Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Shandy
Lý Dung nhìn thấy Bùi Văn Tuyên thì đứng bật dậy, nháy mắt nàng phản ứng lại, nhíu mày: "Chàng gạt ta ư?"
"Kế tạm thời thôi…" Bùi Văn Tuyên chạy nhanh tới nói: "Ta có thể giải thích."
Lý Dung nghe thấy hắn nói, tức giận đến mức cười rộ lên, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ hô một tiếng: "Dừng xe!"
"Đừng đừng đừng!" Bùi Văn Tuyên đứng dậy kéo Lý Dung: "Nàng đừng giận, đúng là ta bất đắc dĩ, ta giải thích với nàng, giải thích cho nàng có được không?"
Lý Dung mặc kệ hắn, thấy xe ngựa dừng lại thì lập tức đẩy hắn, quay đầu định xuống xe.
Chỉ là nàng vừa dùng sức đẩy một cái, Bùi Văn Tuyên đã nhẹ nhàng bị đẩy ngã lại, đè lên miệng vết thương khiến hắn hít một hơi lạnh. Lý Dung nghe thấy tiếng hít hơi của người đằng sau bèn thoáng dừng bước, quay đầu lại thì thấy Bùi Văn Tuyên ngồi dưới đất, miệng vết thương trên vai thấm ra vệt máu. Sắc mặt nàng thay đổi, chạy nhanh ngược trở lại, nâng hắn dậy nói: "Chàng làm thế này là muốn chết ư?"
Bùi Văn Tuyên dựa theo người nàng ngồi lại trên sạp nhỏ, nghe Lý Dung gọi đại phu, đại phu lên ngựa xem vết thương cho hắn rồi lại băng bó một lần nữa.
Lúc băng bó, Lý Dung nhìn thấy miệng vết thương của Bùi Văn Tuyên, hắn nhìn Lý Dung chăm chú, đến khi thay xong băng cho vết thương, thầy thuốc và hạ nhân đều lui xuống, Bùi Văn Tuyên mới vươn tay từ trong chăn ra, cẩn thận mò tay Lý Dung, dùng tay khẽ chạm vào nàng, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ta giả bộ cho người khác nhìn, không thể giải thích đàng hoàng cho nàng, nàng đừng giận, được không?"
Lý Dung bị gián đọa một lúc nên cũng nguôi giận nhiều rồi, biết Bùi Văn Tuyên làm việc có tính toán riêng của mình, nàng cúi đầu nhìn hoa văn trên chăn gấm, lạnh nhạt nói: "Chàng định tính như thế nào, nói đi."
"Hôm nay Nhu phi bảo ta đi nói chuyện với những sĩ tử còn lại, bảo bọn họ bỏ qua việc truy cứu chuyện thi thay. Nếu bọn họ chịu bỏ qua thì sẽ để bọn họ tham gia thi cử như bình thường, bù cho bọn họ chút bạc. Còn nếu bọn họ không muốn..."
Bùi Văn Tuyên không nói tiếp, Lý Dung cũng đã hiểu được, nàng gật đầu, bình tĩnh lại nói: "Nhu phi làm thế này là muốn ăn hết trên dưới. Một mặt thu được tiếng tốt vì dân phục vụ, mặt khác lại không phải đắc tội nhiều thế gia.”
Lý Dung nói xong, giương mắt nhìn hắn: "Cho nên chàng cố ý đến nhà Vương Hậu Văn gây phiền phức chính là vì để Vương Hậu Văn tiếp nhận chàng?"
Dù sao Vương Hậu Văn cũng là Lại bộ Thượng thư, trực tiếp đánh tới nhà ông ta như vậy sao có thể không có tính toán gì?
"Đúng vậy…" Bùi Văn Tuyên gật đầu: "Chỉ là ta không ngờ, Tô Dung Khanh sẽ đến. Hắn đến đó, ta không khỏi lo lắng hắn sẽ nhân cơ hội này giết ta cho ta liên tục bố trí thị vệ bảo vệ dọc đường, đồng thời nói nhảm với hắn để kéo dài thời gian, đợi điện hạ."
"Vậy vết kiếm này của chàng là vì sao?" Lý Dung nhíu màu, Bùi Văn Tuyên ngượng ngùng sờ mũi: "Thì, vị trí Hình bộ Thượng thư không phải chưa chốt hay sao?"
Hắn xảy ra chuyện trong tay Tô Dung Khanh, ít nhiều Tô Dung Khanh cũng phải chịu liên lụy.
Lý Dung biết được tính toán của hắn, cúi đầu suy nghĩ không nói chuyện. Bùi Văn Tuyên thấy nàng như vậy bèn chìa tay ra ôm nàng, ôm người vào trong lòng, vỗ về nói: "Vết thương là do ta bị, ta có chừng mực, nàng đừng lo lắng quá."
