Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiếng cười của Duẫn Giám Phi dừng lại, đưa cho Đăng Lung Vân La một cái nhìn thoáng qua, hắn bỗng nhiên nở nụ cười: “Hôm nay là ngày lành gì thế nhỉ, thư từ hết phong này đến phong kia.” Nói xong, từ ngoài cửa một người mặc áo đen đi vào, trang phục của hắn không giống với các huynh đệ trên thuyền, Đăng Lung lặng lẽ nói cho Vân La: “Đây là một trong mười ba Huyết Dực Gia bí mật huấn luyện, bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh của Gia, mỗi người hành tung quỷ bí, võ công cao cường, hẳn là mật thám của Gia ở các nước. Bình thường không ở bên người Gia, lúc này tại sao lại đến truyền tin, có thể thấy chuyện vô cùng quan trọng.” Nói xong Duẫn Giám Phi đã mở phong thư ra từ lâu, càng xem vẻ kinh ngạc trên mặt lại càng nồng hậu.
Vân La nhìn nét mặt hắn biến hóa phong phú, trong lòng cũng không biết là cảm giác gì, phong thư kinh thành gởi tới này, lại một lần nữa nhắc nhở hắn thân phận của Duẫn Giám Phi, cũng chính là nhắc nhở hắn không thể ở bên Gia. Hắn cảm thấy buồn sầu ảm đạm, nói với Đăng Lung nói: “Việc này ta không hiểu, ngươi cùng Gia thương lượng đi, ta đi xem xem cơm trưa chuẩn bị ra sao rồi.” Nói xong chậm rãi đi ra ngoài. Duẫn Giám Phi nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thấy hắn sắp rời đi, há mồm định gọi lại hắn, nghĩ nghĩ cuối cùng lại không lên tiếng, có điều ánh mắt lại lộ ra ý cười cực kỳ giảo hoạt. Hắc y nhân kia bắt gặp chủ nhân đối với một người què lộ ra loại vẻ mặt này, không khỏi kinh ngạc, mặc dù từ trước đến nay là vô tình vô dục, lúc này cũng không nén nổi tò mò liếc nhìn Vân La một cái.
Ăn xong cơm trưa, không đợi Vân La hỗ trợ thu dọn bát đũa, Duẫn Giám Phi liền ra lệnh cho bọn người hầu thu dọn, duy có hắn thì giữ lại, không biết vì sao, Vân La cũng mơ hồ cảm thấy bất an, nháy mắt cho Đăng Lung muốn hắn ở lại với mình, kết quả tên này lại nhanh chóng dời ánh mắt đi, cố ý giả vờ như không phát hiện ra điều gì, ngâm nga một điệu hát dân gian rồi đi ra luôn. Khiến Vân La hận, không thể oán giận được vài câu, sau cổ liền cảm giác được một luồng hơi thở ấm áp, Duẫn Giám Phi xấu xa liếm vành tai hắn một chút, cười gian nói: “Sao vậy? Sợ ta ăn ngươi hay sao? Còn muốn Đăng Lung ở đây ngươi mới dám lưu lại, ngươi lại không ngẫm lại cho kỹ, hảo sự Gia muốn làm này, hắn dám không thức thời mà phá hoại hay sao?”
Rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Vì sao Duẫn Giám Phi lại lập tức liền biến thành bộ dạng lỗ mãng như vậy. Vân La rùng mình một cái, trực giác cho rằng nhất định liên quan đến phong thư kinh thành gởi đến kia. Trong đầu loạn cào cào, ngoài miệng lại cố ý nói: “Đăng Lung trước rõ ràng rất to gan, hắn cũng giống A Tam, đều dám đấu võ mồm với Gia......” Lời còn chưa dứt hắn liền sợ hãi kêu lên một tiếng, thì ra cả người đều bị Duẫn Giám Phi ôm lên, hắn ha hả cười lên hai tiếng: “Đúng vậy, hắn dám đấu võ mồm với ta, đó là lúc bình thường, hiện giờ người ta lửa thiêu chính vượng, ngươi nói xem hắn dám ở lại hay sao?” Nói xong ôm lấy Vân La đi vào phòng trong: “Được rồi, vừa rồi ta đã để Huyết Dực thủ ở bên ngoài, người khác đều không vào được, chúng ta có thể tiếp tục chuyện buổi sáng còn đang dở dang.” Hắn nói xong liền cúi đầu cởi vạt áo Vân La.
