Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trương Thanh Thạch nghĩ ra một biện pháp rất đơn giản, chính là để Tuyết nương giả bộ bộc phát bệnh nặng, Phượng lang trung nói cần nhân sâm ổn định bệnh tình trước, đi trấn trên mua nhân sâm không kịp, nên phải lấy từ chỗ Trương Bà Tử vài miếng để dùng một chút. Trương Bà Tử chỗ đó tại sao có thể có nhân sâm? Trương Thanh Thạch ngược lại biết rõ bọn họ lấy củ cải ra lừa gạt mình, loại đồ vật này lừa người chưa từng gặp qua thì có thể, nhưng là không lừa được Trương Thanh Thạch, hắn đời trước từng sống ở nhà giàu, tiểu thiếu gia thân thể không tốt, nhân sâm là vật thường gặp, hắn làm sao lại không nhận biết được? Trương Thanh Thạch nghĩ tới chỉ cần vừa lấy củ cải ra để Phượng lang trung xem, sự tình sẽ thành công một nửa. Đến lúc đó lại bức bọn họ nói ra là tiệm thuốc nhà ai bán giả nhân sâm cho bọn họ, chỉ cần bọn họ nói không nên lời, đến lúc đó dĩ nhiên là có biện pháp vạch trần việc lừa gạt lấy tiền tài của nhị phòng rồi.
Trương Thanh Thạch cùng Phượng lang trung ấn theo kế hoạch này làm việc, hết thảy đều rất thuận lợi, mấy người Trương Bà Tử nói dùng hết rồi, nhưng Trương Thanh Thạch không tin, thuốc này mới vừa mua làm sao đã hết? Nhị Hoa đanh đá, trực tiếp lấy thuốc giả từ trong giỏ của Trương Bà Tử ra, cầm lấy hai mảnh “nhân sâm” giao cho Phượng lang trung. Phượng lang trung lập tức nói “nhân sâm” này là củ cải. Hết thảy phát sinh vô cùng mau, người trong phòng cũng không kịp ngăn cản.
Phượng lang trung hỏi mấy người Trương Bà Tử là đi nơi nào xem bệnh bắt thuốc, bọn họ bị gạt tuyệt không thể cứ tính như vậy, phải đi đòi cái công đạo. Trương Thanh Thạch và Nhị Hoa cũng ở một bên phụ hoạ, nói trong nhà vì nhân sâm tốn nhiều tiền như vậy, còn quan hệ đến sinh mệnh, tuyệt không thể cứ như vậy bỏ qua. Mấy người Trương Bà Tử cho tới bây giờ không có đi xem bệnh, làm sao có thể nói lung tung ở nơi nào xem bệnh cầm dược? Bọn họ dám vu oan, y quán tiệm thuốc cũng dám liều mạng với bọn họ, bọn họ cũng không dám đùa đâu.
Vẫn là Đỗ Quyên Hồng nhanh trí, thị ta ngụy biện nói những thứ y quán kia xem không được bệnh Trương Bà Tử, cho nên uy hiếp bọn họ không được phép nói lung tung, bọn họ đắc tội không được, cho nên không thể nói ra là ở nơi nào xem lang trung. Nói xem bệnh bốc thuốc cho Trương Bà Tử chính là một lang trung tha phương. Lang trung tha phương bán thuốc giả khẳng định sớm đã bàn chân bôi dầu biến mất rồi. Bởi như vậy mấy người Trương Bà Tử cũng trở thành người bị hại.
Viên Ngọc nương bĩu môi, nói: "Các ngươi không nên nói bậy! Lý lang trung trấn trên là người tốt, dù hắn xem không được bệnh của Trương đại nương cũng sẽ không uy hiếp các ngươi. Thiên hạ này nhiều người sinh bệnh trị không hết, lang trung xem không được cũng là bình thường, Lý lang trung cũng chưa từng uy hiếp qua bệnh nhân, sao chỉ uy hiếp các ngươi? Như thế nào, các ngươi có gì đặc thù sao? Ta lại muốn đi hỏi một chút Lý lang trung các ngươi đặc thù ở nơi nào, trong tâm của ta rất hiếu kỳ!"