"Cứ dưỡng thương cho khỏe đi."
Lý Dung dùng cây quạt đè lên cánh tay hắn duỗi tới ôm mình, bình thản nói: "Dưỡng thương cho khỏe rồi ta sẽ tính sổ tiếp với chàng."
Lý Dung nói xong rồi đỡ hắn nằm xuống, Bùi Văn Tuyên người trước mặt xụ mặt nhưng động tác lại nhẹ nhàng khác thường, không nhịn được cười lên.
Nàng bình thản liếc hắn một cái: "Chàng cười cái gì?"
"Ta còn tưởng rằng điện hạ sẽ phạt ta."
"Già đầu rồi…" Lý Dung ngồi bên cạnh hắn: "Gây rắc rối cho chàng cũng không phải vào lúc này. Đợi lát nữa ta vào cung một chuyến, chàng trở về ngủ trước đi."
Bùi Văn Tuyên đáp lại một tiếng, thấy Lý Dung bắt đầu ngẩn người bèn, hắn đưa tay ra, nắm tay để lên tay Lý Dung, giọng nói dịu dàng: "Điện hạ, vừa rồi nàng và Tô Dung Khanh nói chuyện gì thế?"
"Hả?" Lý Dung quay đầu lại, không ngờ hắn lại có hứng thú với chuyện này.
Lời nàng nói với Tô Dung Khanh đương nhiên không đủ to để người ngoài có thể nghe thấy được, Bùi Văn Tuyên cũng chỉ thấy vẻ hai người giằng co, Lý Dung nghĩ một lát rồi nói: "Nói vài lời độc ác với hắn thôi."
"Nhưng ta thấy lúc điện hạ quay đầu có vẻ khổ sở."
Bùi Văn Tuyên tiếp tục truy hỏi, vốn là Lý Dung không muốn trả lời nhưng khi nàng chạm phải ánh mắt chứa ý cười của Bùi Văn Tuyên lại thoáng dừng hành động lại.
Nàng đoán là Bùi Văn Tuyên để ý chuyện này vì thế sau vài giây im lặng ngắn ngủi, nàng cười khổ, nói chậm rãi: "Chẳng qua là cảm thấy nuôi một con chó cũng rất tốn tâm tư nhưng trước sau vẫn nuôi không quen thôi."
"Nuôi hắn không quen cũng không phải ngày một ngày hai…" Bùi Văn Tuyên hơi tò mò: "Lúc biết được hắn giết điện hạ, điện hạ không đau lòng, vì sao hôm nay lại để ý chứ?"
Lý Dung không nói gì, Bùi Văn Tuyên đành yên lặng chờ, bánh xe ngựa chậm rãi lăn trên đất phát ra âm thanh cót két.
"Chắc là vì hắn giết ta nằm trong dự đoán của ta." Lý Dung cười lắc đầu: "Nhưng ngay cả ta là người như thế nào cũng không biết lại là chuyện ta không dự đoán được."
"Được rồi…" Lý Dung quay đầu lại, dịch chăn cho hắn: "Chàng hẹp hòi vậy, kiếp trước ta không thấy chàng so đo, sao kiếp này chuyện gì cũng muốn tranh thế?"
"Thật ra thì kiếp trước ta cũng rất hẹp hòi."
Bùi Văn Tuyên không hề giấu giếm, Lý Dung cười lên: "Ồ? Sao ta không biết nhỉ?"
"Ta từng suýt chút nữa muốn giết hắn."
Lý Dung dừng động tác lại, giọng Bùi Văn Tuyên rất khẽ: "Lúc nàng muốn vì hắn mà hòa ly với ta, ta đã nghĩ liệu mình có nên gi ết chết hắn không."
"Tại sao lại không chứ?"
Lý Dung giả bộ không có chuyện gì, đùa giỡn nói: "Giết hắn chưa biết chừng chúng ta còn có thể sống thêm mấy năm."
"Đúng vậy, ta cũng hối hận." Bùi Văn Tuyên nằm nhìn Lý Dung, cười một tiếng: "Nhưng nếu lúc đó hắn chết thật, vậy thì chẳng phải là nàng sẽ nhớ thương hắn cả đời sao?"
"Chuyện này thì ta không rõ."
Rèm xe chợt lên chợt xuống, Lý Dung nhìn ra bên ngoài, còn cách phủ công chúa không xa nữa, Lý Dung vỗ lên chăn một cái, nói với hắn: "Ngủ trước đi."
"Điện hạ đưa ta về phủ sao?"
"Lên xe ngựa của ta rồi còn muốn trở về ư?"
Lý Dung cười lên, vỗ nhẹ lên mặt hắn: "Cùng ta trở về phủ công chúa đi, Bùi đại nhân?"
