Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: windy
Mộ Dung Quân vừa nói, Mộ Dung phu nhân nghe liền biết. Nhưng mà, càng biết rõ, càng đau lòng cho tình cảnh Mộ Dung Quân, cũng càng ảo não với quyết định ngày đó.
Không nên ham quyền thế hoàng gia cùng phú quý, không nên có ý nghĩ xằng bậy Mộ Dung gia càng tiến thêm một bước, lần nữa đứng lên! Lúc đó lão gia nhà bọn họ đã là Tể tướng, uy danh Mộ Dung gia đã đủ rồi, đủ thật rồi.
Nếu không phải bọn họ nhất thời tham niệm, cố ý đem Tiểu Quân gả vào phủ thái tử, sao phải gặp đủ chuyện sau này được?
Lúc cùng Mộ Dung Tể tướng rời khỏi đế đô đi xa xôi như vậy, tâm tình Mộ Dung phu nhân cũng triệt để thay đổi. Quyền thế cùng phú quý đều là phù du, quan trọng hơn vẫn là người một nhà an ổn hoà thuận vui vẻ. Như tại thành Vân Đô vậy, an tĩnh ở trong phủ trồng hoa, chăm sóc con cháu, làm sao không phải là chân chính an hưởng tuổi già?
"Nương, người cùng phụ thân lần này trở về, sợ là trong thời gian liền không thể về thành Vân Đô rồi." Trong mắt Mộ Dung Quân, thành Vân Đô nghiễm nhiên đã trở thành nơi cuối cùng Mộ Dung Tể tướng cùng Mộ Dung phu nhân đặt chân. Quay về nơi đây, là nơi duy nhất Mộ Dung Quân yên tâm, cũng mong tân hoàng không ngăn cản.
"Nương biết được." Nói đến thành Vân Đô, Mộ Dung phu nhân đem rương đồ mang từ thành Vân Đô về mở ra, bên trong đều là tâm ý của Mạc Như Nghiên với Mộ Dung Quân.
"Thanh Viễn tướng quân phu nhân không phải người tính tình thân thiện, lại đáng tín nhiệm, cũng rất dễ nói chuyện. Những thứ này đều là tự tay tướng quân phu nhân chuẩn bị cho con." Mộ Dung phu nhân nói nhỏ, "Có một số việc, nương không tiện nhúng tay, cũng không thể giúp con. Nhưng mà, con chớ nản lòng thoái chí, cũng đừng từ đó liền chặt đứt nhớ nhung. Phải biết rằng, xe đến trước núi ắt có đường, ông trời đều là dài mắt."
Theo hành động của Mộ Dung phu nhân, tầm mắt Mộ Dung Quân rơi vào đồ thêu trong rương kia.
Mạc Như Nghiên để cho Mộ Dung phu nhân mang đồ thêu đến đế đô, ngoại trừ quần áo của Mộ Dung Quân, còn có cẩm bào đưa cho tiểu hoàng tử.
Hiện nay tuy Tân hoàng còn trẻ, vẫn chưa sắc lập thái tử. Tuy đại đa số mọi người nhận định, Mộ Dung Quân sinh hoàng tử khẳng định chính là thái tử điện hạ. Nhưng, hoàng cung tranh đấu từ trước đến nay không tiếng động không rõ ràng, chuyện của sau này, ai có thể thật sự dự liệu được?
Cầm lấy xiêm y Mạc Như Nghiên tự tay thêu, Mộ Dung Quân không khỏi kinh ngạc nở nụ cười.
Nàng vẫn biết, Như Nghiên rất là chân thành. Mà nay thân ở hoàng cung ngươi lừa ta gạt, lại càng có cảm xúc.
Còn thư Mạc Như Nghiên tự tay viết, Mộ Dung Quân vẫn chưa mở ra xem ở trước mặt Mộ Dung phu nhân. Có một số việc, nàng sẽ tự mình xử lý tốt, không cần phụ mẫu đi theo lo lắng quá mức.
So với Mộ Dung phu nhân cùng Mộ Dung Quân vui vẻ hòa thuận, bầu không khí giữa Mộ Dung Tể tướng cùng tân hoàng, hiển nhiên ác liệt hơn rất nhiều rồi.
