Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bước chân của hai người dừng lại, Vân Chi Lâm lo lắng túm chặt lấy tay Cố Trạch Thần, so với việc bị đánh thì cô sợ mẹ Cố đau lòng mà khóc vì mình hơn.
Cố phu nhân thở dài, bà ấy cũng bước nhanh về phía trước, rồi bất ngờ kéo Vân Chi Lâm xoay người lại.
"Mẹ..." Vân Chi Lâm bất ngờ không kịp phản ứng, cô ấp úng.
Nhìn khuôn mặt cô bị sưng tím một bên, quần áo thì nhếch nhác khó coi, phía cánh tay còn đang băng bó, máu thấm đỏ ra bên ngoài băng vải trắng.
Mẹ Cố mắt đỏ hoe, bà ấy chỉ muốn cô ra ngoài để khuây khoả, sao giờ về trên người chỗ nào cũng không tốt thế này.
"Bốp." Cố phu nhân tức giận đánh vào cánh tay Cố Trạch Thần.
"Chuyện gì xảy ra thế này, là ai đã đánh Lâm Lâm?" Bà ấy phẫn nộ hỏi.
Vân Chi Lâm vội vàng đứng ra chắn trước mặt Cố Trạch Thần, chuyện cô bị đánh ở buổi tiệc suy cho cùng cũng đâu phải lỗi của anh.
"Mẹ, con không có việc gì đâu, mẹ đừng đánh anh ấy!"
"Làm sao mà không có việc gì? Lâm Lâm xinh đẹp của mẹ mặt mày bị sưng phù hết cả lên, con còn nói thay cho nó được!" Mẹ Cố đau lòng ôm lấy cô nói.
Vân Chi Lâm cảm thấy mệt mỏi rồi đây, giờ cô có giải thích thế nào thì mẹ Cố cũng sẽ trách Cố Trạch Thần cho xem.
"Mẹ, con thật sự rất mệt, mẹ cho phép con lên phòng nghỉ được không?" Cô biết mẹ lo lắng cho mình, cách tốt nhất chính là đánh vào điểm yếu này.
Mẹ Cố bất lực xoa xoa đầu, bà ấy gật đầu.
"Thôi được rồi, hai con lên đi!"
"Vâng, con cảm ơn mẹ, chúc mẹ ngủ ngon!" Vân Chi Lâm ôm bà ấy nói.
Sợ mẹ Cố lại tiếp tục đánh Cố Trạch Thần, cô nhanh chóng túm lấy cánh tay anh kéo đi.
Cố phu nhân ở đây ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ, sau đó bà liền đi trở về phòng ngủ, dù vậy thì bà ấy có lẽ vẫn chưa cho qua chuyện Vân Chi Lâm bị đánh đâu.
...
Bên kia biên giới, doanh trại của quân lính Khải Uy Dương đang trở nên hỗn loạn, bên dưới đất nằm la liệt những binh sĩ, có người bị thương và cũng có người đã chết.
Tiếng kêu gào và rên rỉ nghe đến lạnh cả sống lưng, mùi tanh tưởi của máu bốc lên nồng nặc, bởi vì ở đâu cũng có thể nhìn thấy người bị thương.
Trong một lều trại lớn, một người đàn ông có dáng vẻ lịch lãm đang rất tức giận, hắn ta ném mạnh bản đồ vào người một sĩ quan khác.
Khuôn mặt hắn ta hiện lên vẻ hung ác, giống như muốn giết người.
"Khốn kiếp, tại sao thằng chó chết đó lại biết được vị trí của chúng ta đóng quân hả? Rõ ràng là có lợi thế, vậy mà bây giờ lại rơi vào tính huống tiến thoái lưỡng nan thế này!"
"Đại tướng, chuyện này chúng tôi cũng không rõ nhưng nếu đường đi nước bước đều bị Cố Trạch Thần kia biết, hẳn là trong chúng ta phải có nội gián!"
"Nội gián? Được lắm, mau tra cho tôi, tìm được thì lột da hắn ra!"
"Vâng, tôi sẽ điều tra! Nhưng có một chuyện tôi muốn nói, Vân gia và Thẩm Đại An bên kia có thể cũng có vấn đề!"
"Tên rùa rụt cổ Vân Trường Thạch đó không ngu ngốc vậy đâu, Thẩm Đại An lại càng không nhưng nếu là bọn chúng phản bội, vậy thì số của hắn tận rồi!"
Gã đàn ông có chức vị cao phẫn nộ, gân xanh nổi đầy trên trán của hắn, ánh mắt như ác quỷ đang đói khát.
Hắn ta là trung tướng của quân đội Uy Dương, tên gọi là Vũ Thiếu Hàn, cũng chính là người mà Vân Chi Lâm từng gặp ở buổi triển lãm.
