Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Long Duyệt Hồng hoảng sợ, tức thì theo bản năng bắt lấy cây súng trường "Cuồng Chiến Sĩ" bên cạnh, nhảy dựng lên.
Ngay khi anh ta còn đang do dự xem có nên quăng cặp lồng trong tay xuống không, Tưởng Bạch Miên nhìn quanh với dáng vẻ không chút hoang mang: "Không có động tĩnh gì mà..."
Rồi cô ta quay sang cười nói với Long Duyệt Hồng:
"Không cần phải căng thẳng, không phải là vẫn chưa tới gần sao? Ngồi xuống, ngồi xuống, chờ đồ hộp nóng là có thể mở ra để ăn rồi."
Cô ta vừa nói vừa vỗ vỗ lên chiếc súng lựu đạn mang tên hiệu "Bạo Quân" đặt bên người.
Bên kia lửa trại, Bạch Thần cẩn thận quan sát một phen, rồi lại dồn sự chú ý của mình vào đồ ăn.
"Nhưng mà tổ trưởng, có cái gì đang tiếp cận chúng ta! Cô không sợ bị đánh úp bất ngờ sao?" Long Duyệt Hồng không tài nào hiểu nổi thái độ của Tưởng Bạch Miên.
Tưởng Bạch Miên thì nhìn chằm chằm vào mấy hộp đã mở nắp sẵn, đáp:
"Không phải là vẫn có Thương Kiến Diệu đề phòng loại tình huống này rồi sao? Nếu thứ kia cứ lần mò đằng xa không tới gần, chẳng lẽ chúng ta không ăn uống, cứ ngồi đây chờ nó? Đến lúc đó đói không chịu được, mỏi mệt vô cùng, trái lại sẽ ảnh hưởng tới việc hành động."
Cô ta dần mỉm cười: "Tóm lại, chỉ cần trời không sụp xuống thì không ảnh hưởng tới việc chúng ta nhét cho đầy bụng."
Long Duyệt Hồng bán tín bán nghi ngồi xuống, thi thoảng lại liếc nhìn Thương Kiến Diệu một cái, sợ hắn sơ suất, không phát hiện khi kẻ địch đã tiến vào phạm vi nguy hiểm.
Ngọn lửa bay múa, chất lỏng trong đồ hộp tan ra. Một mùi thơm lừng khó nói nên lời bắt đầu lan ra bốn phía.
Đây là mùi hương được tạo nên từ thịt lợn, đỗ tương, muối và hương liệu, qua một quy trình phức tạp hỗn hợp nên, khiến mỗi một con người ở đây đều như xuất hiện một bàn tay trong bụng, luồn qua cổ họng, lên tới bên miệng.
"Được rồi." Tưởng Bạch Miên nở nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.
Đúng lúc này, trên nóc một tòa nhà, ở chỗ những dây leo màu xanh lục quấn lại với nhau, một bóng đen lao vụt ra, vồ ngay tới Long Duyệt Hồng bên đống lửa.
Trong ánh lửa lập lòe, đám người Thương Kiến Diệu mới nhìn thấy rõ dáng vẻ của bóng đen này:
Cô ta trông giống một nữ nhân loại, mặc quần áo rách nát, để lộ ra làn da bẩn thỉu với bộ lông khá rậm, tóc tai bù xù buông xõa, bết dính lại thành từng bó một.
Móng tay của cô ta vừa dài lại vừa nhọn, lóe ra ánh sáng lạnh. Đôi mắt cô ta đầy tơ máu đỏ ngầu, trông hệt như một con dã thú.
Cơ thể cô ta uốn khúc, tốc độ cực nhanh, hệt như một con khỉ đang bắt dây lao tới bên này.
Pằng!
Thương Kiến Diệu vừa giơ khẩu súng trường trong tay lên, chợt nghe thấy tiếng súng nổ.
Rầm! Bóng đen đột kích kia rơi một cái thật mạnh xuống đất.
Khuôn mặt cô ta ngửa lên trên, ở vị trí từ ngực trái tới bả vai xuất hiện một lỗ thủng đang chảy máu, không tìm thấy chỗ nào lành lặn.
Cô ta chỉ giãy được hai cái là mất đi tính mạng.