"Hắn cái gì cũng không nói?" Mộ Dung Tể tướng thật không ngờ, sau khi ông nhìn thấy tân hoàng, câu nói đầu tiên tân hoàng nói, thực ra là hỏi tới Hạ Trăn.
"Bẩm Thánh Thượng nói, Hạ tướng quân hắn có nói." Làm sao có thể không nói gì? Lời Hạ Trăn nói, cách xa so với tưởng tượng của tân hoàng nhiều. Nhưng được Mộ Dung Tể tướng thuật lại, đã bớt đi rồi.
"A...?" Tân hoàng cũng không hỏi nhiều, chỉ nhìn chằm chằm Mộ Dung Tể tướng, chờ Mộ Dung Tể tướng tự nói tiếp.
Tâm tư Mộ Dung Tể tướng suy nghĩ, sau một hồi lâu, nói: "Hạ tướng quân vốn muốn theo cựu thần cùng về đế đô."
"Vậy vì sao không trở về?" Ngữ khí của Tân hoàng hiển nhiên mang theo chút vội vàng, ánh mắt nhìn Mộ Dung Tể tướng cũng trở nên sắc bén lại.
"Là cựu thần khuyên Hạ tướng quân ở lại rồi." Không nói tới một chữ Mạc Như Nghiên, Mộ Dung Tể tướng toàn bộ đem sự tình ôm tại trên thân mình, "Tây Bắc quân cần Hạ tướng quân tọa trấn, dân chúng thành Vân Đô dân chúng không rời Hạ tướng quân được. Dân chúng Thanh Vân quốc, lại càng cần Hạ tướng quân thời khắc trấn thủ biên quan, không thể rời khỏi bất cứ giây phút nào.”
"Không thể rời khỏi?" Thật giống như nghe được truyện cười, biểu tình tân hoàng nháy mắt trở nên châm chọc. Mạnh mẽ đập xuống án thư, đứng dậy, "Trẫm cùng Hạ Trăn sinh tử bao lâu, ba chữ không thể rời khỏi có thể bóp chết sao?”
“Tình nghĩa của Thánh Thượng cùng Hạ tướng quân, đương nhiên không có bất cứ cái gì có thể phá được. Cũng vì vậy, Hạ tướng quân càng cần vì Thánh Thượng, bảo vệ biên quan. Vì dân chúng Thanh Vân quốc chúng ta an cư lạc nghiệp, Thánh Thượng người cũng vô tư hơn!” Mộ Dung Tể tướng không hổ là quyền thần đã từng được tiên hoàng trọng dụng. Nói câu nào, câu đấy cũng có lực, cũng đặc biệt êm tai.
Nhưng, lời nói có êm tai cỡ nào, cũng không ngăn được tân hoàng giờ phút này nôn nóng và phiền muộn.
Vô tư? Có Hạ Trăn, quả thật hắn có thể vô tư. Điều này, không cần bất cứ kẻ nào nhắc nhở, càng không cần Mộ Dung Tể tướng đứng chỗ này nói vớ vẩn.
Mộ Dung Tể tướng nói chuyện rất lưu loát, lại cực kì chính trực, không có chút đùn đẩy?
Tân hoàng không hề ngu ngốc, không có khả năng nghe không hiểu, càng thêm không có khả năng dễ dàng bị che mắt.
Ngoài ra, điều tân hoàng để ý thật sự, là Mộ Dung Tể tướng lấy lý do gì thuyết phục Hạ Trăn.
Hạ Trăn không trở về Đế đô, tuyệt đối không phải vì lý do thoái thác kia của Mộ Dung Tể tướng. Cái gì mà vì Tây Bắc quân, vì dân chúng thành Vân Đô, đều là lời khách sáo, là giả.
Năm năm này, Hạ Trăn vẫn không đặt chân về Đế đô, thật là vì lời hứa với tiên hoàng năm đó? Hay là vì Hạ Trăn kiêng kị tiên hoàng, cũng đem hắn vào danh sách cần phòng bị?
