Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rạng sáng ngày hôm sau, Thành Trạm Vũ bị ánh mặt trời chói chang đánh thức, tay trái buông thõng xuống cả một buổi tối, vừa xót vừa tê.
Chợt nhớ tới điều gì, liền ngồi phắt dậy, nhìn chung quanh gian phòng, nhưng lại không thấy bóng dáng mà mình muốn gặp, chỉ có chiếc áo khoác của người ấy chứng minh cô đã từng tới đây. Nện một quyền xuống đệm, mặt giường mềm nhũn lõm xuống một hố to, không lâu sau dưới tác dụng của lò xo lại trở về hình dạng ban đầu như chưa có chuyện gì xảy ra, càng giống như hàng trăm móng vuốt đang cào vào tim Thành trạm Vũ, khó chịu vô cùng.
Tại sao?
Đã đến rồi, lại bỏ cậu một mình mà rời đi?
Bên dưới thẻ mở cửa phòng đặt ba tờ phiếu hồng hồng, nhưng không hề lưu lại bất cứ lời nào, Thành Trạm Vũ dùng sức nắm tóc, không hiểu cô đang nghĩ gì?
Từ trên giường đứng lên lại cảm thấy đầu óc mơ mơ màng màng, cả mấy ngày trời chưa ăn gì, đã thế còn bị rửa ruột nên cực kỳ không thoải mái. Thành Trạm Vũ nhìn vào gương, trên cằm lún phún râu, mắt đen xì như gấu trúc, cả người suy sụp không ra hình dáng gì.
Thành Trạm Vũ à Thành Trạm Vũ, mày thừa nhận đi, mày không thể nào rời bỏ người con gái ấy.
"Tiểu Vũ, sao rồi, làm hòa chưa?", bác sĩ Mạc lười biếng lên tiếng, vừa nghe đã biết là vừa mới ngủ dậy.
Lại nói đến tối ngày hôm qua, sau khi đưa Mạnh Tĩnh Nghiên đến dưới lầu nhà Thành Trạm Vũ liền nổ máy rời đi, hoàn toàn ném hai đứa trẻ ra sau đầu. Ông sợ gì chứ, dù sao Thành Trạm Vũ cũng uống say như chết, mà cô nhóc Mạnh Tĩnh Nghiên lại thương người tất nhiên sẽ không bỏ mặc tên kia tự sinh tự diệt.
Thấy một người mạnh mẽ như Thành Trạm Vũ mượn rượu giải sầu liền ném cục diện khó nhằn này cho cô nhóc kia giải quyết. Ông thật hận tên nhóc Thành Trạm Vũ kia không có tiền đồ, đã nhắm trúng con gái nhà người ta vài chục năm rồi, thời điểm khí phách nhất còn dẫn một nhóm người phá cửa tiến vào.
Hiện tại thế nào? Rúc vào mai rùa, ngay cả lời trong tim cũng không dám thốt ra nửa chữ. Thật mất mặt!
Chuyện giữa hai người thì phải chính bọn họ giải quyết, người khác chỉ đẩy một cái, chỉ có thể tạo cơ hội nhưng không thể quyết định thay. Mạc Băng ngay cả nhà cũng không lên, trực tiếp lái xe rời đi tìm mấy em tiêu khiển. Chính vì thái độ không trách nhiệm này đã khiến Mạnh Tĩnh Nghiên không tìm được người hỗ trợ, cuối cùng chỉ có thể gọi 120.
Mà hiện tại bác sĩ nào đó vẫn chưa hề hay biết về lỗi lầm của mình, trong lòng lại còn cực kỳ đắc chí nữa là khác. Vì thế vừa mở mắt ra liền gọi điện thoại cho Thành Trạm Vũ, muốn nghe một chút tin tức tốt.
