Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: windy
Tưởng Xuân Hương vẫn không thể nào đem Hạ Tiểu Hà rời phủ Thành chủ được. Vì Hạ Tiểu Hà không muốn, cũng vì Tưởng Xuân Hương không dám tiếp tục tranh cãi với Mạc Như Nghiên nữa.
Tưởng Xuân Hương rất rõ ràng, cho dù nàng ta thật sự nổi lên xung đột với Mạc Như Nghiên, Hạ Minh Chí cũng sẽ không đứng về phía nàng ta.
Cũng được, dù sao là người của Hạ gia, người làm cha như Hạ Minh Chí cũng không nhúng tay vào, nàng ta cũng không muốn làm người ác.
Nếu không, kết cục của nhị tẩu Chu Vân, sẽ là không phải là vết xe đổ của nàng ta!
Mà nay Tưởng Xuân Hương, mỗi lần muốn gây sự, luôn luôn không nhịn được nghĩ tới Chu Vân. Các nàng cùng nhau đến thành Vân Đô, cũng là cùng nhau gây xung đột với Mạc Như Nghiên.
Kết quả tuy kết cục không giống nhau, nhưng Tưởng Xuân Hương rất rõ ràng, bất cứ lúc nào nàng ta cũng có thể biến thành Chu Vân tiếp theo.
Vì vậy, Tưởng Xuân Hương vẫn cực kì cẩn thận. Cho dù Hạ Minh Chí không mở miệng, nàng ta cũng sẽ tận lực thành thành thật thật, không chọc vào thị phi.
Như giờ phút này, rõ ràng lời đã đến bên miệng, Tưởng Xuân Hương vẫn nuốt trở vào.
Cuối cùng, Tưởng Xuân Hương cứ như vậy nhìn Hạ Tiểu Hà được Mạc Như Nghiên đưa đến như thế nào thì đưa đi như vậy.
Mạc Như Nghiên cũng không ngại Hạ Tiểu Hà chuyển ra ở cùng Hạ Minh Chí và Tưởng Xuân Hương. Điểm này, ở trên đường đi, nàng đã nói qua với Hạ Tiểu Hà rồi.
Hạ Tiểu Hà cùng tỷ đệ Hạ Tiểu Nguyệt khác nhau. Hiện giờ Hạ Minh Chí cùng Tưởng Xuân Hương vẫn ở thành Vân Đô mở quán ăn vặt, bất cứ lúc nào có thể đưa Hạ Tiểu Hà ra ngoài ở, mà có thể sẽ chăm sóc cực tốt.
Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Tuấn vì tình huống đặc biệt. Dù sao Hạ Minh Viễn ở quân doanh, ở doanh trướng đã bất tiện, thêm Hạ Tiểu Nguyệt là tiểu nha đầu, liền càng không thích hợp rồi.
Nhưng mà, Hạ Tiểu Hà cực kì kiên trì. Chịu ở phủ Thành chủ, cũng kiên trì ở một chỗ cùng Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Tuấn.
Mạc Như Nghiên kì thật muốn hỏi rốt cuộc Tưởng Xuân Hương đã làm chuyện gì, khiến cho đứa nhỏ thương tâm như vậy, thậm chí muốn xa cách với thân mẫu như vậy.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt khó hiểu của Tưởng Xuân Hương như vậy, Mạc Như Nghiên lại không hỏi.
Có lẽ Tưởng Xuân Hương thật sự không biết đi! Không biết là nàng ta đã làm chuyện gì quá phận với Hạ Tiểu Hà. Cũng có lẽ trong mắt Tưởng Xuân Hương, mọi hành động lời nói của nàng ta đều bình thường, không có gì không đúng cả.
Nghĩ vậy, Mạc Như Nghiên nhẹ nhàng sờ đầu Hạ Tiểu Hà. Chỉ cần Hạ Tiểu Hà nguyện ý ở lại phủ Thành chủ, nàng khẳng định sẽ không đuổi đứa nhỏ ra ngoài. Chỉ là, nội tâm Hạ Tiểu Hà đã chịu tổn thương, vẫn nên để từ từ khỏi hẳn mới tốt.
