Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặc dù sinh non nhưng do cân nặng không nhẹ, tiếng khóc to rõ, nhìn cũng nhăn nhăn nhúm nhúm như những đứa trẻ khác. Trẻ sơ sinh rất dễ mắc bệnh vàng da, cuối cùng cha Mạnh vẫn quyết định để cho cháu ngoại bảo bối nằm trong lồng ấp một thời gian.
Nằm lồng ấp sẽ bị thu phí theo ngày, nhưng ai bảo nhà người ta lại không thiếu tiền đây. Hai vị phụ huynh nhìn cháu ngoại rồi lại xem thái độ của con gái, về sau nếu không lấy chồng thì chẳng phải đứa nhỏ này chính là độc đinh của nhà họ Mạnh sao, không lo cho cháu mình thì cho cho ai.
Vì vậy khi Mạnh Tĩnh Nghiên hết thuốc gây mê tỉnh lại, đã thấy trước giường cha mẹ mình và Thành Trạm Vũ đứng ở trước giường. Cô rất muốn nhìn mặt cục cưng nhưng lại không thể đứng lên đi xem còn em bé lại đang nằm trong lồng kính, cho nên không khỏi thất vọng.
Thành Trạm Vũ là người đầu tiên phát hiện ra cô đã tỉnh, kích động nhào tới trước giường bệnh, quan tâm hỏi: "Nghiên Nghiên, em làm sao vậy? Có khó chịu chỗ nào hay không? Có muốn bác sĩ đến khám không?"
Hơn chín tháng không gặp mặt, mới vừa gặp lại, lại thấy Mạnh Tĩnh Nghiên bụng to vượt mặt, đã thế còn ôm bụng chạy như bay! Ôm đứa bé cùng chạy! Chuyện nguy hiểm nọ nối tiếp chuyện nguy hiểm kia, tình cảm giữa bọn họ chưa kịp phát triển thuận lợi thì đã vỡ nước ối, con nít không chịu cô đơn, muốn chui đi ra gặp mặt cha mẹ mình đây mà.
Rất nhiều việc ngoài ý muốn phát sinh, làm cho Thành Trạm Vũ lần đầu được làm cha vui mừng như điên.
A đúng rồi, quên nói, Mạnh Tĩnh Nghiên vừa sinh được một cô công chúa nhỏ, nặng hơn ba cân vô cùng khỏe mạnh. Tên thì vẫn chưa đặt vì cô muốn đợi bao giờ về nhà nhờ hai vị phụ huynh đặt cho cục cưng.
Ai ngờ Thành Trạm Vũ đột nhiên xuất hiện khiến cho toàn bộ kế hoạch vỡ tan tành. Xem ra khéo quá lại hóa thành vụng, lúc sinh con, Mạnh Tĩnh Nghiên quả thật rất sợ, chỉ muốn có người thân ở bên cạnh, có một bờ vai để dựa vào, một mình ở trong phòng sinh chẳng có cảm giác an toàn chút nào.
Cảm nhận sức lực trong người càng ngày càng yếu dần, Mạnh Tĩnh Nghiên vô cùng sợ, sợ lần này, bản thân sẽ giống như trước đây không vượt qua được cửa ải này, chết ở trên bàn mổ. Thật may trên đường gặp Thành Trạm Vũ, dựa vào sự tức giận với anh mà gắng gượng chống đỡ thuận lợi sinh cục cưng ra, đảo ngược lại số mệnh đen đủi.
Cho nên mới nói, sự ra đời của cục cưng không thể không kể đến công lao của Thành Trạm Vũ. Nhưng còn lâu cô mới nói với anh điều này! Hừ! Không để ý tới anh! Cho sốt ruột cho biết thân!
Mạnh Tĩnh Nghiên chỉ nói chuyện với cha mẹ mình, không thèm quan tâm đến Thành Trạm Vũ khiến cho bạn học nào đó mới được thăng chức cha trẻ con đầu đổ đầy mồ hôi.
Hiện tại, kể cả có cầm gậy đuổi anh đi cũng không được..., tất cả những gì Mạc Băng dặn dò đều quăng hết ra sau đầu, người anh thích ở chỗ này, lại còn sinh con cho anh nữa. Hai mẹ con họ chính là hai người phụ nữ mà Thành Trạm Vũ yêu thương nhất, tất cả đều ở đây, có lý nào anh lại phải rời đi chứ?
Cha mẹ Mạnh không chắc con gái mình rốt cuộc nghĩ như thế nào, cũng bèn lựa chọn chính sách không thèm nhìn Thành Trạm Vũ, chỉ cười cười kể về cháu ngoại mới sinh đáng yêu ra sao, hoàn toàn xem người nào đó như không khí.
Vì muốn lấy lòng cha mẹ vợ tương lai, bạn học nào đó từ trước tới nay chưa từng cúi đầu lại vô cùng ngoan ngoãn đứng yên một bên gọt táo bồi bổ cho bà xã.