Thành Trạm Vũ vừa nhận điện thoại liền hiểu tại sao Nghiên Nghiên lại đột nhiên xuất hiện trong nhà mình, thì ra là chú Mạc đi đón người. Cậu đang đánh răng không nói lời nào, càng khiến Mạc Băng sốt ruột, hỏi một hơi. Thành Trạm Vũ cũng rất muốn trả lời, nhưng lúc đó bản thân đang hôn mê, cái gì cũng không biết, đến khi tỉnh táo lại, Nghiên Nghiên đã đi rồi. Cậu không biết đáp án, thì biết trả lời chú Mạc thế nào đây?
Tức giận cúp điện thoại, hớp một ngụm nước súc miệng. Không được, không thể tiếp tục như vậy nữa, thi đại học sắp tới rồi, ở đó đầy rẫy những nam sinh ưu tú, nếu như Nghiên Nghiên bị hoa mắt, bỏ chạy cùng người khác thì làm thế nào?
Cô mà gả cho người khác, cậu có thể sống được sao?
Vội vã đi đi lại lại trong phòng, sau đó chạy ra cửa gọi xe đến trường học.
Hai cô gái ở đại sảnh mở to mắt nhìn theo bóng dáng anh chàng, ngày hôm qua người này còn như mắc phải bệnh hiểm nghèo, sau khi sửa sang chỉnh chu không ngờ lại đẹp trai đến vậy! Chẳng trách nữ sinh kia tình nguyện ra ngoài mướn phòng với cậu ta.
Tất nhiên Thành Trạm Vũ không biết mình và Mạnh Tĩnh Nghiên đã bị người ta suy đoán thành biết bao nhiêu phiên bản, một lòng chỉ nghĩ cách để Mạnh Tĩnh Nghiên ở bên cạnh mình, không để ý đến nam sinh khác.
Ôm một bụng tâm sự, vừa đi đến cửa trường học liền bị bảo vệ ngăn cản. Trường số 1 lúc này chẳng khác nào đang bế quan tỏa cảng, chỉ có buổi sáng đi học, buổi trưa nghỉ giả lao, buổi tối ăn cơm học sinh mới có thể ra vào sân trường.
Nếu như để Thành Trạm Vũ đi vào, bảo vệ chắc chắn sẽ bị khiển trách cho nên không thể để cho cậu vào.
Nhưng với tính tình của người này, cho dù có cản cũng phải xông vào.
Nhưng bây giờ, tay chân như nhũn ra, cả người bải hoải vô lực, ngay cả đứng cũng không vững chứ nói gì đến bản lĩnh khoa chân múa tay. Không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đứng ở cửa trường học, chờ đến trưa tan học là cậu có thể vọt vào tìm người.
Thời gian chờ đợi dài lê thê, từng giây từng phút trôi qua chẳng khác nào một thế kỷ. Ba năm qua, tiếng chuông báo tan học không hề thay đổi, nhưng chưa bao giờ lại thấy dễ nghe như vậy. Tiếng chuông vừa vang lên, Thành Trạm Vũ đã vọt vào như tên bắn, lại hoa mắt lảo đảo, ngã nhào lên người bảo vệ, khiến cho cậu bảo vệ trẻ tuổi giật nảy mình. Không biết người này muốn làm gì, ngăn cửa không cho vào nên ghi hận muốn chiến một trận chăng?
Công tác phòng bị đã chuẩn bị đâu vào đấy, nhưng Thành Trạm Vũ nào có thời gian quan tâm, lập tức vòng qua chạy thẳng về dãy lớp học.
Buổi trưa Nghiên Nghiên mang cơm đi nên thường ăn luôn trong lớp, rất ít khi ra ngoài, lúc này đến lớp cô tìm là chuẩn nhất. Tuy đã qua được cửa an ninh, nhưng trên đường đến tìm Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không hề thuận lợi. Tựa như tình cảm của bọn họ, mười mấy năm qua cứ vòng tới vòng lui, nhưng thủy chung vẫn không ở bên cạnh nhau.
Vừa đến trưa, hàng loạt học sinh tuôn ra ngoài cổng trường. Thành Trạm Vũ vốn đã yếu đến mức cỏ lay cũng đổ, vừa ngược dòng mà lên, liền đứng không vững, ở trong hành lang bị người đụng phải.
