Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trời vừa sáng, bên ngoài quân doanh đã bắt đầu ồn ào, mọi người đang tập huấn, buổi sáng cũng là thời gian tốt nhất để luyện tập.
Vân Chi Lâm bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, cô ngơ ngác ngồi dậy, đưa tay dụi dụi mắt.
Ở Cố gia buổi sáng rất yên tĩnh, cho nên cô thường hay ngủ nướng một chút, còn nơi này thì không như vậy.
Đêm qua cô ngủ cùng Cố phu nhân, bây giờ bà ấy lại không ở đây, hẳn là đã thức dậy và ra ngoài trước rồi.
Mẹ Cố rất thương cô, cho nên bà ấy không nỡ gọi cô dậy quá sớm.
Vân Chi Lâm bước xuống giường mà hai chân cảm thấy lạnh cóng, cô vội mang giày rồi lấy quần áo chuẩn bị vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Buổi sáng ở doanh trại cực kỳ ồn ào, bên ngoài là những tiếng chân bước đều, kèm theo những tiếng hô lớn.
Vân Chi Lâm từ trong phòng đi ra, khuôn mặt cô ửng đỏ vì cái lạnh thấu xương ở đây, cô đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm Cố phu nhân.
"Vân tiểu thư, cô dậy rồi à?" Binh lính trong quân doanh thấy cô liền cúi đầu chào hỏi.
"Vâng, mọi người cho tôi hỏi một chút, có ai thấy Cố phu nhân ở đâu không?" Vân Chi Lâm nhẹ nhàng vén tóc, cô cất giọng trầm ấm hỏi lại bọn họ.
"Cố phu nhân vừa ra ngoài rồi, bà ấy nói là muốn đi xem thử cuộc sống ở đây thế nào?" Một người lính nhanh miệng trả lời.
"Tôi cảm ơn nhé, mọi người cứ tiếp tục luyện tập đi!" Vân Chi Lâm gật đầu cảm ơn họ, rồi lại chầm chậm đi ra khỏi quân doanh rộng lớn.
...
Đã một thời gian dài không ở đây, giờ quay lại Vân Chi Lâm cảm thấy rất hoài niệm, cô đã sống ở đây hai đời rồi, mà đời này cô không muốn phạm sai lầm nữa.
Mọi ngõ ngách ở đây với Vân Chi Lâm đã quá quen thuộc, cô nhắm mắt cũng có thể đi đúng đường.
Đoán chừng Cố phu nhân chắc là sẽ ra chợ, cô liền hướng về phía chợ mà đi thẳng.
Chợ ở Giang Tây cực kỳ đông đúc, mới sáng sớm mà trên đường đã tấp nập người qua lại, ai nấy đều đang vội vã mua thực phẩm.
Vân Chi Lâm thoáng nhìn qua các gian hàng, cô nhớ lại kiếp trước, cho đến lúc cô nhắm mắt xuôi tay, vẫn chưa có điều kiện mua những thứ thực phẩm ngon lành này.
Nhưng đời này khác rồi, ở Cố gia cô có thể ăn những gì mình thích, mặc những thứ đẹp đẽ nhất trên đời.
"Lâm Lâm, con đang làm gì vậy?" Lúc này phía sau Vân Chi Lâm có tiếng gọi, là Cố phu nhân.
"Mẹ!" Cô vội quay đầu lại, nhẹ giọng gọi một tiếng mẹ.
Cố phu nhân nhanh chân bước đến, bà ấy đưa tay vuốt ve mái tóc dài của cô.
"Sao con không ngủ thêm chút nữa đi, trời vẫn còn lạnh lắm?"
"Con không ngủ được ạ, ở doanh trại hơi ồn!" Vân Chi Lâm thật thà trả lời bà ấy.
"Vậy à, thế thì đi ăn sáng với mẹ!" Bà ấy cưng chiều cô nói.
"Vâng, bụng con cũng đang đói meo!"
"..."
Hai người đến một quán ăn gần đó, Vân Chi Lâm cẩn thận đỡ Cố phu nhân ngồi xuống ghế, rồi cô lại gọi chủ quán đến kêu món ăn.
Trong lúc chờ thức ăn mang ra, Cố phu nhân nhìn ra ngoài, ánh mắt bà ấy thương xót nhìn những đứa trẻ đang ăn xin trên đường.
"Đáng thương thật, nghĩ đến lúc trước con cũng vất vả như bọn trẻ ở đây, là mẹ cảm thấy đau lòng vô cùng!" Cố phu nhân thở dài nói.
