Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Á bì
Rời khỏi nhà trẻ nhiều năm, giờ ôn lại khoảng thời gian đó, chuyện đánh nhau vào buổi sáng của Lý Minh Trạch và Chu Văn Hiên chỉ là món khai vị mà thôi. Khóc nháo muốn tìm mẹ, trưa không chịu ăn cơm, khóc không chịu ngủ trưa mà muốn tìm mẹ...Thật sự là cái dạng gì cũng có, chính là cảnh gà bay chó sủa.
Mạnh Tĩnh Nghiên vốn rất thích trẻ con, giờ sinh hoạt trong thế giới nhiều bé củ cải như vậy, không tự giác cô đã sắm vai chị lớn. Có bạn nhỏ nào không cẩn thận ngã, đầu gối bị thương, cô không cần nghĩ ngợi, mượn hòm thuốc tới xử lý rất tốt, lại còn an ủi bạn nhỏ bị ngã--”Thổi thổi sẽ không đau nha...!”
Phải! Bộ dáng người khác lừa cô, giờ cô sử dụng hết lên người mấy đầu củ cải này.
Đừng nói, nhiều lúc mấy cô giáo đều đau đầu không có cách nào, nhưng tới tay của Mạnh Tĩnh Nghiên thì mọi chuyện đều được giải quyết. Giữa trưa luôn có nhóm mấy bạn nhỏ không chịu tự ăn cơm, chỉ có hai ba cô giáo nên không thể nào chăm sóc mấy chục đứa hay là đi đút hết tất cả được. Mạnh Tĩnh Nghiên liền suy nghĩ biện pháp, cô dẫn đầu muốn thi đấu với các bạn. Phải tự mình dùng muỗng và đũa để ăn, không được kén chọn, ai ăn sạch sẽ cơm trong bát trước thì người đó lợi hại nhất.
Bị cô kích thích, nhóm đầu củ cải nhất thời hứng thú tăng vọt, một đám gấp gáp vội vàng lùa cơm vào miệng. Có bạn nhỏ quá không thể cầm đũa được tốt, kiên quyết không để cho cô giáo giúp, cầm muỗng vội vàng lùa cơm vào miệng.
Cô là người trưởng thành nên không thèm tranh với bọn nhỏ, cố ý thả chậm tốc độ. Cuối cùng người chiến thắng chính là người sáng nay mới đe doạ cô không được nghỉ chơi với cậu ta, bạn nhỏ Lý Minh Trạch. Dưới sự dẫn đầu của Mạnh Tĩnh Nghiên, cậu ta ưỡn ngực tự hào nhận những tràng vỗ tay của các bạn nhỏ khác, cực kỳ đắc ý, thật sự rất hưởng thụ! Lý Minh Trạch cảm thấy vì mấy tiếng vỗ tay này, dù ăn cà rốt mà cậu không thích cũng đáng!
Nhìn vào mắt những bạn nhỏ khác thấy rõ ràng toàn là hâm mộ và ghen tỵ, đều âm thầm quyết tâm: Về nhà nhất định phải tập luyện cách ăn cơm cho tốt, lợi hại hơn cả Lý Minh Trạch!
Nhóm mấy bé trai nhỏ vất vả tự mình ăn cơm nhưng lại không thể thắng mấy anh chị lớn, còn mấy bé gái thì quăng muỗng cơm khóc toáng lên, đòi muốn về nhà, muốn tìm mẹ. Một người khóc, những người còn lại cũng muốn góp vui, bắt đầu rớt xuống vài giọt nước mắt to như hạt đậu. Lúc đầu mấy cô giáo thấy vấn đề ăn cơm đã được giải quyết mà buông lỏng giờ lại căng thẳng, ôm mấy bạn nhỏ hơn dỗ dành.
Mạnh Tĩnh Nghiên chưa nghĩ tới kết quả này, nhất thời cảm thấy đầu như muốn nổ tung. Nhưng mà cô vẫn luôn có biện pháp, hỏi cô giáo xin mấy tờ giấy màu, xé mấy tờ giấy thành mấy hình chữ nhật, nhanh chóng xếp thành mấy ngôi sao may mắn phát cho mấy bạn nhỏ. Nhóm bạn nhỏ được đồ chơi mới, lúc này mới nín khóc, hít mũi, cầm ngôi sao may mắn vui vẻ cười ha ha ha.
Bọn chúng thoả mãn nhưng Lý Minh Trạch lại nháo lên. Lý do là dựa vào cái gì bọn nó ăn chậm mà có quà, ngược lại cậu ta ăn cực kỳ cực kỳ nhanh mà không có phần thưởng chứ? Thật không công bằng!
Cô giáo thấy Lý Minh Trạch làm cho bộ dáng của Mạnh Tĩnh Nghiên trông rất đáng thương, liền cười bước lên giải vây thay cô. Tất nhiên cũng phải làm công tác tư tưởng với Lý Minh Trạch, nói cậu là anh lớn, cần phải nhường các em trai em gái. Không chỉ ăn cơm tốt nhất mà tính cách cũng phải tốt nhất. Khen ngợi và khích lệ nửa ngày, Lý Minh Trạch mới chịu thôi, nhìn nhóm bạn nhỏ, cậu luôn có cảm xúc ưu việt--mình có tính cách tốt, anh đây sẽ nhường cho mấy đứa! Ai bảo anh giỏi nhất chứ?