Từ sau khi lên tiểu học, cậu chưa từng bị uất ức như thế bao giờ, chỉ hận không được tìm cái lỗ nào chui xuống —— nhưng Nghiên Nghiên vẫn còn ở trong phòng học, đợi đám người kia tản đi không biết cô lại đi nơi nào!
Tuy đã cố sức nắm chặt vạt áo nhưng vẫn để người con gái kia chạy thoát, từ đó tạo thành bóng ma tâm lý trong lòng Thành Trạm Vũ. Hiện tại cậu cảm thấy, nếu không trông chừng cô vợ nhỏ này thì bất cứ lúc nào cô cũng có thể biến mất! Rất là nguy hiểm....! Cho nên Thành Trạm Vũ thà bị mất mặt, cũng phải tận dụng mỗi phút mỗi giây, chạy vội tới chỗ Mạnh Tĩnh Nghiên!
Vậy mà khi chạy vào trong phòng học, lại bất ngờ trợn tròn mắt.
Phòng học vắng lặng như tờ, không có bất kỳ ai. Mạnh Tĩnh nghiên không phải là người sôi nổi, chỉ cần không đến nhà vệ sinh thì đều đàng hoàng ngồi trong lớp. Giờ đang là giữa trưa, không ở đây ăn cơm, còn đi đâu?
Đầu Thành Trạm Vũ cứ ong ong, phải vịn tay lên bàn học của Mạnh Tĩnh Nghiên cho đỡ liêu xiêu.
"Ai? Thành Trạm Vũ? Sao anh lại tới đây?", Kiều Lệ Lệ bạn cùng lớp với Mạnh Tĩnh Nghiên vừa mới từ nhà vệ sinh quay lại, liền nhìn thấy một nam sinh trong phòng học. Từ bóng lưng không nhìn ra là ai, nhưng vừa thấy mặt thì sợ hết hồn, đây không phải là Thành Trạm Vũ sao? Người này đã hơn nửa tháng không đi học, sao hôm nay đột nhiên xuất hiện ở đây chứ?
Đừng tưởng rằng Thành Trạm Vũ và Kiều Lệ Lệ không học cùng khóa, cũng không học cùng một tầng lầu thì không biết nhau. Khả năng bát quái vẫn luôn luôn cường đại, đừng nói Thành Trạm Vũ là nhân vật quan trọng của trường học, cả trường này có ai mà không biết, chỉ riêng mối quan hệ mập mờ không rõ giữa cậu và Mạnh Tĩnh Nghiên thôi đã được xem như đối tượng quan sát trọng điểm trong lớp rồi.
Nhất là khoa Văn, nơi nhiều nữ sinh nhất cũng là địa phương thị phi nhiều nhất. Trong khi người trong cuộc không hề hay biết gì thì cho dù có tan học đi chơi bóng, kể cả đi vệ sinh lúc nào cũng bị hỏi thăm rất rõ ràng.
"Mạnh Tĩnh Nghiên đâu rồi, sao lại không có ở đây?"
"A anh tới tìm Mạnh Tĩnh Nghiên hả, hôm nay cậu ấy không đi học, hình như là bị bệnh......"
Lời còn chưa dứt, Thành Trạm Vũ đã như cơn gió bay ra khỏi phòng. Mặt Kiều Lệ Lệ cứng đờ, ngay cả câu cám ơn hay hẹn gặp lại đều không nói một tiếng, người kia, trước sau như một, trừ Mạnh Tĩnh Nghiên ra, trong mắt hoàn toàn không có người khác.
Nếu sau này bạn trai của mình được như thế thì có chết cũng không hối tiếc.
Từ trường học ra ngoài, Thành Trạm Vũ lại hệt như ngựa không ngừng vó chạy thẳng đến nhà họ Mạnh. Lần này, rốt cuộc không đụng phải chướng ngại nào nữa lập tức gặp được người trong mộng. Có điều ánh mắt cha Mạnh nhìn cậu so với bình thường càng dữ dội hơn so với trước đây. Thì ra là tối hôm qua Mạnh Tĩnh Nghiên đắp áo khoác của mình cho Thành Trạm Vũ, vừa ra ngoài gặp gió lạnh liền bị cảm.
