Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Duẫn Giám Phi sớm đã rơi lệ đầy mặt, Khinh Doanh trong mắt cũng phiếm ra nét tiếc hận, lắc đầu nói: “Ai có thể đoán được một người bình thường như vậy, trước khi chết lại có một khí độ thong dong đến vậy, ngay cả Thái hậu, bình sinh không phục bất luận một ai, đều phải thừa nhận rằng hắn không làm mất bản sắc của nam nhi. Vương Gia, ngài nghe xong những lời này, có thể đi tìm cái chết, có thể tiếp tục tiêu trầm, đến già cũng vẫn là một cái xác không hồn chịu đủ nổi khổ tương tư, nhưng nô tỳ lại nghĩ rằng, người nọ trước khi chết nói hắn yêu ngài, chính là muốn cho ngài hiểu được, hắn là thật sự yêu ngài, không hề hận thù, cho dù chuyện này có là cái bẫy do ngài sắp đặt, hắn cũng cam tâm tình nguyện. Nô tỳ mỗi khi nghĩ đến, có thể làm cho một người kiên cường như vậy yêu tận xương tủy, đến cuối cùng còn ôm ấp tình cảm này, hẳn là không phải Duẫn Giám Phi một cái xác không hồn lúc này, hay là một Duẫn Giám Phi rời khỏi hắn liền sống không nổi, người mà hắn ái mộ yêu thương, hẳn là người Vương gia tung hoành hơn mười ngàn dặm hải vực, có thể khiến cho những tên hải tặc giết người cướp của nghe tên đã sợ mất mật, là một Duẫn Giám Phi đàm tiếu gian hào hùng vạn trượng, cả đời chí tại thiên hạ, bảo hộ non sông Cẩm Tú quốc. Cho nên, nên đi nơi nào, nô tỳ còn thỉnh Vương Gia cẩn thận châm chước.” Nàng nói xong, liền nhẹ nhàng đứng dậy cáo lui.
“Thật sự là một nữ tử kỳ lạ.” Đăng Lung nhìn thân ảnh duyên dáng kia tán thưởng: “Không hổ là cung nữ theo hầu bên cạnh Thái hậu, kiến thức quả là bất phàm. Gia, lần này ngài cũng nên thanh tỉnh đi?”
“Đăng Lung, thu thập đồ đạc, chúng ta quay về trên biển đi.” Duẫn Giám Phi đứng dậy, lưu luyến vuốt ve khối mộ bia đơn giản kia: “Vân La, ta phải đi, ta phải một lần nữa làm một Duẫn Giám Phi ngươi ái mộ yêu thương kia quay về, nơi này phong cảnh rất đẹp, ngươi hãy ở tại nơi này hảo hảo ngủ yên đi, sang năm ta sẽ còn đến thăm ngươi nữa.” Hắn chậm rãi quỳ rạp xuống trước ngôi mộ kia, khóc đến không thể kềm chế được: “Vân La, ngươi phải nhớ kỹ, ta cũng yêu ngươi, ngay tại nơi này, sẽ không thay đổi, vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi.” Hắn áp lấy ngực mình, thật lâu sau mới đứng dậy, chỉ thấy Đăng Lung đã thu thập xong đồ đạc đứng ở một bên, hắn lau khô nước mắt: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Mấy chục năm dài, vì tình khổ vì tình trưởng, cần gì thông suốt thần tiên lộ, ta là nam tử chốn hồng trần......” Rất nhanh, hai thân ảnh hiu quạnh liền biến mất ở chân trời, chỉ còn lại tiếng ca bi thương kia, quanh quẩn không ngớt giữa hai vách núi.
Ba năm sau.
Hoa nở hoa tàn, mây hợp rồi lại tan, mùa hạ dưới chân Đoạn Tình nhai, hoa và cây cảnh xanh um, tịch dương như máu đã khuất một nửa về sau núi, ánh nắng chiều diễm lệ cũng phủ kín nửa không trung. Trong rừng tràn ngập tiếng chim về tổ khoái hoạt, trong lùm cỏ, những loài sâu bọ không tên râm ran kêu vui sướng.