Tưởng Bạch Miên thu khẩu súng lục Liên Hiệp 202 lại, bình tĩnh nói:
"Một người "Vô Tâm"."
Người "Vô Tâm"... Long Duyệt Hồng vừa kinh ngạc lại vừa tò mò nhìn cái xác kia.
Đây là danh từ mà những người nghiên cứu lịch sử Đất Xám đều không thể bỏ qua, cũng là sự vật mà giáo trình trong Sinh Vật Bàn Cổ miêu tả cực chi tiết.
Người "Vô Tâm", hay còn gọi Người "Thất Tâm" chỉ những người mắc phải bệnh "Vô Tâm" - chứng bệnh này còn được gọi là bệnh "Hóa Thú", bệnh "Phản Tổ", ý là những người nhiễm bệnh đánh mất tất cả lý trí, suy nghĩ, tình cảm, biến thành những sinh vật tương tự dã thú, chỉ còn lại bản năng săn mồi, sinh sản, sử dụng các công cụ đơn giản.
Bọn họ không thể giao lưu trao đổi, sẽ chủ động tấn công con người bình thường, coi những người đó là con mồi.
Bệnh này xuất hiện sớm nhất là khi thế giới cũ bị hủy diệt, một lượng lớn con người của từng thành phố bị biến thành người "Vô Tâm" trong khoảng thời gian cực ngắn, và càng nhiều người do không đề phòng đã chết trong tay người "Vô Tâm".
Bởi vì người "Vô Tâm" cần ăn uống để duy trì sự sống, hệt như muông thú chân chính, cho nên khi trật tự của con người sụp đổ, nạn đói kéo đến, đám người "Vô Tâm" khi dùng hết "lương thực dự trữ" trong các thành phố, bọn họ nhanh chóng chết đi hàng loạt, chỉ còn lại chưa tới 1% số lượng trước đó.
Theo quan sát của nhiều nhà nghiên cứu lịch sử Đất Xám, người "Vô Tâm" ngoài săn giết con người ra, thì còn có thể bắt thú hoang, đào rễ cây, hái quả, bắt lũ chuột đột biến và chưa đột biến về ăn. Đến lúc đói khát cùng cực, bọn họ sẽ tấn công lẫn nhau.
"Thực đơn" và hoàn cảnh sinh hoạt đó làm cho đám người "Vô Tâm" rất khó sống qua tuổi ba mươi, nhưng bọn họ vẫn còn bản năng sinh sản, cho nên vẫn còn một lượng lớn hậu duệ.
Mà người "Vô Tâm", con cái của đời đầu, sẽ có thêm chút trí tuệ, có được năng lực săn giết mạnh mẽ hơn hẳn.
Theo lý mà nói, khi con người khôi phục được một trật tự nhất định, nắm giữ đủ hỏa lực, thì việc đối phó với đám người "Vô Tâm" gần giống dã thú này không phải chuyện khó khăn gì, nhưng thực tế lại không như thế.
Một mặt, tuy người "Vô Tâm" không biết bóc tách vũ khí bảo hộ, nhưng họ biết cách sử dụng chúng, hệt như có được bản năng về mặt này. Người "Vô Tâm" của các thế hệ càng về sau thì bản năng về mặt này càng mạnh. Hơn nữa, bọn họ có được bản chất của con người, sẽ bị ô nhiễm, sinh ra đột biến, điều này đồng thời vừa khiến một lượng lớn người "Vô Tâm" chết trong đau đớn, cũng vừa tạo ra một đám thợ săn cực kỳ tài giỏi.
Đương nhiên, bất kể là người "Vô Tâm" có am hiểu dùng vũ khí như thế nào, bọn họ không biết nghiên cứu khoa học, không biết cách tổ chức sản xuất, không biết cách bảo dưỡng bảo trì, cho dù có trở thành thợ săn cao thủ, ở trước mặt quân đội nhân loại dư thừa hỏa lực, bọn họ cũng chẳng thể tạo ra được rắc rối gì nhiều. Dù sao con người nắm giữ được kỹ thuật "Tạo đột biến theo ý muốn, cải tạo gen", cho dù chẳng phải là quá hoàn thiện, xác suất thành công khá thấp, nhưng cũng đủ để xử lý được người "Vô Tâm" vốn nhìn trời ăn cơm.