Đúng rồi, khẳng định là Mạc Như Nghiên nói gì đó. Với tâm kế của Mạc Như Nghiên, nhất định không có khả năng làm vào lúc Hạ Trăn trở về.
Còn có Mộ Dung Tể tướng, ở tại thành Vân Đô vài năm, trong lòng cũng hướng về phía Hạ Trăn, không phải sao?
Nghĩ tới đây, trong mắt tân hoàng chợt hiện lên vẻ thừa nhận, rất lâu cũng chưa biến mất.
Vì để cho Mạc Như Nghiên an tâm, hắn cố ý phái Nhã Huệ đến thành Vân Đô, chính là thể hiện thành ý của hắn. Mà còn là vì xóa đi mọi nghi ngờ của Mạc Như Nghiên với hắn, hắn còn cố ý để Hồ Khôn Bạch ở lại Đế đô, chỉ để một mình Nhã Huệ đi đón người…
Tân hoàng tự nhận, thành ý của hắn là mười phần. Nhưng, Mạc Như Nghiên vẫn ra tay, mà còn thành công giữ Hạ Trăn lại.
Mộ Dung Tể tướng nói, là ông thuyết phục Hạ Trăn. Nhưng với tin tình báo tân hoàng nghe được là, ngày đó rõ ràng Mạc Như Nghiên cũng ở đó.
Mạc Như Nghiên sẽ ngồi nhìn Hạ Trăn về Đế đô, lại không có ý ngăn cản sao? Tân hoàng không tin.
Ngay tại lúc tân hoàng muốn nói mấy câu với Mộ Dung Tể tướng, thị vệ ngoài cửa bẩm báo, tiên hoàng muốn gặp Mộ Dung Tể tướng.
Sắc mặt Mộ Dung Tể tướng thay đổi, theo bản năng nhìn về phía tân hoàng. Mà Thanh Vân quốc hiện nay, nên là tân hoàng ra quyết định.
Biểu tình tân hoàng cũng không có gì. Một lát sau, vẫy vẫy tay, thả đi.
Mộ Dung Tể tướng cung kính cáo lui.
“Mộ Dung Tể tướng.” Ngay tại lúc Mộ Dung Tể tướng bước đến ngưỡng cửa, tân hoàng bỗng nhiên mở miệng.
Bị tân hoàng gọi lại, Mộ Dung Tể tướng dừng bước, quay đầu lại.
“Nếu như Trẫm nói, Trẫm không có chút ác ý nào với Hạ Trăn, ngươi tin không?” Tân hoàng cũng không biết mình rốt cuộc muốn xác định cái gì. Những lời này, cứ như không hề trong dự liệu mà thốt ra.
Mộ Dung Tể tướng ngẩn người, sau đó, trịnh trọng gật gật đầu: “Cựu thần tin.”
Tin, đương nhiên phải tin. Tân hoàng nói không có ác ý với Hạ Trăn, thì chính là không có.
Tân hoàng hơi hơi há miệng, bỗng nhiên dừng lại. Khoát tay nói, “Được rồi, ngươi đi đi!”
“Cựu thần cáo lui.” Mộ Dung Tể tướng tất nhiên nhìn ra tân hoàng vẫn có lời muốn nói. Nhưng, nếu tân hoàng nói không nên lời, vậy thì lời kế tiếp ông không cần nghe rồi.
Không nghe cũng được. Như vậy ông chỉ cần nhớ kỹ câu không có ác ý với Hạ Trăn kia, là đủ.
So với tân hoàng, Mộ Dung Tể tướng càng không nguyện gặp tiên hoàng hơn.
Mang theo áp lực nặng đề đứng trước giường bệnh của tiên hoàng, Mộ Dung Tể tướng cúi đầu, đợi tiên hoàng nói chuyện.
Tiên hoàng đột nhiên tìm Mộ Dung Tể tướng lại, đương nhiên không phải ôn chuyện. So với tân hoàng, ông ta càng quan tâm vì sao Hạ Trăn không trở về cùng hơn.
“Trẫm sớm đã thoái vị, Thanh Viễn tướng quân vẫn không tính toán về Đế đô?” Bệnh tình tiên hoàng cực kì nghiêm trọng. Cũng bởi vì nghiêm trọng, ông ta càng muốn xác định, một bước đi của Hạ Trăn cùng tân hoàng.