Tôn Xảo Cô ở một bên vội vàng nói: "Việc này cùng Lý lang trung không có quan hệ! Lý lang trung căn bản không có xem bệnh cho bà bà, chúng ta không có đi y quán trấn trên!"
Viên Ngọc nương chau mày, "Không nghĩ tới các ngươi có tiền như vậy a, đến thị trấn xem bệnh tốn nhiều tiền hơn so với trên trấn. Các ngươi thế nhưng ngay cả để Lý lang trung liếc mắt nhìn cũng không muốn, cứ như vậy không tin được Lý lang trung? Không xem bệnh trong thị trấn, tình nguyện tin tưởng một lang trung tha phương, chứ không tin lang trung trấn trên. Các ngươi đây là xem thường Lý lang trung sao?"
Tôn Xảo Cô mặt sung huyết đỏ bừng, thị ta bình thường cùng Viên Ngọc nương cũng chỉ là gặp mặt nói hai câu lời nói giao tình, cũng biết Viên Ngọc nương tính tình cởi mở hào phóng, nhưng chưa bao giờ biết rõ nàng ta ép buộc người chua ngoa đến như vậy! Tôn Xảo Cô luôn nghĩ mình khôn khéo, nhưng trước mặt Viên Ngọc nương thị ta cam bái hạ phong!
"Tam đệ muội, ngươi nói một chút đến cùng là thế nào, vì cái gì tình nguyện tìm lang trung tha phương cũng không quay lại trấn trên tìm Lý lang trung? Các ngươi lúc ấy đến cùng là nghĩ như thế nào, mau cùng Phượng gia nói một chút, ngàn vạn đừng để nàng ấy đem lời này truyền cho Lý lang trung, vậy chúng ta sẽ đắc tội với người."
Tôn Xảo Cô nghĩ lang trung tha phương gì kia là Đỗ Quyên Hồng nghĩ ra, vậy thì giao cho thị ta giải thích đi!
Đỗ Quyên Hồng nào có lý do gì tốt? Thị ta vừa rồi cũng là dưới tình thế cấp bách mới nói bừa đi ra a, lúc này thị ta cũng chỉ có thể giả khóc, nói bọn họ lúc ấy cũng là thấy Trương Bà Tử bệnh quá nghiêm trọng cho nên hồ đồ, nên tìm đại lang trung này.
Trương Thanh Mộc và Trương Thanh Ngọc hai người vừa thấy Đỗ Quyên Hồng như vậy, lập tức mượn cớ này, nói thẳng bản thân hồ đồ, cầu xin Phượng lang trung và Viên Ngọc nương đừng đến chỗ Lý lang trung nói bọn họ xem thường hắn. Trấn trên chỉ có Lý lang trung là lang trung duy nhất, nếu như đắc tội với ông ta về sau thực sự bị bệnh chẳng lẽ còn phải đi nơi khác? Vừa trễ nãi thời gian vừa phí tiền, ngẫm lại hậu quả, trong lòng bọn họ liền bị nghẹn.
Đại Hoa sớm theo phân phó của Trương Thanh Thạch đi mời Nhị gia gia Trương Thanh Thạch, nói mẹ nàng đột phát bệnh nặng muốn dùng nhân sâm, muốn mượn chỗ nãi nãi một ít nhưng là nãi nãi không cho, thỉnh ông đi giúp đỡ khuyên nhủ. Nhị gia gia Trương Thanh Thạch - Trương Phú vừa nghe lập tức đi ngay, theo ý ông, Trương Thanh Thạch đứa nhỏ này hiếu thuận a, những năm này liên tục vì trong nhà tận tâm tận lực, vợ và con hắn đều thành thật, lúc ở riêng còn không tranh không đoạt, hiện tại nương tử hắn bị bệnh muốn mượn một chút, bọn họ làm trưởng bối cũng không cho mượn cũng quá nói không được!
Đại Hoa khóc sướt mướt đi đến nhà Trương Phú vốn là để một số người hiếu kỳ, chờ chứng kiến khuôn mặt bình tĩnh của Trương Phú được con trai đỡ, sau lưng còn đi theo một đám người nhà chạy thẳng đến chỗ Trương Thanh Thạch, thì càng có nhiều người hơn chạy tới xem náo nhiệt.
