Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Không tệ đó..." Tưởng Bạch Miên thầm nói một tiếng, tỏ ra vô cùng hài lòng với độ nhảy cảm về tình hình trận chiến, năng lực quyết đoán và tinh thần mạo hiểm của Bạch Thần.
Cô tranh thủ cơ hội này quăng khẩu Liên Hiệp 202, đổi sang khẩu "Rêu Đá".i
Ở đầu con xe Jeep, Bạch Thần dùng hỏa lực trợ giúp Tưởng Bạch Miên, thì Thương Kiến Diệu đã lấy khẩu súng trường "Cuồng Chiến Sĩ" đang đeo, đặt nó sang bên cạnh Long Duyệt Hồng.
"Cậu bắn súng áp chế địch, đuổi sang một bên!" Hắn nhắc lại một lần.
Đuổi hai con xe gắn máy phân khối lớn sang bên cạnh là không để kẻ địch nhắm bắn vào vị trí cửa xe, bởi như vậy thì viên đạn có thể thoải mái bắn xuyên qua xe Jeep, có xác suất không nhỏ bắn bị thương Bạch Thần vốn đang nằm bò bên dưới cửa xe.
"Tôi..." Long Duyệt Hồng vô cùng căng thẳng.
"Nổ súng!" Biểu cảm trên mặt Thương Kiến Diệu như có chút méo mó.
Long Duyệt Hồng cũng là người trải qua huấn luyện gian khổ, nên không hề do dự nữa, dựa vào đầu xe làm chướng ngại, đưa một tay ra cầm lấy khẩu súng trường của mình, không hề ngắm bắn mà cứ thế bắn phá ra chỗ mình đang quay lưng, bắn điên cuồng.
Âm thanh từ hai khẩu súng mini chợt im bặt, tiếng động cơ chạy càng vang rõ hơn.
Long Duyệt Hồng tranh thủ cơ hội này lăn mình, để lộ một nửa người ra vị trí đầu xe. Sau đó, anh ta có thể nhắm bắn tiếp, ép cho kẻ địch phải chạy sang bên cạnh, cũng chính là chạy tới chỗ có thể trực tiếp tấn công mấy người sau xe.
Sau khi bắn hết đạn, anh ta không đổi hộp đạn mới, mà cầm lấy khẩu súng "Cuồng Chiến Sĩ" của Thương Kiến Diệu tiếp tục bắn quét.
Trong tiếng tạch tạch vang lên không ngừng, Thương Kiến Diệu rút khẩu súng lục Liên Hiệp 202, khẽ khom lưng như một con báo săn mồi lao thẳng ra ngoài, thẳng tới hai con xe gắn máy phân khối lớn kia.
Long Duyệt Hồng hoàn toàn không ngờ Thương Kiến Diệu sẽ mạo hiểm đến như vậy, nhưng anh ta đang bắn tới mức đỏ mắt không vì thế mà tạm dừng, trái lại còn tiếp tục dùng hỏa lực dồn ép kẻ địch.
Tạch tạch tạch, hai tên cướp giơ khẩu súng tự động mini, vừa điều khiển xe chạy tốc độ cao vừa bắn trả.
Thương Kiến Diệu lao vọt tới phía trước, lăn người một vòng né tránh đợt bắn này, sau lưng hắn là những làn bụi nhỏ bay lên cao.
Nhưng lúc này, hai con xe gắn máy dựa vào tốc độ ép sát bên này, cách hắn chưa tới mười mét.
Càng tới gần Thương Kiến Diệu, kẻ địch đội mũ bảo hiểm trên con xe bên trong lại nhắm thẳng vào hắn.
Ở cự ly này, hắn ta tin tưởng tuyệt đối là có thể khiến Thương Kiến Diệu muốn tránh cũng không được.
Trong đầu hắn ta thậm chí còn hiện ra cảnh tượng tương ứng:
Trong tiếng súng tạch tạch, xe máy chạy vụt qua, cơ thể kẻ địch run rẩy ngã xuống, toàn thân thủng lỗ chỗ, máu tươi chảy khắp nơi.
Mà kẻ trên con xe máy khác thì bắn trả Long Duyệt Hồng, không cho anh ta cơ hội ép chế để cứu đồng đội.