Mà Mạc Như Nghiên, tạm thời không có nhiều thời gian hỏi Hạ Tiểu Hà, chỉ dặn dò Hạ Tiểu Nguyệt là tỷ tỷ cần chiếu cố tốt muội muội với đệ đệ.
Hạ Tiểu Nguyệt gật gật đầu, ngoan ngoãn đáp lại Mạc Như Nghiên. Đồng thời, nắm chặt tay áo Mạc Như Nghiên, ngẩng đầu nhìn nàng, mang theo mong đợi, cũng mang theo không yên lòng: “Đại bá mẫu sẽ trở về thành Vân Đô đúng không?”
Mạc Như Nghiên ngẩn người, rất muốn trả lời thật, nàng cũng không biết. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn cho Hạ Tiểu Nguyệt một lời hứa hẹn: “Sẽ, nhất định sẽ!”
Hạ Tiểu Nguyệt cười, lòng tràn đầy tin tưởng với Mạc Như Nghiên.
Nhìn gương mặt tươi cười của Hạ Tiểu Nguyệt, Mạc Như Nghiên nhấp nhấp môi, nhưng cái gì cũng không nói thêm.
Nếu như bọn họ thật sự không về thành Vân Đô, vậy chứng tỏ, tân hoàng vẫn hạ quyết tâm với bọn họ, không tính buông tha cho Hạ Trăn. Mà cho đến lúc này, cây đổ khỉ tan, Mạc Như Nghiên không chút nghi ngờ, phủ Thành chủ thành Vân Đô này cũng phát sinh thay đổi long trời lở đất.
Chỉ hy vọng trước khi đến ngày đó, nụ cười trên mặt ba đứa nhỏ còn có thể giữ nhiều hơn một chút.
Mà nếu, tân hoàng không vô tình như trong tưởng tượng của nàng, thành Vân Đô này, bọn họ đương nhiên vẫn muốn trở về. Chỉ vì, nơi này đã trở thành quê nhà thứ hai của bọn họ, là nơi Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du sinh ra!
Lúc cả nhà Mạc Như Nghiên rời thành Vân Đô, Lăng Phong cùng các phó tướng cố ý đến tiễn biệt.
Đối mặt với quyết định Hạ Trăn không mang theo bọn họ về Đế đô, đám người Lăng Phong luôn cảm thấy bất an, lời lo lắng nói không nên lời.
Nhưng lệnh quân như núi, nếu tướng quân nói như vậy, bọn họ cũng không dám phản đối, càng không thể vi phạm. Không thể nề hà, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tướng quân rời đi một mình, mang theo phu nhân cùng tiểu tướng quân, tiểu tỷ tỷ rời khỏi thành Vân Đô.
Ngoài ra, Lăng Phong còn muốn hỏi Mạc Như Nghiên thêm vài câu nữa. Chỉ tiếc Mạc Như Nghiên chỉ lắc lắc đầu với hắn, càng không có ý bảo thêm gì.
Làm Lăng Phong nghĩ mãi không xong, sợ hiểu lầm ý tứ của Mạc Như Nghiên, cũng sợ bản thân quá sơ ý, không thể hiểu rõ tính toán thật sự của Mạc Như Nghiên.
Một đường rời thành Vân Đô, sắc mặt Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên đều rất bình tĩnh. Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du thì tò mò, thường thường xốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài.
Mạc Như Nghiên không ngăn cản Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du, để hai đứa nhỏ tùy ý thỏa mãn lòng hiếu kỳ.
Đến ngày cả chỗ ngủ lại dịch trạm, Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn, cố ý để Hạ Vân Đô và Hạ Tĩnh Du quan sát tại đó, mua một ít thức ăn, hoặc là chơi quanh nơi đó.