Từ sau dịch SARS, mặc dù Mạnh Tĩnh Nghiên không bệnh, không tai nạn, nhưng vẫn để lại si chứng trong lòng lão Mạnh. Phàm thấy con gái diệu vừa hắt hơi sổ mũi thì cha mẹ Mạnh lập tức để ý, buổi sáng cô vừa nói không thoải mái, mẹ Mạnh lập tức gọi điện xin cho cô nghỉ, không cần đến trường, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Hôm nay, công ty cha Mạnh không có việc gì cho nên liền ở nhà chăm sóc áo bông nhỏ của mình.
Thành Trạm Vũ vừa bước vào cửa đã thấy cha Mạnh nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn. Trong lòng ắt hẳn đang oán trách nếu không phải vì thằng nhóc này con gái ông sao có thể bị cảm chứ? Sao có thể bị bệnh tật đày đọa?
Nhưng chưa cần ông lên tiếng, Thành Trạm Vũ đã tự trách rồi. Vừa mở cửa phòng Mạnh Tĩnh Nghiên ra, đập vào tai là tiếng ho khan liên tục không dứt. Vội vàng rót chén nước đưa tới khóe miệng cho cô, cuối cùng mới ép được cơn ho khan kia xuống.
"Sao anh lại tới đây?"
"Tôi đến trường học tìm em, nhưng bạn cùng lớp của em nói rằng em bị bệnh nêm xin nghỉ học."
"Ừm, tối hôm qua gió to quá, nên bị cảm nhẹ!"
Mạnh Tĩnh Nghiên hơi sốt, gương mặt hồng hồng, trông chẳng khác nào một quả táo đỏ kiều diễm ướt át. Thành Trạm Vũ nhìn đến đờ đẫn, âm thầm nuốt nước bọt, tự cảm thấy người cảm mạo là mình mới đúng bởi vì hiện tại nhiệt độ của cậu so với Nghiên Nghiên cao hơn nhiều.
"Anh cảm thấy thế nào rồi? Đã ăn gì chưa?"
"Vẫn chưa......"
"Một hai ngày sau khi rửa ruột không thể ăn đồ cứng, nên nhiều uống nước. Uống nhiều rượu như vậy, lúc này đã thấy báo ứng chưa? Sau này xem anh còn dám uống nhiều vậy nữa không!". Mạnh Tĩnh Nghiên cứ thao thao bất tuyệt nói không ngừng.
Hơn nửa tháng không gặp nhưng vừa đối mặt lại không hề cảm thấy lúng túng. Mạnh Tĩnh Nghiên dường như nói mãi không hết, càng thêm tức giận chuyện người nào đó mượn rượu giải sầu, hành hạ cơ thể mình.
Cô nhóc vốn đã không thoải mái, mũi lại bị tắc, thở không ra hơi, miệng cứ há ra khép lại, bộ ngực đã trổ mã cũng phập phồng lên xuống theo. Thành Trạm Vũ cố khống chế bản thân không nên nhìn, không nên nghĩ lung tung nhưng không thành công.
Trong lúc cô vẫn mở miệng giáo dục mình, Thành Trạm Vũ đã nhanh tay hành động, nắm lấy cằm Mạnh Tĩnh Nghiên, dùng sức hôn lên. Mặc kệ cô muốn nói gì, đều nghe không thấy.
"Nghiên Nghiên, tôi ——" cậu quyết định, lấy hết dũng khí, muốn này tỏ nỗi lòng mình cho Mạnh Tĩnh Nghiên biết.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng chợt mở ra, cha Mạnh đứng lù lù ở cửa, trên tay còn cầm một cái đĩa: "Trạm Vũ, ăn trái cây đi. Hôm qua mẹ Nghiên Nghiên đi siêu thị mua dưa hấu vừa không hạt lại rất ngọt, mau tới nếm thử xem thế nào?"