Nhớ năm đó, bạn học Thành Trạm Vũ của chúng ta cũng là một nhân vật phong vân ở thành phố A, hơn nữa ở trong trường với ngoại hình cao lớn anh tuấn đã khiến không biết bao nhiêu thiếu nữ mê mệt. Hiện tại thì nhìnxem, người ta ăn còn anh làm việc, người ta ngồi còn anh đứng, tuy nhiên lại vô cùng phục tùng làm không biết mệt. Thành Trạm Vũ ơi Thành Trạm Vũ, trông tướng đã thấy là thê nô của vợ, cuộc sống về sau chắc chắn sẽ cực kỳ bi thảm!
Dì Liêu nhận được tin Mạnh Tĩnh Nghiên sinh non, vội vàng thu dọn đồ đạc trở lại giúp đỡ chăm sóc. Nếu không phải trong nhà bà có việc, thì hôm ấy đã đi tản bộ cùng với Mạnh Tĩnh Nghiên, nói không chừng sẽ không bị sinh non. Vì thế, dì Liêu cảm thấy áy náy vô cùng. Nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên đã nói chuyện này không thể trách dì Liêu được, muốn trách thì phải trách cha đứa bé, có liên quan gì đến dì ấy đâu, còn nếu dì cảm thấy không thoải mái thì cứ tận tâm giúp cô ở cữ là được.
Dì Liêu là người có nhiều kinh nghiệm chăm sóc sản phụ, hơn nữa mẹ Mạnh mỗi ngày đều ở cạnh tỉ mỉ điều dưỡng, khiến cho Mạnh Tĩnh Nghiên cảm giác cuộc sống của mình chẳng khác nào đang đắm chìm trong lọ mật, ngọt ngào vô cùng. Chờ đến khi bé con khỏe hơn một chút, ngay lập tức được xin đón về, bàn tay nhỏ xíu chưa bằng một phần ba tay của Mạnh Tĩnh Nghiên, ôm vào trong ngực mãnh liệt mà hôn.
Thành trạm Vũ ở một bên nhìn quen mắt, dù gì thì đây cũng là con gái của mình, bản thân chẳng phải cũng góp một phần sức lực hay sao? Mặt dày mày dạn lân la đến gần, xin Nghiên Nghiên để cho mình ôm cục cưng một chút. Nhưng cô nhóc nào đó hoàn toàn không để ý tới cha mình, hừ một tiếng xoay sang hướng bên kia.
Hành động này chẳng phải như đang thẳng thừng tuyên bố bản tiểu thư còn chưa tha thứ đâu cứ ở yên đó mà đợi đi!
Thành Trạm Vũ cảm thấy thật oan uổng, trước đó khi bị xe tải va phải rõ ràng Nghiên Nghiên đã ôm lấy mình nói rằng chỉ cần tỉnh lại thì muốn thế nào cũng được sao. Thế nào mà mới qua vài ngày đã đổi ý?
Vì thế Mạnh Tĩnh Nghiên chẳng hề có chút áp lực chút nào, hay thay đổi, không phải là bản tính của phụ nữ ư? Huống chi ai bảo anh dám lừa gạt mình, hù dọa mình lo lắng đến mức phải sinh non? Đáng đời, phải cho người này nếm chút trừng phạt mới được!
May mắn là sau khi vàp đại học tôi luyện một năm, da mặt Thành Trạm Vũ dày hơn bình thường rất nhiều, cho dù không có ai để ý tới mình thì bản thân vẫn tự tìm chút việc để làm. Mỗi ngày đều nhìn chằm chằm cục cưng không rời, không cho mình ôm, vậy thì mình sẽ nhìn, nhìn từ xa là được chứ gì? Không được phép động tay động chân chứ có không được dùng mắt đâu?
Đối với hành vi vô lại này, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao cô đã sớm nghĩ thông rồi, Thành Trạm Vũ là một bộ phận không thể tách rời trong cuộc sống của mình, thay vì khổ sở cách xa không bằng dựa vào nhau sống qua một đời. Hiện tại, làm thế chỉ muốn hạ uy của người nào đó, hù dọa anh một chút.
Thành Trạm Vũ bi thống bị Mạnh Tĩnh Nghiên ăn sạch sành sanh, bị động vô cùng.
Ở bệnh viện tròn một tháng, Mạnh Tĩnh Nghiên đã bình phục hoàn toàn, cục cưng cũng lớn phổng phao, càng ngày càng xinh đẹp, được cha Mạnh lái xe đến đón về.
Mấy tháng rời khỏi nhà lần nữa quay về đúng là trăm mối ngổn ngang. Phòng của cô vẫn y nguyên như cũ, xem ra là mẹ cô đã thường xuyên vào đây dọn dẹp. Trong lòng đang cảm khái, lại thấy Thành Trạm Vũ một tay ôm đứa bé, một tay xách hành lý đi vào, chắc hẳn là muốn vào đây ở cùng.
Mạnh Tĩnh Nghiên kinh hãi hỏi: "Anh... anh muốn làm gì?"
Thành Trạm Vũ lạnh nhạt đáp: "Không có gì, anh ở trong này nhưng sẽ ngủ dưới đất, còn mẹ con em ngủ trên giường. Buổi tối con gái quấy khóc một mình em không thể cáng đáng được đâu, cứ giao cho anh đi."