“Từ từ.” Vân La giữ tay hắn lại: “Gia, ngươi không thể như vậy, A Tam tình cảnh hiện tại còn không biết như thế nào, trong kinh thành lại có vẻ như có chuyện......” Hắn liều mạng trốn tránh đôi môi của Duẫn Giám Phi, hơi thở cũng loạn cả lên, đáng tiếc lý do hắn nói chẳng những không thể dập tắt dục hỏa của đối phương, ngược lại lại làm cho hắn thở dốc càng thêm gấp gáp.
“A Tam? Ai~, yên tâm đi, hắn không sao cả đâu, nhiều lắm hiện tại cũng là bị Phương Lục Dương giữ ở trên giường làm cái chuyện này thôi, Phương Lục Dương sẽ đối xử tốt với hắn, cũng là dòng dõi vương tôn, dư dả có thừa, dù sao chúng ta hiện tại cũng không cứu nổi hắn. Chuyện kinh thành sao, ha hả, bảo bối huynh nói đúng, nếu không có phong thư từ kinh thành gửi tới này, Gia ta không thể có tâm tư cùng ngươi ở đây phong lưu đâu. Chúng ta ngày mai sẽ ra biển quay về.” Nói xong hắn đã kéo quần của Vân La xuống, thấy Vân La còn muốn hỏi, vội đưa tay đè lại môi hắn, ở hắn trên người loạn hôn, vừa rên rỉ nói: “Bảo bối của ta, hảo nhân của ta, ngươi cho Gia lúc này đây, ta cả đời đều muốn ngươi.”
Vân La không có công phu, khí lực cũng không lớn như Duẫn Giám Phi, huống chi đối phương hiện tại đã đỏ cả mắt, làm sao mà có thể chống cự được, hơn nữa tình cảm của hắn đối với Duẫn Giám Phi sâu đậm vô cùng, không phải nhất thời nửa khắc nói quên là có thể quên ngay được, bởi vậy mặc dù cực lực muốn kháng cự, cả thân mình lại sớm bị hôn môi vuốt ve, ngồi phịch trong trong lòng của đối phương, ngay cả hai tiểu quả phấn nộn trước ngực cũng dựng thẳng lên, mặc cho răng lưỡi của Duẫn Giám Phi liếm cắn nhấm nháp, trước ngực hắn vốn vô cùng mẫn cảm, lúc này lại bị đối đãi như thế, từ kẽ răng không khỏi tràn ra tiếng rên rỉ tinh tế.
Duẫn Giám Phi thấy hắn động tình, có điều hai tay vẫn theo bản năng chống đẩy mình, lại trìu mến vạn phần, hắn buông Vân La, dễ dàng đem hai chân rắn chắc tách ra, nhanh chóng cởi quần áo của mình, khố hạ đã dâng trào từ lâu, vận sức chờ phát động, rồi từ trên đầu giường lấy ra một lọ dầu nhuận hoạt, dùng một cây que nhỏ chấm một ít nhắm vào tiểu huyệt tinh tế kia đều đều vẽ loạn, mới rút ra đưa dục vọng đang dâng trào “Phập” một cái xông vào, Vân La nơi đó đau đớn co rút lại, bởi vậy chỉ có thể tiến lên ngay mà thôi.
Duẫn Giám Phi cũng không lo lắng, đem hai cái đùi kia kẹp dưới nách, liền dùng quy đầu ở trong tiểu huyệt chậm rãi cọ xát, hai tay đều để lên trên phiến nhạt mầu ngực, ở hai tiểu quả khéo léo đùa nghịch, lại dùng móng tay nhẹ nhàng cấu nhéo, cứ thế hai bút cùng vẽ, kích thích Vân La thở gấp liên tục, cuối cùng ngay cả một tia ý thức phản kháng đều bị tan rã, đợi toàn thân hắn mềm oặt cả đi, con đại mãng trong tiểu huyệt chỉ đợi đúng thời cơ này, đột nhiên trước đình, chỉ nghe nhẹ nhàng vang lên một tiếng, cự vật kia đã đi cả vào.