Suy nghĩ của cô đã đúng, Vân gia có giao du với quân đội nước địch, bọn họ chính là nội gián, do vậy mà kiếp trước cô mới gặp hắn nói chuyện cùng Vân Du Nhã.
"Tiếp theo thì nên làm gì đây, quân lính của chúng ta đã thương vong rất nhiều, mà quân đội bên kia vẫn đang tận lực tấn công!" Sĩ quan bị mắng lúc nãy e ngại hỏi hắn.
Vũ Thiếu Hàn khẽ nghiến răng, kế hoạch chiếm giữ Giang Tây của hắn thất bại thật rồi, nếu tiếp tục thì chỉ có hại chứ không có lợi.
"Thu dọn đồ, chuẩn bị rút lui!" Tạm thời hắn chịu thua, nhưng âm mưu của hắn chắc chắn sẽ còn tiếp tục.
"Giờ phải bảo toàn quân số, bằng không cũng khó nói với đại tướng bên kia lắm!"
"Vâng, tôi sẽ đi thông báo ngay!" Sĩ quan cúi đầu chấp hành mệnh lệnh.
Sau khi vị sĩ quan kia rời đi, Vũ Thiếu Hàn tức giận ném hết đồ vật trên bàn xuống đất.
Hắn ta cảm thấy không cam lòng, bởi vì kế hoạch này có hắn đã tính toán và bỏ ra rất nhiều để hoàn thành.
"Cố Trạch Thần, lần sau sẽ không may mắn thế này đâu, ngươi cứ rửa cổ mà chờ ta!" Hắn nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt đằng đằng sát khí.
Thật ra mà nói thì kiếp trước Vũ Thiếu Hàn cũng chưa thể đóng chiếm Giang Tây ở thời điểm này.
Cố Trạch Thần vì bảo vệ đất nước mà bị thương khá nặng, anh lúc đó tưởng chừng như suýt chết, mà quân đội của anh cũng thương vong không ít.
...
Đêm khuya, Vân Chi Lâm vẫn không thể nào chợp mắt được, cô cứ ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, chuyện hôm nay ở Hứa gia càng làm cho quyết tâm của cô dâng cao.
Cô muốn nhanh chóng trở thành một người có địa vị xã hội, như vậy thì mới không bị xem thường.
"Haizzz!" Vân Chi Lâm khẽ thở dài, cô nghiêng mình sang một bên nhắm mắt muốn đi ngủ.
Đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, cô giật mình mở to mắt ra.
"Ah..."
Nhưng lời còn chưa kịp nói ra hết, thì miệng của cô đã bị Cố Trạch Thần bịt lại, anh thấp giọng.
"Suỵt, em đừng la, giờ này cha mẹ ngủ rồi!"
Vân Chi Lâm nhìn thấy trước mắt là Cố Trạch Thần, nội tâm cô mới bình tĩnh lại một chút, cô gật đầu đồng ý không hét lớn.
"Ưm...ưm..."
Cố Trạch Thần lúc này mới chịu bỏ tay xuống, anh không nói gì mà chỉ dịu dàng nhìn ngắm cô.
"Anh, sao anh đột nhiên lại vào phòng của em?" Vân Chi Lâm có hơi thắc mắc, cô câu mày khó chịu hỏi anh.
"Anh sợ em không ngủ được, cho nên muốn đến xem em thế nào!" Cố Trạch Thần ánh mắt thâm tình trả lời.
"Em không sao, đang chuẩn bị đi ngủ đây!" Vân Chi Lâm lắc đầu.
Cố Trạch Thần lại không nghĩ vậy, hình ảnh cô run rẩy khi nằm trong vòng tay anh vẫn còn đó, anh biết cô rất sợ nên mới có phản ứng như vậy.
"Anh không biết, đêm nay anh sẽ ngủ lại đây!"
Nghe đến đây Vân Chi Lâm bật ngồi dậy một cách mạnh mẽ, cô đưa tay làm dấu từ chối.
"Không được, chúng ta vẫn chưa có kết hôn, anh về phòng của mình đi!"
Cố Trạch Thần cố tình giả vờ không nghe thấy, anh đưa tay chụp lấy cánh tay Vân Chi Lâm, dùng một chút sức lực kéo cô ngã về phía của mình.
"Anh buồn ngủ rồi, mau đi ngủ thôi!"
Vân Chi Lâm cũng không biết khóc hay cười, cô cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh nhưng bất lực vì sức của anh quá lớn.
Sau một hồi vùng vẫy nhưng không có hy vọng, Vân Chi Lâm mệt mỏi buông xuôi, cô nằm trong lòng anh ngủ lúc nào cũng không hay.
Cố Trạch Thần nghe thấy hơi thở đều đều của cô, khoé môi anh khẽ cong lên vì đã đạt được mục đích, cánh tay cũng nhẹ nhàng siết lấy eo cô..