Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Linh Phan
Thực ra, theo một góc độ nào đó mà nói thì tang thi có độc xuất hiện gây ầm ĩ như vậy chưa hẳn là chuyện xấu.
Giống như nó đang dùng tư thái hung hăng nhất tuyên cáo với loài người nó đã đến, mọi người cũng sẽ dùng sự cảnh giác cao nhất để đối phó với nó, bởi vậy rất nhanh có thể quan sát được, tang thi kiểu mới này khác với trước kia, bị cào xước một chút da sẽ thi hóa toi mạng, không giống kiếp trước nó yên lặng xuất hiện, hại rất nhiều người mới bị phát hiện bộ mặt thật.
Chỉ là cũng chính vì nó tới nhanh chóng, lại là lúc nửa đêm trong giấc mộng, nghĩ một chút cũng biết sẽ có bao nhiêu người bất ngờ không phòng bị đánh mất tính mạng.
Biên Trường Hi đương nhiên không phải bởi vậy mà ưu quốc ưu dân( lo lắng cho quốc gia, nhân dân), bây giờ cô cực kỳ lo lắng cho Biên Khoáng.
Kiếp trước Biên Khoáng khỏe mạnh cường tráng sống gần một năm, đại nạn "Thượng Đế yêu nói dối" đương nhiên không khiến hắn xảy ra chuyện gì, cho nên lần này Biên Trường Hi cũng không nhắc nhở hắn điều gì, chỉ là bây giờ lịch sử đã thay đổi, hắn có thể bình yên vô sự như cũ không?
Còn có Trần Di Toa, bây giờ cậu ấy vẫn ổn chứ?
Còn có Bạch Hằng, bây giờ hắn ở phía bên kia đại dương như thế nào?
Đương nhiên còn có Cố Tự.
Biên Trường Hi lại vẫn vô cùng hi vọng hắn có thể sống thật tốt.
Bây giờ biến thành ba người phía trước không liên hệ được, người cuối cùng sao, là không muốn liên lạc, quá kỳ quái.
Hơn nữa không chỉ như thế, lịch sử thay đổi, chứng tỏ rằng kinh nghiệm kiếp trước của Biên Trường Hi có khả năng sẽ trở nên vô dụng, cô không có cách nào biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, không thể biết được liệu có thể xuất hiện sự kiện lớn hay một nhân vật nổi danh nào ngoài ý liệu của mình hay không.
Có những suy nghĩ này, lại nghe các loại thảm kịch đang diễn ra ở phòng bên cạnh, Biên Trường Hi không còn buồn ngủ die ndanle quyd on chút nào. Nhìn thời gian, rạng sáng hơn ba giờ, cô không ngồi yên được, đến phòng khách bật hai cái đèn pin, thu những đồ vật hỗn loạn trên mặt đất vào nông trường, không cần phân loại, sau khi thu vào kho hàng của nông trường sẽ tự động phân loại.
Điểm duy nhất không hợp ý chính là cần phải dùng tay trái đeo vòng ngọc chạm vào đồ vật mới có thể thu thập đồ vật, Biên Trường Hi nhớ rằng đến khi nông trường thăng cấp đến một trình độ nhất định, chỉ cần vung tay lên là có thể thu tất cả đồ vật trong tầm nhìn, lúc đó mới gọi là thuận buồm xuôi gió.
Thu xong những thứ trên mặt đất, thắt lưng cô cũng mệt nhừ. Lại thu tủ quần áo lớn, bàn học trong phòng ngủ, sô pha trong phòng khách, bàn trà, ghế dựa, bình nước, đồ dùng tắm rửa trong phòng tắm, lược, máy sấy tóc,... Còn phòng bếp, khí đốt còn chưa hết, cô vẫn còn nấu cơm ăn, cứ để đó sau này sẽ thu.
Căn hộ này chưa từng có người ở, cho nên tất cả đồ dùng trong nhà đều mới tinh, không lấy thực sự đáng tiếc, tuy về sau có thể sẽ thu được những thứ tốt hơn, nhưng Biên Trường Hi đã sớm có được thói quen tốt không lãng phí dù chỉ một chút, trong mạt thế, nhất là hai, ba năm đầu tiên khi khoa học kỹ thuật còn chưa bắt kịp, cho dù là tài nguyên gì cũng là bảo bối. Dù sao kho hàng của nông trường cũng rất lớn, không sợ chứa không nổi.
Sau khi thu dọn xong, căn hộ nhất thời rộng mở hơn nhiều, Biên Trường Hi đứng bên cạnh chùm tia sáng của đèn pin, trần nhà phía trên ầm ầm rung động, đoán chừng là người phía trên đang đánh tang thi, linhPHanle"quydon khiến đèn treo nhà cô lung lay sắp rơi. Cô di chuyển vài bước, hơi cúi đầu ngừng thở tập trung tinh thần, vung mạnh tay, một đoạn dây leo màu xanh thẫm nhanh chóng bắn ra, nháy mắt quấn chặt khung cửa sắt cửa sổ chống trộm ở phòng khách, một đầu khác bị cô nắm trong tay.
Cô kéo dây leo về phía sau, đầu tiên dùng lực nhẹ, sau đó tăng thêm sức lực, khung cửa chậm rãi gấp khúc, sau đó "cạch" một tiếng bị bẻ gãy.
Nhất thời Biên Trường Hi không khống chế được, lùi hai bước mới đứng vững, ngẩn người vội vàng thu hồi dây leo cẩn thận nghiên cứu, bên trên chỉ có một vết xước nhỏ.