Bởi vì như vậy, chuyện Trương Bà Tử xem bệnh không trực tiếp tìm Lý lang trung trấn trên, mà đi thẳng lên thị trấn, còn bị một lang trung tha phương dùng nhân sâm giả lừa liền không gạt được.
Đối với chuyện mấy người Trương Bà Tử bị lừa, có người tin tưởng, có người không tin, có người bán tín bán nghi, nhưng nói tóm lại người tin thì ít, không tin thì nhiều, dù sao trừ phi đầu óc bị lừa đá mới có thể xử lý loại chuyện hồ đồ này. Nói cái gì quá lo lắng Trương Bà Tử cho nên mới phạm hồ đồ? Nghe giống như rất có đạo lý, nhưng là có thể hồ đồ đến mức đem nhiều tiền như vậy đều ném đi mà không động não suy nghĩ một chút sao? Trương gia huynh đệ dù hồ đồ, Tôn Xảo Cô và Đỗ Quyên Hồng hai cô con dâu này thì không hề là người ngốc, huống chi không chỉ mắc bẫy một lần! Để cho người cảm thấy khả nghi chính là bọn họ đều gạt một nhà người Trương Thanh Thạch, Trương Thanh Thạch cũng là con trai, vì cái gì không nói cho hắn?
Mọi người âm thầm thảo luận, những người tin lúc này cũng bán tín bán nghi, người bán tín bán nghi tất cả đều không tin, người không tin hiện tại lại càng kiên định không tin.
"A, phải nói Trương đại nương bệnh này cũng là rất hiếm có, nhiều lang trung xem không được, thế nhưng để một cái dã lang trung dùng vài bao thuốc giả chữa hết." Viên Ngọc nương cười nói.
Đỗ Quyên Hồng nói bừa: "Nói không chừng lang trung kia thật là có bản lĩnh, thuốc này thì phải uống như vậy!"
Viên Ngọc nương trong lòng thầm mắng một tiếng vô sỉ, "Dã lang trung này cũng thật là lạ, đã có y thuật cao siêu như vậy, vậy sao còn bán nhân sâm giả chứ?"
Đỗ Quyên Hồng vịt chết còn cứng mỏ nói: "Nói không chừng hắn thích như vậy, trên đời này rất nhiều cao nhân có các loại tật xấu, hoặc là hắn có bản lĩnh thật sự nhưng không có người tin hắn, hắn cũng chỉ có thể dựa vào đi lừa gạt. Tóm lại, có thể chữa hết cho mẹ ta, chúng ta liền cảm ơn hắn, lừa gạt bạc của chúng ta thì cứ lừa đi!"
"Thật không nghĩ tới ngươi lại rất hào phóng !" Viên Ngọc nương cười trào phúng, mắt thấy Đỗ Quyên Hồng càn quấy như vậy nhất định bắt nhà Trương Thanh Thạch ra tiền, trong lòng nàng thật giận. Mặc dù biết bọn họ cuối cùng cũng sẽ không thực hiện được, nhưng mà vẫn tức, chứng kiến thân nhân như vậy, nàng liền nghĩ đến kinh nghiệm của mình. Mặc dù đã qua lâu, nhưng bây giờ vẫn dễ dàng bị đám người Trương Bà Tử nhấc lên lửa giận.
Đỗ Quyên Hồng lúc này đứng thẳng eo lên, thị ta cũng biết không có nhiều người tin tưởng mình, nhưng là ngoài mặt hồ lộng qua là được, dù sao chỉ cần không đem tiện nghi chiếm từ Trương Thanh Thạch trả lại cho hắn là được.
Xác thực không có nhiều người tin tưởng Đỗ Quyên Hồng, Đỗ Quyên Hồng có phải nàng dâu hiếu thuận hay không bọn họ tất cả đều rõ ràng, dù là người hiếu thuận biết mình mua nhân sâm giả cũng sẽ không bình tĩnh giống như thị ta? Này rõ ràng chính là chột dạ! Rõ ràng chính là mình không ăn thiệt thòi cho nên mới không quan tâm!