“Bẩm tiên hoàng, cựu thần không biết.” Lời nói hoàn toàn khác với lúc đối mặt với tân hoàng, Mộ Dung Tể tướng kinh sợ nói một câu, nháy mắt liền đem bản thân đẩy ra ngoài lề.
Tiên hoàng đương nhiên không tin. Ông ta càng hiểu Mộ Dung Tể tướng hơn tân hoàng. Với tình tình Mộ Dung Tể tướng, có thể ở lại thành Vân Đô năm năm, hiển nhiên là cực kì thích nơi đó, càng thêm xem trọng Hạ Trăn trấn thủ ở đó.
Nhìn cả Thanh Vân Quốc, mặc kệ là triều thần hay dân chúng, có khối người kính trọng Hạ Trăn. Mộ Dung Tể tướng sẽ phản chiến, tiên hoàng không hề ngoài ý muốn.
Nhưng nói lần này Mộ Dung Tể tướng trở về, không có bất cứ biến cố gì, tiên hoàng càng không tin.
“Hạ Trăn là đang đề phòng Trẫm, hay là đề phòng tân hoàng?” Tiên hoàng hỏi cực kì trực tiếp. Thân là đế vương, cho dù là đế vương đã thoái vị, ông ta cũng không quanh co lòng vòng. Chuyện ông ta muốn biết, nhất định phải được biết.
“Bẩm tiên hoàng, cựu thần quả thật không biết.” Thái độ vẫn không đổi, Mộ Dung Tể tướng hoàn toàn không tính tiếp tục nói về chuyện Hạ Trăn.
Nếu như nói tình nghĩa giữa tân hoàng và Hạ Trăn vẫn còn, như thế tiên hoàng cùng Hạ Trăn, cũng chỉ còn lại khát vọng muốn trừ khử và cừu hận thôi.
Nhớ ngày đó tiên hoàng cực kì kiêng kị Hạ Trăn, kiêng kị với cả Tây Bắc quân? Một trận đấu lớn như vậy, ai không biết, ai không hiểu?
Đến dân chúng Đế đô cũng đã có động tĩnh, Mộ Dung Tể tướng cho dù đã rời Đế đô, nhưng không có khả năng hoàn toàn không biết gì cả.
Phải biết rằng khi đó có thanh thế bạo động đặc biệt lớn, Mộ Dung Tể tướng còn tận lực châm ngòi thổi gió từ bên trong, ngầm khuyến khích.
Mà nay tiên hoàng ngồi ở chỗ này hỏi Mộ Dung Tể tướng chuyện có liên quan đến Hạ Trăn, Mộ Dung Tể tướng không hề nghi ngờ, là ngậm miệng không nói.
"A! Hay cho một câu không biết!" Tiên hoàng đột nhiên cười lạnh một tiếng, cao giọng quát, "Làm càn!"
Mộ Dung Tể tướng quỳ ở trên mặt đất, đợi tiên hoàng xử lý.
"Ngươi cho là ngươi lên làm quốc trượng của tân hoàng, có thể ngồi cùng ăn cùng với Trẫm, có thể coi rẻ uy lực đế vương của Trẫm rồi hả?" Tân hoàng vô cùng tức giận, mắng Mộ Dung Tể tướng.
Không thể không nói, tiên hoàng đã hối hận. Hối hận thoái vị sớm như thế, hối hận đem quyền hành trong tay giao cho tân hoàng sớm như thế.
Nghĩ đến sở dĩ ông làm như vậy, chỉ là vì tận mắt xem tân hoàng cùng Hạ Trăn rốt cuộc có thể chống đỡ được bao lâu. Hiện nay đã qua năm năm, vẫn không có động tĩnh gì. Thật sự khiến cho tân hoàng nóng vội, cũng bị đè nén.
Thân thể của ông, ông biết rõ. Ông không có nhiều thời gian tiếp tục chờ tân hoàng rồi. Vốn tưởng rằng tân hoàng nhịn không quá ba năm, mà đến bây giờ đây đã qua năm năm, tân hoàng vẫn còn đang giằng co.