Duẫn Giám Phi cùng Đăng Lung phong trần mệt mỏi đi vào trong núi, thấy cỏ dại trước mộ phần Vân La đã cao đến đầu người, hắn vội vàng chạy tới trước, làm luôn tay, cuối cùng mới đem cỏ dại trước mộ phần kia dọn quang, chỉ chừa một ít cỏ nhỏ xanh nhạt cùng hoa dại, Đăng Lung lấy tay đắp thêm mấy trăm nắm đất ở phía trên, vỗ vỗ, mới thở phào: “Thế này là được rồi, dù có mưa cũng không sợ nữa.”
Duẫn Giám Phi phủ mộ bia, sau một lúc lâu tựa đầu nhẹ nhàng để ở trên mặt bia: “Vân La, ngươi sống có tốt không? Ta năm nay mùa đông bởi vì hải tặc trên biển hung hăng ngang ngược, cũng không có thời gian trở về, ngươi không giận ta đấy chứ? Ta lúc nào cũng mơ thấy ngươi oán giận ta, sao vậy, nhớ ta rồi sao? Được, tối nay ta ở lại đây cùng ngươi, ngày mai ta phải hồi cung một chuyến, đệ đệ của ta kết hôn cùng A Ly đại thúc của hắn, ha hả, ngươi thực ngạc nhiên phải không? Kỳ thật chuyện đời chính là như vậy, xem ngươi có chịu thay đổi hay không, có đôi khi thử thay đổi, mới phát hiện ra cũng không phải quá khó khăn. Mẫu hậu bởi vì chuyện của hai chúng ta hai mà chán nản, ngầm đồng ý chuyện của đệ đệ cùng đại thúc của hấn, ai ngờ tiểu tử kia được một thốn lại muốn tiến thêm cả thước, hàng năm không những phải bồi người nọ trở về trên đảo ở hơn mười ngày, còn công nhiên phải lập hắn làm hậu, ngươi không biết, hắn gửi thư cho ta nói ngay từ đầu đội ngũ phản đối đồ sộ đến thế nào đâu, thế nhưng mấy vị đại thần cố chấp này không phải đối thủ của hắn a, không mấy hiệp đã bị hắn dạy dỗ cho quăng mũ cởi giáp, kết quả tin tức này vừa rơi vào tay dân gian, những người cũng muốn kết hôn nam nhân lại đều hưởng ứng, ai, tiểu tử này vận khí thật tốt a, rốt cuộc được đền bù mong muốn, chỉ khổ hai người chúng ta, dùng sự chia cắt vĩnh viễn của bản thân giúp người khác làm nên áo cưới.” Hắn cảm giác trong mắt lại có lệ sắp chảy xuống, vội đưa tay lau, đổi lại ngữ khí thoải mái nói: “Quên đi, không nói nữa, tiểu tử đó ba năm này cũng chịu không ít giày vò, cuối cùng trong hai huynh đệ chúng ta, một người có được kết cục tốt, thế này cũng không tồi.”
Đăng Lung nhìn chủ nhân nhà mình, không nhịn được lắc đầu thở dài, lại nghe Duẫn Giám Phi nói: “Đúng rồi Vân La, ngươi còn nhớ A Tam không? Tiểu tử kia hiện tại sống rất tốt nha, Phương Lục Dương sủng hắn sủng bằng trời luôn, chỉ thiếu nước hái trăng hái sao trên trời xuống làm vừa lòng hắn thôi, chỉ tiếc ngươi mất, ai, mỗi khi nói lên ngươi, gia khỏa kia vẫn cứ rơi vài giọt nước mắt, không phải nói, hắn cùng ngươi cảm tình thật đúng là rất sâu sắc, vốn đã bàn bạc lần này nhất định cùng nhau đến đây thăm ngươi, nhưng Thái thượng hoàng Bảo Châu quốc bảy mươi đại thọ, Phương Lục Dương cùng hắn phải chạy trở về chúc thọ, sang năm đi, sang năm ta sẽ dẫn bọn hắn đến thăm ngươi......” Duẫn Giám Phi không dứt lải nhải mãi, thình lình trên đầu bỗng nhiên tê rần, hắn đang kỳ quái mùa hè sao lại có thể có mưa đá, ai ngờ cúi đầu vừa thấy, căn bản không phải mưa đá gì, mà là một khối xương lớn, mặt trên còn dính ít thịt lởm chởm, hương khí bốn phía, có thể thấy được nướng vô cùng kỹ.