"Vậy phía bệ hạ…" Bùi Văn Tuyên nhíu mày, cười lên: "Ta yêu Bùi đại nhân say đắm, bây giờ biết Bùi đại nhân muốn hẹn hò với những cô nương khác, trước khi đi bắt gian thì phát hiện ra Bùi đại nhân gặp nạn bèn trói Bùi đại nhân về trong phủ, lý do này thế nào?"
Bùi Văn Tuyên nghĩ nghĩ, nâng cái tay vẫn còn khỏe đỡ sau gáy, gật đầu nói: "Được."
Hai người tới phủ công chúa, vừa tới cửa phủ đệ đã nghe thấy giọng nói có vẻ thấp thỏm của phu xe từ bên ngoài truyền tới: "Điện hạ…"
Lý Dung đáp lời, vén rèm xe ngựa lên đã thấy một thị vệ đắc lực bên cạnh Nhu phi chắn trước cửa, lạnh lùng nói: "Bình Nhạc điện hạ, ngài vi phạm lệnh cấm, tự động ra khỏi phủ…"
"Thế nào đây?"
Lý Dung lập tức lên tiếng, thị vệ bị nàng hỏi đến ‘Thế nào đây’ mà ngẩn người, Lý Dung cười lạnh: "Ngươi tới hỏi tội ta, chi bằng đi về hỏi chủ tử của ngươi điều tra vụ án của Trần Hậu Chiếu lâu như vậy đã có đầu mối chưa? Ta đồng ý với phụ hoàng chịu cấm túc là giữ mặt mũi cho phụ hoàng, bà ta đừng có mà cầm lông gà mà coi thành lệnh tiễn*, thật sự coi Bình Nhạc ta là người dễ ức hiếp ư!"
*Cầm lông gà mà coi thành lệnh tiễn: hình dung một người dựa hơi cấp trên hoặc người nào đó để ra lệnh, dùng giọng kiêu ngạo để thúc ép người khác, ví dụ như dùng thủ đoạn, lấy giả làm thật, công khai ra lệnh. Ngoài ra còn có chuyện bé xé ra to, mượn đề tài để nói chuyện của mình.
"Ngươi về nói với bà ta, bà ta còn dám để những nữ nhân không ra gì kia tới gần phò mã nửa bước, bà ta mà không cần mặt, ta sẽ lập tức xé gương mặt đó thay bà ta!"
Lý Dung mắng một trận xong, tất cả mọi người đều bị mắng tới ngơ ngác, hoàn toàn không biết Lý Dung nói nữ nhân ‘không ra gì’ kia là có ý gì.
Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung mắng chửi người, vội vàng giả bộ bất tỉnh. Lý Dung trực tiếp cho người đi lên nhấc Bùi Văn Tuyên xuống, thị vệ thấy Bùi Văn Tuyên thì lập tức nói: "Điện hạ, đây là mệnh quan triều đình…"
"Đây là phò mã của ta trước đây." Lý Dung nói thẳng thừng có lý, chắn trước mặt thị vệ: "Nếu hắn đã thành hôn với ta thì đời này sẽ là người của ta, hắn muốn chết cũng phải chết ở phủ đệ của Bình Nhạc ta, nếu ngươi không cho hắn chết ở đây, ta sẽ cho ngươi chết ở đây."
"Tránh ra! Mang vào!"
Lý Dung giơ tay lên chỉ một cái vào trong phủ, bản thân chặn những thị vệ trước mặt kia ép ra một con đường mang Bùi Văn Tuyên vào.
Đến khi mang Bùi Văn Tuyên tiến vào xong, hai người vừa vào phòng, Bùi Văn Tuyên lập tức mở mắt ra.
"Điện hạ…" Bùi Văn Tuyên nhìn nữ nhân đang ngồi phe phẩy quạt trong phòng, Lý Dung liếc mắt nhìn hắn thì nghe thấy hắn dở khóc dở cười nói: "Sau ngày hôm nay, e là chuyện điện hạ bị sắc đẹp làm mụ mị đầu óc sẽ được lưu truyền trong triều đình rồi."
"Chuyện ta mụ mị vì chàng còn thiếu ư?" Lý Dung trợn mắt nhìn hắn một cái, giễu cợt nói: "Ta cũng đuổi theo chàng khóc suốt dọc đường, còn nhiều tiếng xấu hơn khi nhân lúc chàng gặp nạn mà cướp vào phủ ư?"
Bùi Văn Tuyên bị nàng chọc cười, vẫy vẫy tay với Lý Dung.
Lý Dung đi tới trước mặt hắn, ngồi ở mép giường nhướng mày: "Làm gì thế?"