Chỉ là, nếu tân hoàng chủ động đi mời Mộ Dung Tể tướng trở về. Cái này đại biểu, tân hoàng cũng không kìm nén được rồi.
Này chẳng phải là chứng minh, ngày ông chờ cũng sắp phải tới rồi?
Nghĩ như vậy, tiên hoàng khẽ cắn môi, cố gắng ngụm máu tươi như cuồn cuộn đến cổ họng nuốt trở vào.
Ông vẫn không thể chết được. Ít nhất trước ngày tân hoàng cùng Hạ Trăn trở mặt thành thù, ông không thể chết được.
"Cựu thần tuyệt đối không dám." Vốn đang quỳ trên mặt đất, Mộ Dung Tể tướng giờ phút này đã nằm úp ở trên mặt đất. Chỉ là lập trường của ông, vẫn không đổi như cũ. Không thể nói, chuyện không nên nói, một chữ ông cũng sẽ không thổ lộ quá nhiều.
"Không dám?" Tiên hoàng rất không dễ dàng mới nuốt lửa giận xuống, vì một câu của Mộ Dung Tể tướng, lại một lần nữa nổi lên.
Trên đời này, ai lại là thật sự không dám? Hạ Trăn không dám tạo phản, nhưng hắn mang theo 20 vạn Tây Bắc đại quân, đóng quân tại biên quan, luôn như hổ rình mồi. Thái Tử lúc trước cũng nói không dám, mà nay lại biến thành đế vương cao cao tại thượng, nắm trong tay quyền sống chết của mọi người.
Giờ phút này Mộ Dung Tể tướng quỳ trên mặt đất nói không dám, nhưng lại ở tại thành Vân Đô năm năm, hơn nữa tự mình chỉ dạy Hạ Trăn cách làm đế vương!
Không sai, tiên hoàng nhìn ra, Mộ Dung Tể tướng đủ để trở thành thầy dạy nhân tài. Nhưng ông lại nhận Hạ Trăn làm đệ tử, đứng ở phía thành Vân Đô.
Này có ý nghĩ gì? Tiên hoàng vốn đã nhiều nghi ngờ, giờ phút này càng thêm đề phòng rồi.
Vì vậy, mặc kệ Mộ Dung Tể tướng nói cái gì, tiên hoàng đều không tin. Dù cho, Mộ Dung Tể tướng nói đều là thật sự. Dù cho, Mộ Dung Tể tướng thật sự không biết rốt cuộc Hạ Trăn đang có tính toán gì.
"Nếu như không dám, vì sao phải ở thành Vân Đô nhiều năm vậy, vì sao vẫn còn nhận Hạ Trăn làm đệ tử?" Tiên hoàng vẫn còn nghi ngờ lên tiếng, gầm thét chỉ trích Mộ Dung Tể tướng.
Thái hậu vẫn luôn ở phía sau túc trực, tiến đến đưa thuốc cho tiên hoàng. Vừa lúc đứng ở cửa, nghe được tiếng tiên hoàng quát lớn Mộ Dung Tể tướng.
Nghe đến tên Hạ Trăn, thái hậu lập tức dừng bước. Đứng một hồi lâu, lại lặng yên rời đi.
Thái hậu chân trước mới vừa đi, Hoàng thái phi nhận được tin tức liền lập tức vội vàng chạy lại.
Hoàng thái phi gần đây có chút bối rối, cảm thấy đặc biệt không nắm chắc. Nghe nói tân hoàng muốn xử trí ngoại thích, đứng mũi chịu sào, khẳng định là Hồ gia bọn họ rồi.
Hình Bộ Thượng Thư năm đó cũng rất được tiên hoàng trọng dụng, mà nay Hồ Khôn Bạch vẫn là đại hồng nhân trước mặt tân hoàng. Thêm Mục Nhã Huệ nữa, hoàng thái phi cảm thấy, Hồ gia sắp xong rồi.
Nghĩ tới Mộ Dung gia ngày đó, hoàng thái phi không khỏi hối hận khi đó bà ta không nên khuyến khích tiên hoàng bãi miễn chức quan của Mộ Dung Tể tướng.