Lý chính nương tử lúc này đồng tình cực kỳ với nhà Trương Thanh Thạch, nói: "Thanh Thạch a, ngươi cũng đừng gấp, trong nhà của chúng ta còn có hai mảnh nhân sâm, gọi Đại Hoa cùng ta về nhà lấy đi!"
Trương Thanh Thạch lập tức cảm tạ lý chính nương tử, trong lòng hắn nghĩ thân nhân còn không bằng ngoại nhân đâu! Chờ Đại Hoa và Lý chính nương tử đi rồi, hắn quay đầu lại, trong lòng đã quyết định sẽ không bị bọn họ chộp vào lòng bàn tay tùy ý trêu đùa, sự tình cũng đi tới bước này, vậy thì làm tới thôi. Mất mặt xấu hổ đều là bọn họ tự tìm.
"Nương, đại ca đại tẩu, Tam đệ Tam đệ muội, ta là thật không nghĩ tới các ngươi có thể lừa gạt ta như vậy, từ đầu tới đuôi liên tục gạt ta!" Trương Thanh Thạch vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt nhưng là bi thương, tầm mắt của hắn quét qua đám người Trương Bà Tử, thở dài một tiếng. Mặc dù hắn bây giờ giả vờ giả vịt, nhưng lúc này cảm xúc là hắn thật sự trải qua, đời trước hắn phát hiện thê tử nữ nhi toàn bộ đều chết hết mà bọn họ còn gạt hắn, tính kế để hắn gửi tiền về, chính là loại tâm tình này, cái loại thương tâm phẫn nộ thất vọng như sóng lớn kia bao phủ hắn, cho dù đã qua nhiều năm, cho dù qua một đời, hiện tại nhớ tới vẫn cảm thấy nghĩ lại mà kinh.
Trương Bà Tử nhìn Trương Thanh Thạch, bà ta cảm thấy trong lòng chột dạ, bà ta thật không nghĩ tới sự tình sẽ bại lộ, ở trước mặt nhiều người như vậy bà ta cảm thấy thật mất mặt. Đối với việc Trương Thanh Thạch nhất quyết không tha bà ta cũng bắt đầu tức giận, lại không dám mắng hắn, dù sao bây giờ nhìn vẻ mặt của mọi người đều là đồng tình với con thứ hai.
"Thanh Thạch, nương không có lừa ngươi, nương cũng là bị người lừa!"
"Đúng vậy, Nhị ca, chúng ta cũng là bị người lừa!" Trương Thanh Ngọc phụ hoạ.
"Mọi người đều bị lừa, có điều thân thể của nương không sao, đây là vạn hạnh trong bất hạnh a! Nhị thúc, ngươi đừng so đo, ngươi là người hiếu thuận nhất." Đỗ Quyên Hồng nói, nghĩ thầm Trương Thanh Thạch cũng thiệt là, vì thể diện người trong nhà cũng nên câm miệng lại, bây giờ nói bọn họ lừa gạt hắn là như thế nào? Chẳng lẽ là muốn đòi tiền bọn họ? Đỗ Quyên Hồng trong lòng suy nghĩ đánh chết thị ta cũng sẽ không đem tiền trả lại!
Trương Thanh Thạch hành lễ với Trương Phú và lý chính, thở dài nói: "Lý chính thúc, Nhị gia gia, tuy nói tốt khoe xấu che, nhưng chuyện ngày hôm nay ta thật sự không thể nhẫn nhịn, kính xin các ngài làm chủ cho ta." Nói xong, Trương Thanh Thạch đem hai mảnh “nhân sâm” giơ lên, "Lúc trước mua về những thuốc kia, bọn nhỏ hiếu kỳ liền lặng lẽ cầm lấy xem, lấy ngón tay ở phía trên bấm dấu, vì thế ta đã giáo huấn hài tử một phen. Lại không nghĩ tới bây giờ chính là những thứ dấu vết này chứng minh đây hết thảy đều là âm mưu!"
Hai mảnh nhân sâm kia trên mặt đều có ấn ký mờ nhạt, sắp hàng ba cái hình lưỡi liềm nho nhỏ.