Thương Kiến Diệu lăn xong, bật người lên thì nhìn thấy họng súng tối om của khẩu súng tự động mini.
Kẻ địch đội mũ kia không chút do dự chuẩn bị dùng ngón tay bóp cò.
Đột nhiên, động tác của hắn ta cứng ngắc, dừng lại hẳn. Trên trán hắn ta và cả sau lưng đã ướt nhẹp mồ hôi.
Hắn ta phát hiện mình quên mất cách bóp cò!
Chỉ một động tác đơn giản như vậy mà hắn không tài nào làm nổi, hệt như đã đánh mất năng lực đó!
Phải làm sao mới có thể hoàn thành động tác bắn đây? Trong khoảnh khắc đó, trong đầu hắn lại nảy sinh ra ý nghĩ vớ vẩn như vậy.
Bắt lấy cơ hội này, đôi mắt Thương Kiến Diệu trở nên sâu thẳm, lạnh nhạt giơ cánh tay lên, bóp cò súng Liên Hiệp 202.
Pằng! Pằng! Pằng!
Một phát đạn bắn trúng người của kẻ địch mục tiêu, một phát trúng cổ, và phát cuối cùng thì trúng lên thân con xe gắn máy.
Miệng vết thương trông dữ tợn xuất hiện trên cổ kẻ địch, máu tươi phun trào, văng ra tận chỗ xa.
Cơ thể hắn ta lung lay, rồi ngã khỏi con xe máy, rơi xuống đất vang lên tiếng bịch.
Con xe máy phân khối lớn mất người điều khiển tiếp tục lao vọt lên chừng mười mét, sau đó rầm rầm đổ sang một bên, khiến mặt đất khẽ rung, làm bụi bốc lên mù mịt.
Thương Kiến Diệu không dừng lại, mà động cổ tay nhắm tới một tên địch khác, kẻ đang bắn nhau với Long Duyệt Hồng.
Pằng pằng pằng!
Một phát đạn bắn trúng bình xăng con xe máy, hai phát còn lại thì cùng lúc bắn trúng cơ thể đối phương.
Thiên phú súng ống của hắn, sau khi cải tạo gen, cũng thuộc dạng trên trung đẳng, coi như không tệ.
Bùm!
Con xe máy kia đổ xuống đất, vì nhiều nguyên nhân mà trực tiếp nổ tung.
Ánh lửa đỏ rực bốc lên cao, bao phủ kẻ địch điều khiển xe, làm cho gã la hét thảm thiết, uốn éo cơ thể, cuối cùng không còn động tĩnh.
Người đàn ông mặc thiết bị bộ xương ngoài nghe thấy âm thanh đó, bèn quay đầu nhìn sang, mắt lập tức đỏ ngầu.
Thương Kiến Diệu không có nhìn y, mà điên cuồng chạy trốn, lăn người quay trở lại vị trí đầu xe Jeep.
Tên đàn ông kia nổi giận gầm lên, bất chấp năng lượng sẽ tiêu hao, gánh nặng khung máy, và sử dụng quá mức khả năng cơ động mạnh mẽ của thiết bị bộ xương ngoài, y liên tục vừa chạy vừa nhảy liều lĩnh lao thẳng tới con xe Jeep.
Điều này hoàn toàn khác hẳn cách chiến đấu vô cùng cẩn thận ban nãy của y.
Pằng pằng pằng!
Những phát bắn từ Tưởng Bạch Miên và Bạch Thần không thể bắn trúng các bộ phận quan trọng trên người mục tiêu, tối đa cũng chỉ làm xước da mà thôi.
Từ đó có thể thấy được thiết bị quân dụng bộ xương ngoài này mạnh tới cỡ nào.
Pằng!
Tên đàn ông kia nhảy vọt lên trời, rơi thật mạnh lên nắp động cơ xe Jeep, sau đó nhắm thẳng cả súng tự động "Bạo Vũ", bệ phóng lựu và "họng súng" của vũ khí điện từ vào ba người bên dưới.
Mà đồng thời Bạch Thần, Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu cũng nhắm thẳng vào y.