Nếu như hiện nay Mộ Dung Tể tướng còn đang tại vị, đâu đến lượt Hồ gia bị làm khó dễ? Kẻ đầu tiên trở thành cái đinh trong mắt tân hoàng, khẳng định vẫn là Mộ Dung gia.
Nghĩ như vậy, nghe nói hôm nay Mộ Dung Tể tướng tiến cung, Hoàng thái phi lo lắng lại cố ý chạy qua, chính là muốn biết kết cục.
Hoàng thái phi tới không đúng lúc. Chỉ vì bà ta vừa đến cửa điện của tiên hoàng, chỉ thấy Mộ Dung Tể tướng không tổn hao gì từ bên trong đi ra.
Đây là xong việc rồi hả ? Mộ Dung Tể tướng tránh được lần khó khăn này? Làm sao có thể dễ dàng như vậy?
Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, hoàng thái phi nhịn, vẫn không thể nào nhịn được đi vào thỉnh an tiên hoàng.
Tiên hoàng cực kì nổi giận, nhìn thấy Hoàng thái phi đã đến, sắc mặt không khỏi kém xuống: "Ngươi tới làm cái gì?"
"Thánh Thượng." Khác với tất cả mọi người, Hoàng thái phi mãi đến hiện nay vẫn còn đang tại kiên trì gọi như lúc trước. Đối với tiên hoàng, vẫn đều gọi "Thánh Thượng" .
Tiên hoàng đến mí mắt cũng không muốn nâng lên, cũng không thèm nhìn Hoàng thái phi, xoay người một cái, nằm xuống.
Hiện nay thân thể ông càng ngày càng kém rồi. Không cần mời thái y tới, chính ông đều có thể dự cảm được, ngày giờ không còn nhiều, thuốc và kim châm không cứu nổi.
Cũng không nhận thấy tiên hoàng không thích hợp, Hoàng thái phi lòng đầy lo lắng đi tới thật cẩn thận hỏi: "Nghe nói Mộ Dung Tể tướng về Đế đô rồi? Không biết Mộ Dung phu nhân có về theo không? Nô tì rất lâu không gặp Mộ Dung phu nhân, thật là nhớ. Không, đã nghĩ có cơ hội triệu Mộ Dung phu nhân tiến cung, ngồi xuống trò chuyện một chút."
Tâm tình tiên hoàng nháy mắt trở càng thêm kém.
Ông lại không nhớ rõ, Hoàng thái phi cùng Mộ Dung gia có bất cứ giao tình gì. Lúc trước Mộ Dung Tể tướng bị bãi quan, Hoàng thái phi ở trong đó góp sức thế nào, tiên hoàng đúng lại khắc sâu.
Mà nay Hoàng thái phi nói nhớ Mộ Dung phu nhân, còn muốn ngồi xuống trò chuyện. . . Lý do giả dối như vậy, có thể dấu diếm được tiên hoàng?
Nhưng mà, tiên hoàng không muốn nói chuyện vớ vẩn với Hoàng thái phi, cũng không có sức tiếp Hoàng thái phi. Khoát tay, ý bảo hoàng thái phi tự lui ra.
"Thánh Thượng!" Không nghĩ tới tiên hoàng căn bản không để ý tới bà ta, Hoàng thái phi nóng lòng, liền quỳ ở trên mặt đất, "Cầu Thánh Thượng tha mạng, tha cho người nhà nô tì. Hồ gia từ trên xuống dưới, trung thành và tận tâm với Hoàng gia, tuyệt không hai lòng."
Hoàng thái phi khóc lóc kêu hô càng thê lương, thanh ân chói tai, tiên hoàng nghe thấy liền đau đầu.
Còn lời Hoàng thái phi cầu xin tha thứ, tiên hoàng càng nghe được lòng càng ghét.
Hiện nay là ông muốn xử trí Hồ gia sao? Không phải. Một ngọn núi không thể có hai con hổ. Tại lúc ông quyết định thoái vị, Thanh Vân quốc liền không phải ông có thể làm chủ rồi.