Nói như chém đinh chặt sắt, hơn nữa không đợi Mạnh Tĩnh Nghiên nói gì, Thành Trạm Vũ liền tự nhiên đặt cục cưng lên giường, sau đó chắn hai bên tránh cho con gái rớt ra, để con bé ở bên trong tự chơi đùa.
Nhưng đứa nhỏ này lại không quen nằm một mình phải có người ôm mới chịu, lúc nãy ở trong ngực cha mình vẫn rất ngoan nhưng vừa đặt lên giường không tới ba mươi giây liền bắt gào khóc.
Cô nhóc vừa khóc, mặc kệ nguyên nhân là gì, thì người mẹ chẳng bao giờ có thể nhẫn tâm được. Mạnh Rĩnh Nghiên đau lòng vội vàng bế con gái lên, vỗ vỗ đong đưa đi qua đi lại. Lúc này mới dỗ dành được cô công chúa nhỏ khó hầu hạ. Mạnh Tĩnh Nghiên đoán, có thể lúc mang thai cô thường ra ngoài tản bộ, cho nên tiểu quỷ này vừa ra đời cũng đặc biệt thích đi đi lại lại, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là phải được người khác bế trên tay. Dù sao bản thân cô nhóc có mệt đâu mà lo.
Chờ dỗ cục cưng xong xuôi, vừa quay đầu lại đã thấy Thành Trạm Vũ trải chăn đệm, gối đầu đâu vào đấy. Mạnh Tĩnh Nghiên lạnh lùng liếc mắt một cái, nhưng cũng không lên tiếng, đi ra ngoài lấy bình sữa, nhóc con này đã đến giờ bú mẹ rồi.
Cô xoay người đi nên không thể thấy được Thành Trạm Vũ đang kích động siết chặt hai nắm tay, từ trên mặt đất nhảy lên, nhất thời không khống chế được, còn đi tới bên giường đấm mấy cái, khiến cho chăn chiếu ngổn ngang.
Nghiên Nghiên không lên tiếng phản đối nghĩa là đã đồng ý cho anh lưu lại. Quả nhiên đứa trẻ chính là sợi dây ràng buộc hạnh phúc gia đình, xem ra ngày họ hòa hảo đã gần ngay trước mắt rồi...!
Lại một tháng nữa trôi qua, da mặt của Thành Trạm Vũ lại lần nữa tiến hóa, thừa dịp Mạnh Tĩnh Nghiên ngủ say bò lên giường ấy thế mà lại không bị đá xuống, từ đó, khiến cho người nào đó mừng rỡ không thôi! Mặc dù từ dưới giường đến trên giường chỉ mất một bước nhỏ, nhưng với Thành Trạm Vũ mà nói chẳng khác nào vừa tiến được một bước dài!
Thời gian như con thoi thấm thoát đã tới ngày thi tốt nghiệp trung học, tất nhiên Mạnh Tĩnh Nghiên không muốn bỏ qua cơ hội lần này. Dù sao thì với trình độ của cô, cho dù không gian lận, cũng có thể thi đậu vào đại học trọng điểm. Tự tin thì tự tin đấy, nhưng cũng không thể lơ là, phải làm hết công tác chuẩn bị trước khi thi.
Vừa học tập, vừa sinh con, tinh lực có dồi dào cũng không đủ dùng, hành hạ Mạnh Tĩnh Nghiên mọc nhiều thêm mấy sợi tóc bạc.
Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một ngày, Mạnh Tĩnh Nghiên thật vất vả mới đi ngủ sớm một ngày, vừa ngủ say, lại nghe thấy cục cưng khóc rống lên, đầu óc mụ mị không kiên nhẫn đá Thành Trạm Vũ một cái: "Đi mà dỗ con gái của anh đi!"
Có thể là Thành Trạm Vũ vừa muốn đứng dậy, hoặc cũng có thể do cô không khống chế được lực đạo, nên anh liền ngã nhào xuống đất. Nhưng người nào đó lại không tức giận chút nào, còn kích động mở mắt thật to vì đây chính là lần đầu tiên Nghiên Nghiên nói cục cưng là ‘con gái anh’ đấy! Thế này chẳng phải là đang biến tướng thừa nhận địa vị của anh rồi sao? Hơn nữa, đánh là hôn, mắng là yêu, không đủ thì dùng chân đạp.
Bế con gái diệu lên đung đưa dỗ dành, sau đó lấy hết can đảm đến gần Mạnh Tĩnh Nghiên, hôn lên má của cô một cái rồi lớn tiếng bảo đảm: "Tuân lệnh, bà xã!"
Mạnh Tĩnh Nghiên làm bộ như ngủ say lật người nằm lỳ ở trên giường, nhưng lại không tài nào che giấu nổi khóe miệng đang cong lên, sống lại một đời, người thân khỏe mạnh, cơm áo không lo, có người đàn ông thật sự yêu mình, còn có một công chúa nhỏ để cho bọn họ cùng chung dưỡng dục, cuộc sống như thế, người chồng như thế còn có gì phải đòi hỏi nữa???