Hành trình vừa đi vừa nghỉ như vậy, thành Vân Đô cách bọn họ càng ngày càng xa, cách Đế đô càng ngày càng gần. Cho đến khi, đến cửa thành Đế Đô, tất cả thoái mái đều tan biến.
Trong lòng tràn đầy cảnh giác cùng đề phòng, Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn vừa tới, liền được mời vào Hoàng Thành.
Hạ Trăn đương nhiên được đưa tới chỗ tân hoàng, Mạc Như Nghiên cùng hai đứa nhỏ thì trực tiếp được đưa tới tẩm cung Hoàng Hậu.
Truyện Nữ Phụ
“Như Nghiên.” Mộ Dung Quân đã đợi Mạc Như Nghiên rất lâu, tới lúc nhìn thấy Mạc Như Nghiên, vẫn không nhịn được mắt đỏ lên.
“Tiểu Quân.” So với Mộ Dung Quân kích động, Mạc Như Nghiên lại càng bình tĩnh hơn, “Đã lâu không gặp.”
“Ừm. Cũng giống như năm năm trước, ta tôi nghĩ ngươi sẽ thật sự tới Đế đô. Nhưng ngươi cùng Hạ tướng quân vẫn trở lại.” Trước đó, Mộ Dung Quân cũng gửi một mật thư cùng lúc tới tân hoàng tới thành Vân Đô.
Lúc đó Thái Tử điện hạ nói với Hạ Trăn, không cần về Đế đô. Hiện giờ Mộ Dung Quân cũng nói với Mạc Như Nghiên, đừng tới Đế đô.
Chỉ là mặc kệ là năm năm trước hay là năm năm sau, Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên đều đã trở lại. Biết rõ có nguy hiểm, vẫn trở về Đế đô về nơi đầy nguy hiểm này.
“Hạ Trăn muốn về, ta liền ủng hộ.” Thư của Mộ Dung Quân, nàng có nhận được, cũng thấy được. Nhưng, có một số việc chỉ tránh được nhất thời, không tránh khỏi một đời.
“Hạ tướng quân hắn…” Mộ Dung Quân lắc đầu, khẽ thở dài một cái, “Cũng được, có lẽ về Đế đô thật ra mà nói là chuyện tốt cũng không chừng.”
Giống như Mạc Như Nghiên suy xét vậy, Mộ Dung Quân cũng không xác định tân hoàng có ý định gì với Hạ Trăn. Đứng ở lập trường của Mạc Như Nghiên, Mộ Dung Quân không đồng ý Hạ Trăn trở về.
Nhưng nghĩ đến tình cảm của tân hoàng với Hạ Trăn, nghĩ lại biến cố năm năm trước, nghĩ lại Thái Tử điện hạ từng rớt nước mắt trước mặt nàng, Mộ Dung Quân cũng không xác định được.
“Trời sinh voi sinh cỏ.” Lúc thật sự tiến vào Hoàng cung rồi, Mạc Như Nghiên cảm thấy cảnh giác cùng đề phòng vẫn chưa giảm hẳn, nhưng là loáng thoáng, lại có thêm chút thỏa mái.
Cuối cùng liền nghênh đón kết quả cuối cùng. Mặc kệ là tốt hay xấu, thì thời khắc này cũng tới rồi.
Nghe những lời này của Mạc Như Nghiên, Mộ Dung Quân gật gật đầu, cũng không nói thêm gì. Hiện giờ, chỉ có thể xem tâm tư của tân hoàng thôi.
“Đây là Vân Đô cùng Tĩnh Du hả! Trong thư thường xuyên nhắc tới tên hai đứa nhỏ, nhưng là lần đầu tiên gặp mặt.” Đem đề tài vui hay không vui kia đi, Mộ Dung Quân nhìn về phía Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du.
Nói đến tên hai đứa nhỏ, Mộ Dung Quân không xa lạ gì. Nhưng nói muốn gặp mặt, quả thật là lần đầu tiên từ trước tới nay. Đương nhiên, Mộ Dung Quân cũng đã chuẩn bị đầy đủ lễ vật.
Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du là lần đầu tiên vào hoàng cung. Đi tới đoạn đường xa lạ, cho dù là hoạt bát như Hạ Vân Đô, cũng trở nên an tĩnh rồi.
Giờ phút này đối mặt với những lễ vật Mộ Dung Quân ban cho, tuy đã sớm nghe Mạc Như Nghiên nhắc tới vị dì thân phận tôn quý này, Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du vẫn không nhịn được nhìn về phía Mạc Như Nghiên.
“Không sao. Là dì cho, có thể nhận.” Tình cảm của Mạc Như Nghiên cùng Mộ Dung Quân, cũng không bởi vì tách nhau năm năm, liền chuyển thành xa lạ. Ngược lại, cho dù là Mạc Như Nghiên hay là Mộ Dung Quân, đều nhận định đây là thỏa đáng, đây là tình cảm nhận định cả đời. Mặc cho thân phận có thay đổi thế nào, cũng không ảnh hưởng tới hai người.
Có thái độ của Mạc Như Nghiên, Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du đều ngoan ngoãn gật đầu, vươn hai tay ra, nhận lấy lễ gặp mặt của Mộ Dung Quân.
Mà ở phía sau, cửa truyền đến âm thanh. Sau đó, một cậu bé tuổi không sai biệt mấy với Hạ Vân Đô đi đến.
"Là Đại hoàng tử." Mộ Dung Quân nói vậy, là nói với Mạc Như Nghiên.
Mạc Như Nghiên cong môi, không chuẩn bị lễ gặp mặt như Mộ Dung Quân, mà cúi đầu nhìn về phía Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du.
Mắt sắc của Mộ Dung Quân, nhìn theo tầm mắt của Mạc Như Nghiên, cũng nhìn về phía Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du. Mặc dù có chút không hiểu, nhưng cũng không mở miệng.
Khiến cho Mạc Như Nghiên cảm thấy kinh ngạc chính là, người đầu tiên hành động lại không phải Hạ Vân Đô, mà là Hạ Tĩnh Du tính tình an tĩnh.
Chỉ thấy Hạ Tĩnh Du bước từng bước không vững về phía Đại hoàng tử, ra sức gỡ cái túi bên hông xuống: "Đại hoàng tử ca ca, tặng cho ca."
Đại hoàng tử sửng sốt một lát. Túi Hạ Tĩnh Du đưa qua không phải túi tiền tầm thường, mà là túi vải thêu rất tinh xảo. Treo ở bên hông Hạ Tĩnh Du cực kì dễ nhìn, giờ phút này đưa tới trước mặt Đại hoàng tử, liền càng khiến cho người ta để ý rồi.
"Tĩnh Du cho Đại hoàng tử ca ca rất nhiều quà, hai tay chứa không nổi, liền lấy túi này dâng lên." Hạ Tĩnh Du đi đường không phải vững, nói chuyện lại cực kỳ lưu loát. Thanh âm nhẹ nhàng, nho nhỏ, lại nói rõ từng chữ rõ ràng, nghe cũng không sai.
Rất nhiều? Đại hoàng tử chần chừ nhận lấy cái túi kia.
"Đại hoàng tử ca ca không nhìn xem sao? Nếu Đại hoàng tử ca ca không thích, Tĩnh Du có thể chuẩn bị cái khác cho Đại hoàng tử ca ca." Giống như biết Mộ Dung Quân, Hạ Tĩnh Du cũng biết Đại hoàng tử. Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng Hạ Tĩnh Du có tranh của Đại hoàng tử.
Nương nói, đó là Đại hoàng tử ca ca cố ý vẽ cho nó xem. Có hoa cỏ màu sắc, còn có một con mèo đáng yêu, nó cực kỳ thích.
Mà hàng năm đều nhận được quà sinh thần của Đại hoàng tử ca ca gửi. Mỗi một thứ nó đều cực kỳ thích, cũng cực kỳ hài lòng.