Hoàng thái phi biết rõ hiện nay là tân hoàng đang chỉnh đốn triều đình, lại cứ chạy đến trước mặt ông làm loạn. Là muốn châm chọc, hiện nay ông không hữu dụng bằng tân hoàng rồi hả?
Tiên hoàng càng nghĩ lửa giận càng lớn, vốn là không coi là gì, một lần nữa chất đầy các loại ngờ vực vô căn cứ cùng oán hận.
Mặc cho như thế, Hoàng thái phi cứ thế không nhìn tới, vẫn tiếp tục kêu khóc với tiên hoàng: "Thánh Thượng,hiện nay tân hoàng muốn đuổi tận giết tuyệt với Hồ gia chúng ta! Vẫn mong Thánh Thượng quyết định cho thần thiếp, cho Hồ gia chúng ta một con đường sống. . ."
"Đủ rồi! Ngậm miệng!" Thánh Thượng vẫn không thể nào nhịn xuống được, với lấy gối đầu trên giường, ném hướng về phía Hoàng thái phi đang quỳ trước giường khóc lóc.
Hoàng thái phi chính đang dùng hết sức miệng mở hô to, đột nhiên bị một cái gối đánh trúng, nhất thời không có tiếng động.
"Người tới, đem ả đi cho Trẫm!" Tiên hoàng cực kì tức giận, hoàn toàn không có cho Hoàng thái phi có cơ hội mở miệng lần thứ hai, cắn răng phẫn nộ quát, "Đưa vào lãnh cung!"
Hoàng thái phi kinh hãi, lúc này liền xụi lơ ở trên mặt đất.
Đến ngay cả lúc trước tiên hoàng còn đang tại vị, bà cũng có thể vinh sủng trong người, phong quang danh vọng. Mà nay tiên hoàng biến thành Thái Thượng Hoàng, thái phi như bà lại bị đưa vào lãnh cung?
Từ xưa đến nay, chưa từng xảy ra chuyện hoàng thái phi bị tiên hoàng đưa vào lãnh cung ? Này... Hoàn cảnh như vậy, Hoàng thái phi không thể đối mặt, cũng không chấp nhận được.
Mặc kệ Hoàng thái phi không chấp nhận thế nào, sự tình cũng đã xảy ra. Bà cứ như vậy bị dẫn vào lãnh cung, trong thời gian ngắn, sợ là sẽ ra không được rồi.
Cùng với tin tức Hoàng thái phi bị đưa vào lãnh cung truyền đến, Hồ Nguyệt Hoa một lần nữa rời đế đô.
Nhưng mà bây giờ, Hồ Thượng Thư cùng Thượng thư phu nhân đã ngầm đồng ý. Lúc Hồ Khôn Bạch biết được việc này, cũng không đuổi theo nữa.
"Chỉ cần nàng ta không đến thành Vân Đô, mặc kệ nàng ta ở đâu, ta đều sẽ không hỏi thêm nửa câu." Đối mặt với Hồ Khôn Bạch trầm mặc, Mục Nhã Huệ cũng đưa ra thái độ của nàng.
"Chắc là..." Hồ Khôn Bạch vốn định nói, Hồ Nguyệt Hoa sẽ không đến thành Vân Đô. Nhưng lời nói đến bên miệng, lại ngừng rồi.
Mấy năm nay, bọn họ không phải không quan tâm hôn sự của Hồ Nguyệt Hoa. Nhưng mà, Hồ Nguyệt Hoa không phải ghét bỏ người này, liền sợ người kia, vẫn mãi không chịu xuất giá.
Kéo dài tới sau cùng, liên phụ mẫu cũng đã mặc kệ Hồ Nguyệt Hoa, càng đừng nói huynh trưởng hắn đây.
Muốn nói Hồ Nguyệt Hoa trong lòng vẫn nhớ đến Hạ Trăn, Hồ Khôn Bạch cảm thấy khả năng không lớn.
Nói thật, lúc trước Hạ Trăn sở dĩ được các tiểu thư khuê các ưu ái như vậy, không ngoài là nhờ công lao của Thái Tử điện hạ.