"Điện hạ, ta hỏi nàng một chuyện, nàng có thể trả lời ta đúng sự thật được không?"
Hình như Bùi Văn Tuyên nghĩ ngợi rất lâu mới hỏi thành lời, Lý Dung nhướng mày: "Chàng nói đi."
"Điện hạ, nếu như chúng ta không bị Tô Dung Khanh giết…" Bùi Văn Tuyên hỏi hơi khó khăn: "Chúng ta vẫn có thể ở bên nhau ư?"
Lý Dung không ngờ hắn sẽ hỏi chuyện này, nàng ngẩn người, Bùi Văn Tuyên lập tức cười lên: "Ta cũng chỉ tiện hỏi thử, chuyện này cũng chỉ là lời nói vô căn cứ, nàng không cần suy nghĩ nhiều đâu."
"Vậy chàng hỏi làm cái gì?"
Bùi Văn Tuyên mắc nghẹn, Lý Dung bật cười. Nàng đưa tay ra, ôm lấy Bùi Văn Tuyên: "Chàng yên tâm đi, dù thế nào…"
"Ta cũng thích Bùi ca ca nhất."
Bùi Văn Tuyên cười lên, lúc hắn cười, lồ ng ngực hơi rung, hắn cúi đầu hôn lên tóc Lý Dung, ánh trăng rọi vào mắt hắn mang theo ánh tro nhạt, hắn nói với giọng dịu dàng: "Ta cũng thích điện hạ nhất."
Trong khi Bùi Văn Tuyên ở trong phủ công chúa, thị vệ của Nhu phi trở về cung, hắn thấp giọng thuật lại một lượt lời của Lý Dung cho Nhu phi. Hoa Nhạc giận tới mức đứng bật dậy, cả giận: "Cái gì gọi là nữ nhân không ra gì? Một nam nhân đã hưu nàng ta rồi còn muốn cướp như vậy, nàng ta còn cần thể diện không vậy? Kiêu ngạo cái gì mà kiêu ngạo chứ? Mẫu thân…" Hoa Nhạc quay đầu nhìn về phía Nhu phi: "Giờ con qua chỗ phụ hoàng, tố cáo nàng ta không tuân theo lệnh cấm túc đi cứu Bùi Văn Tuyên."
"Được rồi." Nhu phi uống trà, chậm rãi: "Nàng bị cấm túc chính là vì phụ hoàng con bảo nàng cho chúng ta mặt mũi, nàng không gây khó dễ coi như là cám ơn trời đất rồi, lúc này con đừng có mà đi gây chuyện."
Dẫu sao đến nay vụ án của Trần Hậu Chiếu vẫn không điều tra được những cái khác hẳn là có liên quan tới Lý Dung.
Chuyện Nhu phi để ý vốn không phải chỗ Lý Dung mà là tại sao Bùi Văn Tuyên đang yên lành lại tự dưng động đến Vương Hậu Văn.
Động đến Vương Hậu Văn, hôm nay xảy ra chuyện...
Những sĩ tử kia… ai sẽ làm thuyết khách, tiếp theo phải làm sao đây?
Vương Hậu Văn là Lại bộ Thượng thư, rõ ràng chuyện này có liên quan đến ông ta, nhưng ông ta quyền cao chức trọng, vây cánh đông đảo, hoàn toàn không động đến được, Bùi Văn Tuyên lấy danh nghĩa của bà ta đắc tội với Vương Hậu Văn, dù sao bà ta cũng vẫn nên nói lời xin lỗi.
Nhu phi trầm ngâm rồi cho người bên cạnh làm phong thư xin lỗi, thêm một ít vàng bạc gửi qua chỗ Vương Hậu Văn.
Chẳng qua là Nhu phi còn chưa kịp đưa đi đã nhận được ngay một phong thư, nói là người của Vương gia bên ngoài cung đưa tới.
Nhu phi vội vàng cho người mở ra, nhìn thấy bên trên có viết một bài vè dân dã:
Chim tước đen bận bịu trong hẻm Trư Thực, chim phượng hoàng đậu trên cành,
Mũ vàng, đầu xanh, miệng ngậm ngọc, khó giấu thân dơ bẩn nhuốm hương đêm.
Nhu phi đọc được bài thơ này, mặt lập tức biến sắc, Hoa Nhạc vội vàng lấy tờ giấy, chỉ đọc lướt qua liền giận dữ: "Tên Vương Hậu Văn này quá càn rỡ rồi! Ông ta thì là cái thá gì, lại còn nói ngài..."
Hẻm Trư Thực là nơi xuất thân của Nhu phi, có thể nói bài thơ này cực kỳ châm chọc.
Mặt Nhu phi không biến sắc, một lúc lâu sau, bà ta khẽ cười một tiếng.
"Tốt, rất tốt."