Chỉ là, nó vẫn cũng chưa thể đưa quà cho Đại hoàng tử ca ca.
Nương nói, Đế Đô quá xa, phải đợi đến lúc nó gặp mặt Đại hoàng tử ca ca, tự mình đưa cho Đại hoàng tử ca ca mới có thành ý.
Cho nên, Hạ Tĩnh Du liền chuẩn bị một cái túi vải to như vậy. Chỉ cần nhìn thấy lễ vật thích mắt, tất cả đều mua để chuẩn bị tốt. Sau đó, đưa cho Đại hoàng tử ca ca.
Đại hoàng tử cũng biết mình có một muội muội tại thành Vân Đô. Bức vẽ của Hạ Tĩnh Du, là tự tay Mạc Như Nghiên vẽ, đưa tới Đế Đô.
Mộ Dung Quân nhìn cực kỳ thích, đưa cho Đại hoàng tử xem.
Nghĩ đến Đại hoàng tử sau khi xem xong chẳng những không có đem bức họa trả lại cho Mộ Dung Quân, lại còn trực tiếp liền cầm đi.
Nhiều lần Mộ Dung Quân tìm Đại hoàng tử muốn lấy về, đều bị Đại hoàng tử nghiêm mặt từ chối.
Cuối cùng, Mộ Dung Quân không giải quyết được gì, họa của Hạ Tĩnh Du bị đặt ở trong thư phòng của Đại hoàng tử.
Hạ Tĩnh Du cũng chỉ hơn hai tuổi, Đại hoàng tử kỳ thật cũng không đưa cho Hạ Tĩnh Du nhiều lễ vật mấy. Nhưng, lễ vật Đại hoàng tử đưa khác rất nhiều. Dù sao chỉ cần Mộ Dung Quân gửi thư tới thành Vân Đô, Đại hoàng tử luôn luôn đặc biệt chuẩn bị, mà mỗi lần đều đã chỉ đích danh là muốn tặng cho Hạ Tĩnh Du.
Đối với cái này, Mộ Dung Quân đã từng trịnh trọng dặn dò Đại hoàng tử, không thể chỉ nghĩ tặng cho muội muội, ngược lại bỏ qua Hạ Vân Đô ca ca được.
Ca ca? Đại hoàng tử bĩu môi, cũng không phải cực kỳ thích. Chỉ là nếu mẫu hậu nói như vậy, Đại hoàng tử cũng cố tặng cho Hạ Vân Đô chút lễ vật.
Chỉ là so với Hạ Tĩnh Du, lễ vật Đại hoàng tử đưa cho Hạ Vân Đô càng tùy ý hơn. Vàng bạc châu báu, dù sao trong cung Đại hoàng tử có, cầm cái gì tặng cái đó.
So sánh ra, mong đợi của Đại hoàng tử với chuyện nhìn thấy Hạ Tĩnh Du, cao hơn so với Hạ Vân Đô.
Giờ phút này Hạ Tĩnh Du chủ động tặng Đại hoàng tử, lại còn đưa cho hắn một túi vải to, mặc kệ bên trong là cái gì, Đại hoàng tử khẳng định đều sẽ thích.
Chỉ là, nếu Hạ Tĩnh Du muốn Đại hoàng tử xem, Đại hoàng tử cũng không cự tuyệt. Trước mặt Hạ Tĩnh Du, mở túi ra.
Lễ vật Hạ Tĩnh Du chuẩn bị cho Đại hoàng tử, thật sự không thể coi là quý báu. Nhưng, mỗi một vật nhỏ bên trong, đều là thứ Hạ Tĩnh Du cho là tốt nhất. Đến ngay cả những thứ mua trên đường từ thành Vân Đô tới Đế Đô, đều là nó cố ý chọn cho Đại hoàng tử.
