúng.
“Anh rất hiểu anh ta.” Cuối cùng anh dùng phương thức qua quýt để trả lời, như vậy có thể giảm bớt lo lắng của cô chứ?
“Ừ.” Bên người vang lên giọng nói mơ hồ, Chung Duy Cảnh mỉm cười, người này rõ ràng cũng rất mệt nhọc, lại cố chấp chờ tới lúc anh lên giường mới thể hiện mình tức giận?
Hiệu suất làm việc của Thẩm Lâm rất cao, trong khoảng một tháng sẽ giải quyết chu toàn mọi việc.
Nhưng vì biết trước kiến thức và năng lực của anh ta, cũng biết trước Thẩm Lâm có chuẩn bị trước, cho nên khi Chung Duy Cảnh nhận được điện thoại của anh ta cũng không bất ngờ lắm.
Chỉ với tốc độ này, Chung Duy Cảnh cũng đoán được Thẩm Lâm đúng là rất vội vàng muốn thoát khỏi cái “nhà” kia.
Từng có tạp chí làm một chuyên mục, trong đó mời chuyên gia mỗi kì phân tích hai doanh nhân thành đạt.
Anh cùng Thẩm Lâm thật là “trùng hợp” trở thành đối tượng được phân tích trong cùng một kì.
Khi trợ lý đưa tạp chí cho anh xem, biểu cảm trên mặt rất vặn vẹo, Chung Duy Cảnh lại rất ấn tượng với lời bình cuối bài nói rằng hai người đều giống nhau, đều bị thiếu hụt tình cảm nghiêm trọng.
Giai đoạn khởi đầu thực sự còn ở phía trước, Thẩm Lâm có rất nhiều thứ cần chuẩn bị, còn với Chung Duy Cảnh, yêu cầu chuẩn bị gần như không có.
Lúc trước anh có thể chọn cách bán toàn bộ phần mềm cho một công ty nhưng anh đã tính qua, làm như vậy chỉ có thể đạt được lợi ích ngắn ngủi.
Nhưng Chung Duy Cảnh biết rõ phần mềm này có thể chiếm lĩnh thị phần lớn trong vòng ít nhất năm năm nữa.
Cho nên anh cuối cùng mới chọn hợp tác cùng Thẩm Lâm hợp tác, nhưng chuyện này mạo hiểm không khác gì bảo hổ lột da.
Bởi vì gần đây Chung Duy Cảnh không ra khỏi nhà cho nên biết rất rõ việc Cam Ninh đột nhiên thường xuyên đi ra ngoài.
Buổi sáng cô đều ra ngoài từ rất sớm, sau đó trong thời gian cố định lại trở về nấu cơm.
Chung Duy Cảnh không hỏi cô đi đâu, anh biết cho dù hỏi cũng không có đáp án, dò hỏi chỉ làm cô càng thêm không thoải mái mà thôi.
Nhưng buổi tối cô không hề đi đâu, mỗi lần Chung Duy Cảnh ở phòng khách làm việc, cô chỉ im lặng ngẩn người trong phòng.
Có lần Chung Duy Cảnh về phòng tìm tư liệu, đẩy cửa ra vừa hay nhìn thấy cô ngồi ở bên giường.
Cô nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, tay còn cầm một quyển sách, thoạt nhìn dường như là đang đọc sách.
Anh yên lặng nghĩ xem rốt cuộc tới lúc nào cô mới có thể nói chuyện thẳng thắn với mình, chẳng qua chuyện này Chung Duy Cảnh sẽ không chủ động hỏi.
Anh không thích cảm giác bị gạt, lại càng không thích cảm giác bị người vốn chả dấu gì với mình lừa gạt.