Cô vui mừng, một đời này hệ Mộc của cô cứng rắn dẻo dai hơn nhiều, bây giờ cô mới chỉ cấp một, theo lý thuyết thì đoạn dây leo này hẳn phải mềm nhũn, không khỏe mạnh cũng không mềm dẻo, càng không chịu được lôi kéo.
Tập trung nhìn kỹ, bên trong dây leo dường như có ánh sáng đỏ, nhưng trong chớp mắt đã biến mất, cô không biết đó là gì, nhưng trong tiềm thức cảm thấy đây không phải chuyện xấu, nên lắc đầu không quan tâm nữa.
Cô lại đứng thẳng, mặt đối diện tivi treo tường nhẹ thở một hơi, ngưng tụ dị năng trong cơ thể, phất tay lại là hai cây đinh gỗ bắn ra.
"Phập, phập" hai tiếng đinh cắm vào vách tường, nhưng còn chưa chờ cô kịp cao hứng, phần lộ ra bên ngoài của hai cây đinh chậm rãi nghiêng xuống dưới, sau đó rơi từ trên tường xuống.
Khóe miệng Biên Trường Hi giật giật, tiến tới nhìn, vách tường màu trắng bị đâm thành hai lỗ nhỏ, cạo rớt một tầng bụi mà thôi.
Xương của tang thi cứng rắn hơn vách tường nhiều...
Cô buồn rầu nhặt đinh gỗ lên, nắm trong tay ước lượng, đột nhiên dùng hai tay đâm vào vách tường, kết quả vách tường không bị đâm xuyên, ngược lại đinh gỗ bị đâm gãy, lại còn chấn động khiến đầu ngón tay cô rút gân.
Biên Trường Hi phẫn nộ bóp ngón tay, phía sau người truyền đến âm thanh, xoay người, lại nhìn thấy khuôn mặt vô cùng khủng bố của tang thi.
Dù là tố chất tâm lý không tệ vẫn dọa cô nhảy dựng, nhìn lại một lần, tang thi kia ghé vào phía ngoài cửa sổ chống trộm, bời vì vừa rồi thí nghiệm dây, cô vén màn mở cửa sổ, tang thi liền ghé vào chỗ đó, dịch mủ chảy ròng ròng, gương mặt thối rửa dán vào lỗ hổng trên khung cửa, nhìn vào phòng há miệng gào thét.
Biên Trường Hi quan sát một chút nhất thời hiểu rõ, xem ra là tầng trên đánh tang thi rồi đẩy nó xuống, tang thi này cũng lợi hại, vậy mà lại treo trên cửa phòng trộm nhà cô.
"Gào..." Tang thi phát hiện nó không thể chụp được mỹ thực trước mắt, nóng nảy kéo cửa sổ chống trộm, dùng đầu đâm mạnh vào lỗ hổng trên khung cửa, lại bị mắc kẹt. Nó trừng đôi mắt không có đồng tử, máu loãng và niêm dịch màu vàng tanh hôi chảy đầy đất, theo âm thanh gào thét mà bắn ra tung tóe, hai cái tay vươn tới trước dùng lực giãy dụa, cửa sổ phòng trộm bị nó kéo tới rung động.
Biên Trường Hi yên lặng nhìn con tang thi này, quả nhiên là bộ dáng của tang thi có độc. Tuy trình độ thối rữa cũng có vẻ nghiêm trọng, nhưng vẫn tương đối tốt hơn so với tang thi không độc, làn da bắp thịt có màu xanh đen nhạt, móng tay vừa dài vừa đen, nước miếng cũng mơ hồ có màu xanh đen, há mồm phun ra ngoại trừ mùi hôi thối còn có một loại mùi khiến lồng ngực ngột ngạt, xoang mũi khó chịu ngứa ngáy.
Biên Trường Hi biết đó là mùi ăn mòn, nước miếng ddlêquysđôn của tang thi có độc có độc tính nhất định, bây giờ người bình thường tốt nhất là không nên tiếp xúc quá nhiều, sẽ không bị cảm nhiễm thi hóa, nhưng thối rữa tróc da lở loét gì đó đều có khả năng, dị năng giả sẽ đỡ nguy hiểm hơn một chút. May mà một tháng sau, về cơ bản thì mọi người đều đã sinh ra miễn dịch với những độc tố này.
Cho nên giai đoạn sau của mạt thế người bị hủy dung không phải là ít...
Biên Trường Hi tới gần, nóng lòng muốn thử. Khi cấp bậc tang thi càng cao, chúng sẽ ngày càng trở nên hoàn chỉnh, có chút tang thi cấp cao đặc biệt ngoại trừ hành vi chậm chạp, không thể nói chuyện, màu da quái dị, không có đồng tử là đặc điểm khác với con người thì nhìn qua rất giống người bình thường, đương nhiên, thủ đoạn cũng theo đó mà trở nên xảo quyệt cao cấp hơn. Vẫn là câu nói kia, tang thi dã man nguyên thủy như vậy tương đối khiến người ta hoài niệm.
Quan trọng nhất là, bởi vì hệ Mộc của cô yếu đuối và cấp bậc thấp, đã rất lâu cô chưa từng ra tay đánh tinh hạch.
Cô tập trung nhìn cái đầu đang chảy mủ của tang thi, tay vung lên, một dây leo màu xanh chặt chẽ trói lại hai cánh tay đang vùng vẫy của tang thi.