Kỳ thật vẫn có rất nhiều món ăn, Hạ Tĩnh Du cũng muốn mang cho Đại hoàng tử. Chỉ tiếc đường xá quá xa, nương nói mang đến Đế Đô liền không thể ăn nữa. Càng nghĩ, Hạ Tĩnh Du không thể không nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, chỉ mang đến mấy món đồ nhỏ đi. Tỷ như tượng đất màu sắc rực rỡ, tỷ như tượng gỗ nhỏ.
Những thứ Hạ Tĩnh Du mang đến, chỉ cần Đại hoàng tử mở miệng muốn, có rất nhiều tượng đất cùng tượng gỗ không đếm được sẽ đưa vào hoàng cung. Mà khẳng định càng tinh xảo hơn so với của Hạ Tĩnh Du, cũng đẹp hơn.
Nhưng, cũng chỉ có của Hạ Tĩnh Du đưa tới, mới có thể khiến cho Đại hoàng tử trân trọng nhận lấy. Đổi thành những người khác đưa tới, cho dù là tốt, Đại hoàng tử cũng sẽ không nhìn thêm cái nào nữa.
Mê muội mất cả ý chí, thân là hoàng tử hoàng tôn, Đại hoàng tử từ nhỏ được tiên hoàng cùng tân hoàng dạy bảo như thế.
Thấy Đại hoàng tử không nói không thích, Hạ Tĩnh Du chớp mắt mấy cái, kéo tay Đại hoàng tử, nói nhẹ: "Nếu như Đại hoàng tử ca ca không thích, Tĩnh Du có thể đổi cái khác cho Đại hoàng tử ca ca."
"Không cần." Mặc cho Hạ Tĩnh Du lôi kéo nó, Đại hoàng tử lắc lắc đầu, "Ta cực kỳ thích."
"Thật sự nha!" Hạ Tĩnh Du lập tức liền nở nụ cười. Như chú mèo nhỏ ngây thơ, thật là đáng yêu.
Đại hoàng tử lại nhịn không được, cầm lấy bàn tay nhỏ của Hạ Tĩnh Du. Lần đầu tiên nó nhìn thấy bức họa của Hạ Tĩnh Du liền cảm thấy được, tiểu muội muội này chính là một chú mèo nhỏ đáng yêu. Hiện nay nhìn thấy tận mắt, càng thấy giống, cũng càng. . .làm cho Đại hoàng tử thích.
“Vân Đô không chuẩn bị quà cho đệ đệ?” Mắt thấy Hạ Tĩnh Du cùng Đại hoàng tử ở chung cực kì vui vẻ, Mạc Như Nghiên hỏi Hạ Vân Đô.
Hạ Vân Đô đương nhiên có chuẩn bị. Đại hoàng tử chọn lễ vật cho Hạ Vân Đô đều rất tùy ý, rất không may, lại vừa lòng Hạ Vân Đô.
Hạ Vân Đô không thích mua đồ chơi nhỏ như Hạ Tĩnh Du, nó chỉ thích vàng bạc châu báu Đại hoàng tử đưa cho nó kia. Cho nên, vì chuẩn bị đáp lễ cho Đại hoàng tử, Hạ Vân Đô có thể nói là đã nhọc lòng rồi.
Khẳng định không thể đem vàng bạc châu báu trong phòng nó tặng cho Đại hoàng tử. Đầu tiên, Hạ Vân Đô không bỏ được. Tiếp theo, những thứ đó vốn là Đại hoàng tử đưa cho nó, nào có chuyện tặng trả lại?
Như thế, nó muốn tìm đồ gì đó cùng cấp với vàng bạc châu báu Đại hoàng tử đưa cho? Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Hạ Vân Đô đưa ra kết luận, thành Vân Đô bọn họ quá nghèo, không có vàng bạc châu báu.
Không tặng vàng bạc châu báu, vậy thì đổi lại cái khác là được. Trải qua bao lần suy nghĩ kĩ càng, Hạ Vân Đô đã chuẩn bị cho Đại hoàng tử một cây cung tiễn, còn có một cây dao sắc bén.
