Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi biết tin, Vũ Thiếu Hàn đã đến bệnh viện để gặp Vân Trường Thạch nói chuyện, đương nhiên hắn ta phải nhận trách nhiệm về phía mình.
Có một điều mà Vân Chi Lâm không biết được, đứng trước sự kiện khủng hoảng này, hắn ta lại cực kỳ thoải mái, không hề có chút chột dạ nào cả.
Vũ Thiếu Hàn đứng trước giường bệnh của Vân Trường Thạch, hắn ta bình thản nói.
"Tuy rằng tôi có trách nhiệm về lô vải đã giao cho ông, nhưng mà ông cứ yên tâm, tôi sẽ giải quyết ổn thoả cả thôi!"
"Cậu...cậu nói thật chứ? Giờ Vân gia đang ở tình thế khủng hoảng thế này, cậu làm sao mà giải quyết được?" Vân Trường Thạch sắc mặt tái mét vì đổ bệnh, hơi thở cũng yếu ớt.
"Ông cứ thử tin một lần đi, tôi nghĩ cậu ấy sẽ không nói suông thôi đâu, dù sao cậu ấy sau này cũng là con rể của chúng ta mà!" Đường Thuý Hoa ở bên cạnh cũng không nhịn được mà lên tiếng.
Vũ Thiếu Hàn vẫn rất bình tĩnh, hắn ta thoải mái cầm lấy tách trà nhấp một ngụm.
"Chuyện đặc sắc còn ở phía sau, chúng ta phải thả con tép để bắt con tôm chứ!"
Lời nói đầy ẩn ý của hắn làm cho hai vợ chồng Vân Trường Thạch ngơ ngác, bọn họ không hiểu hắn muốn nói về cái gì.
Bên ngoài mặt trời đã đổ bóng, Vũ Thiếu Hàn nhìn đồng hồ, hắn ta khẽ nhếch môi.
"Được rồi, đến lúc phải thu bẫy lại rồi!"
Lời nói xong, hắn ta lên tiếng chào tạm biệt hai vợ chồng ông ta, sau đó hắn sải bước dài đi nhanh ra ngoài.
...
Ngay tại bến cảng lúc này, chuyến tàu chở vải của Vũ Thiếu Hàn đã vừa cập bến đến nơi, lần này số lượng nhiều hơn nên kích cỡ con tàu cũng to lớn hơn.
Người khuân vác nhanh chóng vào vị trí để khuân hàng xuống, sắp xếp chúng lên xe để đưa về công xưởng Vân gia.
Tốc độ của họ cực kỳ nhanh, khuôn mặt ai cũng lấm la lấm lét, như đang làm chuyện gì đó mờ ám.
"Nhanh lên, tốc độ tăng lên cho tôi!" Một tên đàn ông đứng kế bên ra lệnh cho họ, nhìn vẻ bề ngoài hình như là quản đốc.
Những người khuân vác không dám ho he gì, chỉ lặng lẽ làm công việc của mình.
Từ phía xa, một đôi mắt hẹp dài có vài vết chân chim đang cẩn thận quan sát bọn chúng, bàn tay khẽ gõ nhẹ lên cánh cửa của xe.
"Đại tướng, hàng đã được bọn chúng chất lên xe rồi, chúng ta sẽ đuổi theo sau bọn chúng!" Một người lính đứng bên cạnh cửa xe nói.
"Ừm, đừng để mất dấu, lần này không thể bỏ qua!" Bên trong xe là Cố Quyền, cha của Cố Trạch Thần.
Sau khi nghe tin từ Vân Chi Lâm, ông ấy đã cho người theo dõi nhất cử nhất động của Vân gia.
Ngày hôm nay đã xác nhận được thông tin, cho nên ông ấy đã cho người theo dõi để bắt trọn ổ, không để những kẻ ngoại xâm có cơ hội tác oai tác quái ở đất nước của mình.
Đoàn xe chở hàng của Vân gia đi phía trước, thì ở đằng sau xe của quân đội đã đuổi theo, vì đã được ngụy trang cho nên không ai nghĩ đó là xe của quân nhân.
Cứ tưởng chúng sẽ mang hàng đến kho của Vân gia, nhưng khi đến ngã tư phía trước, những chiếc xe chở hàng phía sau bắt đầu chuyển hướng khác.
Bọn chúng đã chia nhau ra, một nửa là về công xưởng Vân gia, nửa còn lại đi đâu thì có trời biết.
