Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ông già Trần Hiền Vũ giơ túi giấy cho mọi người chứng kiến, sau đó cắt mép dán, lấy một chồng thư ra.
Tiếp đó, ông ta đọc tên trên phong thư:
"Chung Hiểu Mẫn."
Một cô gái đi tới nhận lấy bức thư, rồi đi nhanh sang bên cạnh bóc thư ra xem.
"Dương Trấn Viễn."
...
"Mạnh Hạ."
...
"Long Duyệt Hồng."
...
"Thương Kiến Diệu."
...
Từng cái tên được đọc lên, từng người đi tới nhận lấy bức thư quyết định vận mệnh của chính mình.
Bọn họ không lảng tránh ai mà cứ thế mở bức thư ngay trong Trung tâm Hoạt động, rút lá thư bên trong ra.
Long Duyệt Hồng đứng cách Trần Hiền Vũ không xa, đôi tay run run mở trang giấy:
"Long Duyệt Hồng, số thẻ điện tử 02511013768: Hãy tới báo danh tại phòng số 14 tầng 647 trước mười hai giờ trưa."
Tầng 647... Đầu Long Duyệt Hồng ong ong, lá thư trong tay nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Anh ta vội nhặt lên xem đi xem lại mấy lần, hy vọng ban nãy mình nhìn nhầm.
Tiếc rằng không phải.
"Thôi xong, xong rồi..." Anh ta thì thào ra tiếng, sắc mặt như tro tàn.
Tòa nhà dưới lòng đất này có 650 tầng, năm tầng gần mặt đất nhất thuộc về Bộ phận An toàn.
Cho nên, tới tầng 647 báo danh có nghĩa là gia nhập Bộ phận An toàn.
Bộp, Thương Kiến Diệu vỗ lên vai Long Duyệt Hồng.
Long Duyệt Hồng chầm chậm quay người lại, ánh mắt dại ra:
"Xong rồi, xong rồi..."
Thương Kiến Diệu nói với nụ cười xán lạn trên môi: "Tôi được phân tới Bộ phận An toàn."
"Hả?" Long Duyệt Hồng choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, tức thì giật phắt lá thư của đối phương.
Anh ta nhanh chóng đọc lướt qua, thấy rõ nội dung trên đó:
"Thương Kiến Diệu, số thẻ điện tử 02509083626: Hãy đến báo danh tại phòng 14 tầng 647 trước mười hai giờ trưa."
"Chúng ta được phân cùng một chỗ?" Long Duyệt Hồng hơi bình tĩnh lại.
"Xem ra có vẻ là vậy." Thương Kiến Diệu cười đáp.
"Sao chúng ta lại xui xẻo thế chứ?" Long Duyệt Hồng thấy có bạn đi cùng, không còn mất mát và ủ rũ như trước nữa.
Thương Kiến Diệu khẽ nghiêng đầu đáp: "Tôi tự xin đấy."
"..." Long Duyệt Hồng không nói nên lời.
Lúc này, đám người Mạnh Hạ, Dương Trấn Viễn, Chung Hiểu Mẫn đã thấy được kết quả phân công của mình, người thì vui sướng, phấn khích, kẻ thì suy sụp, buồn bã, nhưng không có ai phản ứng mạnh như Long Duyệt Hồng.
"Thương Kiến Diệu, cậu được điều đi đâu? Tôi đi Sở Nghiên cứu tầng 36." Dương Trấn Viễn cầm lá thư sấn tới bên này.
Thương Kiến Diệu tươi cười đáp: "Bộ phận An toàn."
Chỉ chớp mắt, đại sảnh Trung tâm Hoạt động trở nên cực kỳ yên tĩnh. Những người vốn buồn bã sa sút ngạc nhiên, ngay sau đó cảm thấy kết quả vị trí việc làm của mình cũng không phải là quá bết bát.
Long Duyệt Hồng thấy thế, không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, bèn kéo Thương Kiến Diệu, nhỏ giọng nói: "Đi báo danh thôi. Haiz, chỉ có thể báo danh trước vậy."
Đây là kết quả không thể chống đối được, trừ phi muốn bị công ty trục xuất cả nhà.
Cho dù có mối quan hệ, có thể dựa vào đó nhờ vả hay gì thì cũng phải báo danh trước, sau đó thử điều chuyển đi chỗ khác.
Nhưng người có mối quan hệ kiểu đó đã đi theo con đường "định sẵn" rồi.