Lúc đó Mộ Dung Quân cùng Mục Nhã Huệ, ai không phải do Thái Tử điện hạ động tay vào, mới có tin đồn lan ra? Mà hai người họ lại không có chút dính dáng gì tới Hạ Trăn.
Nhưng nói đến Hồ Nguyệt Hoa, Hồ Khôn Bạch cũng không nhịn được mà thở dài.
Người muội muội này, thật sự không phải hắn có thể quản được. Cũng không biết là rốt cuộc thường ngày Hồ Nguyệt Hoa suy nghĩ cái gì, sao cứ phải là Hạ Trăn không chịu từ bỏ chứ?
Hồ Nguyệt Hoa quả thật là chỉ chọn Hạ Trăn không chịu từ bỏ.
Người khác đối với Hạ Trăn, là kính ngưỡng uy danh, cái gọi là yêu say đắm tất cả đều là nông cạn giả dối bề ngoài. Cho nên, nói thay đổi liền có thể thay đổi. Mộ Dung Quân có thể đảo mắt gả cho Thái Tử điện hạ, Mục Nhã Huệ cũng có thể rất nhanh thay lòng đổi dạ gả cho ca nàng.
Nhưng, Hồ Nguyệt Hoa tự nhận nàng không phải hạng người ham hư vinh. Nàng không tham quyền thế, cũng không cần phú quý, nàng chỉ thích Hạ Trăn, chỉ đơn giản là thích Hạ Trăn thôi.
Vì vậy, vì Hạ Trăn, nàng có thể làm được năm năm không gả đi. Mà nay phụ mẫu cuối cùng cũng buông tay để cho nàng rời khỏi, nàng không do dự liền lập tức rời đế đô.
Từ nay về sau, nàng sẽ đi tìm hạnh phúc của chính mình, nàng muốn đi tìm Hạ Trăn cái người khiến cho nàng nhớ thương năm năm. Cho dù chết, cũng không từ bỏ.
Tuy không xác định Hồ Nguyệt Hoa có phải đến thành Vân Đô hay không, vì để ngừa vạn nhất, Mục Nhã Huệ vẫn gửi thư cho Mạc Như Nghiên.
Như người khó chơi Hồ Nguyệt Hoa này, vẫn nên có thời gian chuẩn bị sẵn sàng trước là tốt hơn. Nếu không, còn không biết Hồ Nguyệt Hoa có thể đến thành Vân Đô gây bao nhiêu phiền toái, lại đem bao nhiêu phiền não cùng thương tổn cho Mạc tỷ tỷ đâu.
Ngẫm lại đều thấy đáng giận! Nếu không phải đế đô cùng thành Vân Đô cách nhau quá xa, nàng nhất định mỗi ngày đều đến chỗ Mạc tỷ tỷ ở, xem Hồ Nguyệt Hoa dám làm càn trước mặt nàng thế nào!
Ngay tại lúc Hồ Nguyệt Hoa vội vàng rời đế đô, Mộ Dung Quân đang đem thư Mạc Như Nghiên tự tay viết đốt đến như tro tàn.
Sau khi Mộ Dung phu nhân cất bước rời khỏi, Mộ Dung Quân liền một mình mở thư Mạc Như Nghiên gửi ra. Sau đó, liền không nhịn được liền đỏ mắt lên.
Có vài lời nói, mặc dù không nói ra miệng, để ở trong lòng cũng sẽ lộ hết ra ngoài. Trong thư Mạc Như Nghiên cũng không quá nhiều, lại vẫn làm cho Mộ Dung Quân rơi lệ.
Đến cả trong thư Mạc Như Nghiên cũng dặn dò và báo, Mộ Dung Quân nhếch miệng, khóe miệng cong lên.
Nàng biết, bọn họ biết. Lúc trước khi gả cho Thái Tử điện hạ, Như Nghiên đã cảnh cáo nàng, một khi đã thật lòng, cũng đừng hối hận. Chỉ vì, như vậy sẽ càng thêm khiến cho bản thân có vẻ thương cảm lại thật đáng buồn.
Vì vậy, liền biết không nên động tâm, không nên yêu người kia, nàng vẫn không thể nào khống chế được lòng mình. Cứ như vậy, triệt để rơi vào tay giặc rồi.