Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có thể là vì Hạ Đình Vãn hầm hầm giận dữ, hoặc có lẽ vì nét mặt kích động hiếm thấy của y mà nhất thời Trương Tuyết Kiều không nói gì thêm nữa. Bà ta mở to mắt, ngực phập phồng vì kinh ngạc. Trương Tuyết Kiều hết nhìn Hạ Đình Vãn lại chuyển sang Tô Ngôn, dường như không biết nói gì.
Bầu không khí bây giờ thật lúng túng.
“Bác gái.”
Là Tô Ngôn phá vỡ sự im lặng đầu tiên. Giọng anh bình tĩnh, vẫn gọi Trương Tuyết Kiều là “Bác gái” như lúc trước, tựa như trận cãi vã kịch liệt khi nãy không hề ảnh hưởng đến mình: “Chuyện ly dị, tôi thật sự xin lỗi.”
Sau khi nói mấy lời này, hình như Tô Ngôn đang cân nhắc những lời tiếp theo.
Hạ Đình Vãn không kìm được mà ngoảnh đầu sang. Ánh mắt Tô Ngôn trống rỗng, anh không nhìn về phía Trương Tuyết Kiều, chỉ im lặng trong chốc lát rồi mới tiếp tục nói: “Khi kết hôn với Đình Vãn tôi đã từng thề hứa – Dù giàu sang hay bần cùng, dù họa phúc sớm chiều, dù khỏe mạnh hay đau ốm, tôi sẽ vĩnh viễn yêu thương và quý trọng em ấy, cho đến khi cái chết chia lìa chúng tôi. Những lời khi đó, đều là thật.”
Nghe được lời thề hứa kia, mũi Hạ Đình Vãn bỗng đau nhức xót xa.
Khi kết hôn y cũng đã từng thề hứa như vậy, mà năm ấy y quá trẻ, chỉ cảm thấy cũ rích nhạt nhẽo, không hề để trong lòng.
Thế nhưng hôm nay được nghe lại lần nữa, nó bỗng khiến y không thể thở nổi.
Lúc còn trẻ Tô Ngôn đã đi du học ở nước ngoài nhiều năm, lời thề hứa ấy anh dùng tiếng Trung nói một lần, lại dùng tiếng Anh lặp lại lần nữa.
“Till death do us part.” Tô Ngôn nói, anh nghĩ rằng bản gốc tiếng Anh sâu sắc hơn.
“Không thể giữ được lời hứa ấy, thật sự xin lỗi.” Tô Ngôn cúi đầu, không biết anh đang nói với Trương Tuyết Kiều hay với Hạ Đình Vãn.
Rèm mi của anh rũ xuống, thoạt nhìn thật u buồn.
Đừng nói xin lỗi nữa.
Hạ Đình Vãn tan nát cõi lòng, nghĩ, Tô Ngôn, em xin anh, anh đừng nói xin lỗi nữa.
Lúc nhìn Tô Ngôn dưới ánh đèn, y chợt phát hiện ra anh đã gầy đi.
Mấy lần gặp mặt gần đây đều hết sức vội vàng, hơn nữa mỗi một lần hầu như đều là y chạy trối chết, thậm chí còn chưa kịp nhìn Tô Ngôn thật kỹ.
Cho đến hôm nay y mới ý thức được chuyện này…
Trước đây Hạ Đình Vãn thích cằm của Tô Ngôn nhất, vuông vuông đầy đặn, bình thường nom có vẻ thâm trầm.
Thế nhưng một khi anh cười tươi thì cằm sẽ khẽ nâng lên, cái rãnh giữa cằm càng lộ rõ hơn, cuốn hút hơn, răng trắng sáng, nom vô cùng sáng láng tươi trẻ.
Y thường thường ôm Tô Ngôn gặm cắn cằm anh, đoạn trêu: “Tô Ngôn, anh có biết lúc anh cười rộ lên có nét hồn nhiên của những gã đàn ông già không?”
Nhưng Tô Ngôn gầy đi, cằm thon lại, trông anh không còn hoạt bát đầy sức sống nữa, cả người tiều tụy đi nhiều.
Tim Hạ Đình Vãn nhức nhối.
“Tôi có thể hiểu được nỗi bất mãn của bác, bác bảo tôi đến giải thích một chút, tôi cũng đã đến. Nhưng chuyện ly hôn đã quyết định rồi, sau đêm nay giải thích cho bác, tôi sẽ không quay lại nữa.”