Thương Kiến Diệu vẫy tay chào Dương Trấn Viễn, cầm hộp cơm cùng Long Duyệt Hồng đi tới một bên khác của khu C.
Chỗ đó có cầu thang đi lên năm tầng trên cùng.
Long Duyệt Hồng im lặng đi theo Thương Kiến Diệu một lúc, bỗng mím môi dưới, hạ giọng nói: "Chí ít, có thể thấy bầu trời bao la chân chính..."
Long Duyệt Hồng cứ tưởng Thương Kiến Diệu sẽ phụ họa hai ba câu an ủi mình, nào ngờ hắn chẳng nói câu gì, cứ thế bước đi thẳng hệt như không nghe thấy những gì anh ta vừa nói.
Long Duyệt Hồng há hốc mồm, muốn nhắc lại lần nữa, nhưng cuối cùng lại không thốt thành lười, chỉ lặng lẽ thở dài một hơi.
Hai người im lặng bước đi một lúc, tới khu thang máy thứ tư nằm ở một góc của khu C.
Trong lúc chờ thang máy, Long Duyệt Hồng thấy thời gian trôi đi quá chậm, mỗi một giây đều khiến anh ta cảm thấy như bị giày vò, làm cho việc hít thở trở nên khó khăn.
Cuối cùng cửa của chiếc thang máy bên trái mở ra.
Sau khi bước vào, Thương Kiến Diệu quẹt thẻ điện tử, bấm sáng nút số 647.
Cửa thang máy lập tức khép lại, thang máy bắt đầu lên trên.
Nhìn chữ số thể hiện số tầng thay đổi, Thương Kiến Diệu đột nhiên nói với giọng trầm thấp:
"Mỗi người đều có sứ mạng của mình."
Long Duyệt Hồng ngẩn ra hai giây, rồi cười đầy chua xót: "Tôi chỉ muốn ở trong công ty, tìm một người vợ tốt, sinh hai đứa con đáng yêu, một trai một gái. Sau đó cố gắng làm việc để vợ con mỗi tuần được ăn ba bữa thịt..."
Giọng anh ta dần nhỏ đi, dường như cảm thấy không thể hoàn thành được mục tiêu đó nữa.
Thương Kiến Diệu không nói gì, Long Duyệt Hồng cũng không biết nên nói gì nữa. Hai người im lặng đứng tại chỗ, khiến cho thời gian trong thang máy như ngừng lại vậy.
Không biết bao lâu sau, thang máy dừng ở tầng 647.
Long Duyệt Hồng vừa bước ra vừa cúi đầu hỏi: "Thương Kiến Diệu, cậu vừa nghĩ gì vậy? Tôi thì nghĩ, may là mình có em trai với em gái."
"Đang ngẩn người." Thương Kiến Diệu nhìn thẳng phía trước.
"... Cậu cũng thoải mái thật nhỉ." Long Duyệt Hồng không nhịn được cảm thán một câu.
"Dù sao là tôi tự xin vào mà." Thương Kiến Diệu đưa mắt sang bên phải nhìn số nhà.
"..." Long Duyệt Hồng không phản bác được, cũng tìm phòng số 14.
Khác với tầng 495, tầng 647 không chia làm các con đường, các căn phòng cũng không cách nhau, chỉ rộng rừng hai ba mét.
Nơi đây lấy những sân huấn luyện làm trung tâm, xung quanh là vài căn phòng với diện tích không nhỏ.
Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng nhanh chóng đi tới bên ngoài căn phòng số 14.
Trên cửa không có biển hiệu gì, làm cho hai người không thể đoán được rốt cuộc chỗ này thuộc đại đội hay tổ hành động nào của Bộ phận An toàn.
Long Duyệt Hồng há mồm hít vào một hơi thật sâu, chuẩn bị điều chỉnh tâm tình, đối mặt với vận mệnh.
Đúng lúc này, Thương Kiến Diệu không chút do dự, giơ tay gõ lên cửa phòng.
Cốc! Cốc! Cốc!
Âm thanh này tới một cách đột ngột, cắt ngang hành động hít sâu của Long Duyệt Hồng.
Anh ta đang định thầm trách Thương Kiến Diệu một câu, từ bên trong truyền ra một giọng nữ có vẻ hơi khàn: "Mời vào."
Thương Kiến Diệu vặn tay nắm cửa, mở cửa phòng ra.
Long Duyệt Hồng lập tức ngó vào trong, liếc mắt nhìn lướt qua một vòng.