Chỉ là, lễ vật Hạ Vân Đô chuẩn bị, lúc vừa mới tiến cung, đã bị cấm vệ quân lấy đi hết rồi.
Cứ như vậy, lúc nhìn thấy Đại hoàng tử, Hạ Vân Đô mới khó xử.
Nghe lý do của Hạ Vân Đô, Mạc Như Nghiên vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cuối cùng mới hiểu ra, vì sao lúc cấm vệ quân lấy cung tiễn và dao đi, Hạ Vân Đô lại như gặp kẻ địch lớn vậy.
Đợi tới khi tận mắt thấy lễ vật Hạ Vân Đô chuẩn bị, dù là Đại hoàng tử ngày thường quen lạnh mặt, cũng không nhịn được hơi hơi biến sắc.
Thảo nào lễ vật Hạ Vân Đô chuẩn bị lại bị giữ lại, hóa ra đều là vũ khí!
Nhưng không thể phủ nhận, Đại hoàng tử cũng cực kì vừa ý.
Một tay cầm của Hạ Tĩnh Du, một tay Đại hoàng tử nhận cây dao và cung tiễn. Cung tiễn khá lớn, khẳng định phải treo lên. Nhưng còn cây dao, Đại hoàng tử cũng trực tiếp treo bên hông.
Theo lý thuyết, Đại hoàng tử hành động như vậy, Mộ Dung Quân phải ngăn lại. Dù sao cũng là vũ khí, cực kì dễ làm bị thương.
Nhưng, Mộ Dung Quân không phản đối Đại hoàng tử đem cây dao đeo bên người. Vũ khí quả thật có thể dễ làm người bị thương, nhưng đồng thời cũng có thể để phòng thân, không phải sao?
Không thể phủ nhận, lần đầu tiên gặp mặt, mặc kệ là Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du, hay là Đại hoàng tử, đều cực kì hài lòng. Chỉ chốc lát sau, ba đứa nhỏ liền cùng nhau chơi đùa rồi.
So sánh ra, Hạ Vân Đô hoạt bát hơn. Sau khi làm quen, chỉ cần có nó ở đó, khẳng định không thể yên tĩnh được.
Mà Hạ Tĩnh Du, liền im lặng làm một tiểu thư khuê các, đến ngay cả cười rộ cũng nhẹ nhàng ôn nhu, vô cùng tao nhã.
Đương nhiên hai huynh muội tính cách khác nhau nhưvậy, ở cạnh nhau cũng không sợ xảy ra mâu thuẫn. Mỗi lần đều có thể chung sống hòa bình, chơi rất vui vẻ.
Hôm nay có thêm một Đại hoàng tử nói năng cẩn thận nữa, không khí chẳng những không giằng co, ngược lại rất hòa hợp.
Chỉ cần cẩn thận quan sát có thể phát hiện, Đại hoàng tử luôn lấy Hạ Tĩnh Du làm chủ, cho dù Hạ Vân Đô nói gì, tầm mắt cũng không rời khỏi Hạ Tĩnh Du. Như vậy, làm hoàn thành trách nhiệm, bảo vệ muội muội.
Khi ra ngoài, Hạ Vân Đô thân là ca ca liền lơ là hơn. Cơ bản là thích chơi cái gì liền chơi cái đó, không hề chiếu cố Hạ Tĩnh Du, hoặc là hỏi Hạ Tĩnh Du có muốn chơi cùng không.
“Xem ra Đại hoàng tử rất muốn muội muội!” Nhìn Đại hoàng tử dốc lòng chiếu cố Hạ Tĩnh Du như vậy, Mạc Như Nghiên liền trêu Mộ Dung Quân.
Mộ Dung Quân sửng sốt, lập tức lắc đầu cười khổ: “Không phải muốn đòi muội muội, chỉ là cực kì thích Tĩnh Du thôi.”