Tốc độ nói của Tô Ngôn rất chậm, vẻ mặt cũng khách sáo.
Anh vừa nói vừa đứng dậy, hình như lại nghĩ ra điều gì bèn bổ sung thêm một câu: “Còn nữa, tôi không ngoại tình, hai chúng tôi ly hôn trong hòa bình. Nếu bác không tin thì có thể mời thám tử để điều tra, nếu tra được xin cứ mời luật sư kiện.”
So với kẻ gây sự là Trương Tuyết Kiều, từ đầu đến cuối Tô Ngôn vẫn rất bình tĩnh.
Dù sao hai người họ không phải người cùng một giai cấp. Một khi điên lên thì ngay cả mặt mũi Trương Tuyết Kiều cũng không cần, năm đó thu ba mươi triệu bà ta cũng dám nói, chuyện ngoại tình cũng bịa đặt vô căn cứ, giống như dù ngập trong bùn bà ta cũng phải kéo Tô Ngôn xuống cho bằng được.
Nhưng Tô Ngôn không giống vậy, dù có bị trách móc anh cũng chỉ phủ nhận việc ngoại tình.
Anh biết rõ chuyện kết hôn là Trương Tuyết Kiều đuối lý, nhưng không hề tranh cãi nửa câu. Nói anh coi thường cũng đúng, mà nói anh lo cho tâm trạng của Hạ Đình Vãn cũng chẳng sai, tất cả đều là một Tô Ngôn khéo léo nội liễm ấy.
Trương Tuyết Kiều luống cuống đứng tại chỗ, mãi đến khi Tô Ngôn quay người rời khỏi đó, bà ta cũng không nói được một câu phản bác.
Hạ Đình Vãn không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình bây giờ là gì. Y nhìn thoáng qua Trương Tuyết Kiều, tuy đêm nay đến đây để nói chuyện nhà cửa, nhưng trong tình huống này y lại cảm thấy không còn gì để nói, bèn bước nhanh ra ngoài.
Thật ra y không biết nên nói gì với Tô Ngôn, nhưng y chỉ muốn nhìn Tô Ngôn một cái, nói một câu gì đó, dù chỉ là một tiếng tạm biệt cũng được.
Lúc ra đến bên ngoài Hạ Đình Vãn mới phát hiện trời đã mưa từ bao giờ. Từng hạt mưa to như viên đá ràn rạt đổ xuống, tiếng mưa rơi rào rào vô cùng kinh người.
Tô Ngôn đang đứng ở hiên nhà, hình như đang chờ tài xế lái xe đến.
Hạ Đình Vãn bước nhanh tới: “Tô Ngôn…”
Y vừa mở miệng kêu một tiếng, Tô Ngôn vẫn chưa quay đầu lại.
Đúng lúc này, một tia chớp sáng lóe lên như thanh lợi kiếm rạch ngang đêm tối, trong khoảng khắc đó đất trời sáng rõ như ban ngày.
Mà chiếc Maybach của Tô Ngôn đang từ từ tiến về phía này, ánh sáng của tia chớp xẹt qua cửa sổ thủy tinh bỗng càng chói gắt hơn trong mắt Hạ Đình Vãn.
“Đoàng” một tiếng.
Hạ Đình Vãn cảm thấy thân thể mình như bị tia chớp xuyên qua, trong nháy mắt tim y ngừng đập.
Thủy tinh, thủy tinh phản quang…
Dường như trước mắt y lại xuất hiện tình cảnh tai nạn xe ngày đó, tiếng phanh gấp sắc nhọn, cơn đau đớn khi cơ thể bị va chạm mạnh, còn cả tiếng kính vỡ.
Người y mềm nhũn ngã quỵ xuống đất.
Sau giây phút thất thần ngắn ngủi, Hạ Đình Vãn cảm thấy mình đang được bao phủ bởi một mùi hương quen thuộc, nhàn nhạt, lại khiến người ta cảm thấy vô cùng an toàn.
Y không kìm lòng được mà hít một hơi thật sâu, lúc này mới nhận ra đó chính là mùi nước hoa Cổ Long trên người Tô Ngôn.
“Không sao đâu, chỉ là chớp mà thôi…”
Tô Ngôn giơ tay nhẹ nhàng che kín mắt Hạ Đình Vãn, không để y nhìn ánh sáng chói mắt khiếp người kia nữa, tay kia thì che chở ôm y vào lòng, thấp giọng nói: “Đừng sợ.”