"Mọi chuyện đã qua rồi ạ, giờ con đã có mẹ và Cố gia là gia đình rồi!" Vân Chi Lâm nghiêng đầu cười đáp.
"Ừm, mẹ tính ở lại đây thêm vài ngày, để mua lương thực phát từ thiện cho người nghèo khổ ở đây, con thấy thế nào?" Cố phu nhân nhìn cô hỏi ý kiến.
"Con đồng ý hai tay luôn!" Vân Chi Lâm mở to mắt hưởng ứng nhiệt tình, bởi trước đây khi mẹ cô còn sống, bà ấy vẫn thường xuyên giúp đỡ người dân khó khăn ở Giang Tây.
"Mẹ sẽ nói Trạch Thần chuẩn bị, đến lúc đó hai mẹ con chúng ta cùng nhau phân phát cho mọi người!"
"Vâng!"
Vừa lúc này chủ quán cũng đưa hai bát mỳ nóng hổi ra, hai người cũng ngưng nói chuyện.
"Chi Lâm, là em đúng không? Đúng là em rồi này, anh nhớ em lắm!" Đột nhiên không biết từ đâu một tên đàn ông xuất hiện, hắn ta vồ vập chạy đến bắt lấy cánh tay Vân Chi Lâm.
"Cái gì vậy, anh là a..." Cô hốt hoảng giật tay lại, bất chợt toàn thân đông cứng, miệng lắp bắp không nói hết câu.
Người ở trước mặt cô vậy mà lại là Doãn Kiên, lúc này cô vẫn chưa có quen biết hắn kia mà, sao hắn lại ở đây nói năng hàm hồ gì vậy, không lẽ hắn cũng là người trùng sinh như cô.
Doãn Kiên lập tức trả lời, đôi mắt tỏ ra thâm tình.
"Em làm sao vậy? Anh là A Kiên đây, là bạn trai của em mà!"
Vân Chi Lâm nghe xong như sét đánh giữa trời quang, hai tay cô giận đến phát run, chỉ muốn xông đến xé hắn ra thành trăm mảnh.
Những lời hắn nói làm cô thấy buồn nôn, kinh tởm đến cùng cực.
"Anh nói bậy cái gì hả, ai là bạn gái của anh?" Cô liền nhíu mày tức giận đáp trả hắn.
Cố phu nhân ngồi đó không hiểu gì, bà ấy tạm yên lặng để xem tình hình trước.
"Em thay đổi rồi, trước nay em có như vậy đâu, hay là giờ trèo cao được rồi, nên muốn ruồng bỏ tình cảm của tôi!" Doãn Kiên bắt đầu diễn kịch, rươm rướm nước mắt tỏ ra tội nghiệp.
Mọi người xung quanh bắt đầu chú ý, bọn họ túm tụm lại để xem kịch.
Cố phu nhân khi này cũng không nhịn nữa, bà ấy muốn bảo vệ danh dự cho con dâu.
"Cậu là ai, muốn gì ở con dâu tôi?"
Doãn Kiên khuôn mặt giống như đã đạt được mục đích, hắn ta lập tức tỏ ra ưu sầu trả lời bà ấy.
"Tôi chính là bạn trai của Chi Lâm, trước khi cô ấy đến Cố gia, cô ấy đã là người của tôi rồi!"
Vân Chi Lâm đứng đó khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, cô lớn tiếng.
"Này, anh đừng nói chuyện hoang đường, tôi quen biết anh lúc nào chứ?"
"Ha, em đúng thật là mau quên, lúc trước còn hẹn hò đủ thứ với tôi, giờ có Cố gia chống lưng rồi, liền ngoảnh mặt không quen!" Doãn Kiên nhếch mép khinh thường đáp lại cô.
Vân Chi Lâm lo lắng nhìn qua Cố phu nhân, hai tay cô không ngừng nắm lấy vạt váy vò đến nhàu nát.
"Chị Chi Lâm, không lẽ chị chỉ vì muốn tranh giành hôn ước của Cố gia với em mà lại nỡ phụ tình anh Kiên sao?" Lúc này, Vân Du Nhã ủy mị bước đến lên tiếng.
Nhìn thấy cô ta xuất hiện, Vân Chi Lâm cũng phần nào hiểu ra, thì ra tất cả là do đứa em gái cùng cha khác mẹ này của cô giở trò..