Ngồi trên xe, cha Cố có một dự cảm không lành, kinh nghiệm chinh chiến lâu năm của ông cho biết có chuyện gì bất ổn sắp xảy ra.
Nhưng thân là đại tướng, ông ấy không thể bỏ qua chuyện này, đã phóng lao thì phải theo lao.
"Đại tướng, bọn chúng chia ra rồi, giờ làm sao!" Lái xe phía trước ngoảnh lại hỏi ý kiến ông.
"Chúng ta cũng chia nhau ra đi, cậu chạy theo những chiếc xe phía sau ấy cho tôi!" Cha Cố nghiêm giọng đáp.
Đoàn xe của quân đội cũng bắt đầu chia nhau ra hành động, cha Cố kể từ lúc này cũng bắt đầu cảnh giác hơn.
Độ chừng một giờ sau, đoàn xe của Vũ Thiếu Hàn đã đến nơi, nhưng khác với những xe vải kia, chuyến xe này lại đến một nhà kho khác cách xa trung tâm.
Để tránh đánh rắn động cỏ, quân đội của cha Cố đã dừng xe cách đó khá xa, mọi người phải cẩn thận núp sau những lùm cỏ cao lớn để tiến vào bên trong.
Căn nhà kho đóng cửa kín mít, đặc biệt là bên ngoài lại không có người canh gác, là một chuyện rất kỳ lạ.
Ánh đèn mờ ảo bên trong hắt nhẹ ra ngoài, âm thanh nói chuyện to nhỏ khó có thể nghe thấy bọn chúng nói gì.
Khi mọi người đã đến rất gần, cha Cố bắt đầu ra hiệu cho binh lính xông vào bắt quả tang, để tránh cho bọn chúng có cơ hội trốn thoát.
"Rầm." Cánh cửa lớn cũ kỹ được đẩy ra, binh lính của cha Cố lập tức xông vào trong, những nòng súng đen ngòm bắt đầu lên đạn hướng về bọn xấu.
"Các người đã bị bao vây rồi, mau đưa tay lên đầu, cấm không nhúc nhích!" Tâm phúc của cha Cố lúc này lên tiếng răn đe chúng.
Nhưng khác với những gì cha Cố tưởng tượng, những tên này có khuôn mặt rất bình tĩnh, giống như bọn chúng đã biết trước mọi việc, không hề có sự bất ngờ nào.
"Đại tướng, ngài rơi vào bẫy rồi!" Lúc này từ phía sau đám người kia vang lên một giọng nói khá quen thuộc.
Cha Cố vừa nghe đã nhận ra ai, nét mặt của ông có hơi kinh ngạc.
"Bùi Văn Khải?"
Bùi Văn Khải này là người quen của cha Cố, ông đã từng là đồng đội của người này thời trai trẻ, nhưng vì một lần bị tấn công, ông ta đã bị thương nặng buộc phải xuất ngũ.
"Thế nào, gặp người quen sao ông tỏ ra kinh hãi như vậy chứ?" Bùi Văn Khải nhếch mép, chân tập tễnh bước về phía cha Cố.
"Cố Quyền, lâu rồi không gặp!"
...
"Xoảng."
Ở cửa hàng của Vân Chi Lâm, cô đột nhiên làm rơi vỡ chiếc bình hoa trang trí trên bàn, khiến nó vỡ thành những mảnh nhỏ văng tứ tung.
Vân Chi Lâm ánh mắt không thể che giấu nỗi bất an, một dự cảm không lành đang trào dâng trong lòng cô một cách mạnh mẽ.
Trên trán cô mướt mồ hôi, hai tay ôm lấy lồng ngực th/ở dốc.
"Tiểu thư, cô làm sao vậy?" Người làm việc trong cửa hàng lo lắng chạy đến.
"Cô có bị thương ở đâu không?"
"Tôi không sao, chỉ là có hơi mệt thôi, chắc là do đêm qua tôi ngủ không đủ giấc!" Vân Chi Lâm sắc mặt nhợt nhạt, cô gượng cười trấn an cô ấy.
"Hôm nay tôi phải về sớm, cô và mọi người ở lại làm việc cẩn thận, cũng đừng quá lo lắng cho tôi!" Không biết có điều gì thôi thúc, Vân Chi Lâm gom đồ cho vào túi, rồi vội vã rời khỏi cửa hàng.