Trong hoàng cung đâu thiếu công chúa? Nếu Đại hoàng tử muốn làm ca ca, các công chúa mới sinh trong cung đều có. Chỉ là, Đại hoàng tử chưa bao giờ chủ động tiếp cận bất cứ đệ đệ muội muội nào, một người cũng không.
“Vậy thì hợp quá. Về sau để Đại hoàng tử theo chúng ta về thành Vân Đô là được.” Thật giống như không nhìn thấy nụ cười khổ trên mặt Mộ Dung Quân, Mạc Như Nghiên thản nhiên trêu tiếp.
“Cái này sợ là làm Vân Đô mất hứng thôi! Vốn là muội muội của nó, đột nhiên lại có thêm một đệ đệ giành muội muội với nó.” Mộ Dung Quân cũng không muốn nhắc đến chuyện trong cung. Giờ phút này Mộ Dung Quân săn sóc vì nàng ở trước mặt, Mộ Dung Quân đương nhiên vô cùng cảm kích, ngược lại kéo ra đề tài.
“Không sao. Vân Đô cả ngày ở quân doanh thao luyện, chuyện trong nhà không tới lượt nó quyết định.” Mạc Như Nghiên khoát tay, tiện có chuyện muốn thảo luận với Mộ Dung Quân, “Nếu như có cơ hội, Tiểu Quân cũng đi cùng đi. Thành Vân đô tuy kém hơn Đế đô phồn hoa nhộn nhịp, nhưng cũng cực kì thích hợp để ở, non xanh nước biếc là một nơi rất tốt.”
Thành Vân đô trước đây, tuyệt đối không phải nơi an cư lạc nghiệp. Mà nay, rất nhiều dân chúng Thanh Vân quốc đều đã nhao nhao hương tới. Trong này, đương nhiên là có công lao của vị Thanh Viễn tướng quân Hạ Trăn rồi.
“Ta cũng cực kì muốn đi xem. Nhưng mà, sau này hẵng nói đi!” Mộ Dung Quân nào dám xuất cung đi xem. Vừa mới bắt đầu, nàng liền không nghĩ sẽ gả cho Hoàng gia, từ đó cả đời bị vây ở nội viện Hoàng cung.
Mà này, việc đến nước này, Mộ Dung Quân không hề hối hận, cũng không thể không bỏ xuống một chút mong đợi nàng từng nghĩ tới.
“Vậy để ngày sau nói vậy.” Vì là tri kỉ với Mộ Dung Quân, Mạc Như Nghiên không hề kiêng dè nói những lời này. Không thể thực hiện, lại không có nghĩa không thể mong đợi. Hoàng cung nội viện này phức tạp, quá đen tối, nếu như lại cướp đoạt đi tất cả mong đợi của người khác, ngày ấy sợ là trở nên cực kì ảm đạm rồi.
“Ừm.” Mộ Dung Quân cũng biết Mạc Như Nghiên có ý tốt, đối với cái này, nàng chưa từng nói ra miệng, nội tâm lại phát ra cảm kích, “Nói thật ra, nương ta đã nói với ta về thành Vân đô. Nếu như không phải không thể không trở về, nương ta vẫn muốn ở lại thành Vân đô!”
“Thành Vân đô cũng cực kì hoan nghênh Mộ Dung Tể Tướng cùng phu nhân tùy thời đến làm khách. Đương nhiên, không phải làm khách càng tốt. Dân chúng thành Vân đô cùng các tướng sĩ Tây Bắc quân đều cực kì cần Mộ Dung Tể Tướng hiểu biết chính xác, mấy đứa nhỏ phủ Thành chủ lại càng nhớ nhung Mộ Dung phu nhân tới khi nào mới trở về dạy quy củ cho chúng.” Mạc Như Nghiên cũng cực kì thích thời gian ở cùng Mộ Dung Tể Tướng và phu nhân, không câu nệ bó buộc, cũng không có áp lực, rất ấm áp và an tâm.