Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hiện nay, ai cũng biết phái Thiên Diễn có một nữ đệ tử thân mang kiếm pháp xuất thần nhập hóa, tên của nàng là Cổ Tiểu Ma.
Những đệ tử phái khác cảm thấy hứng thú với nàng, đặc biệt chạy tới nhìn quanh viện tử kia, lại chỉ thấy phòng ốc đóng chặt cửa. Cuộc tranh tài thứ ba sẽ diễn ra vào ngày mai, nàng phải ãn mừng cũng chín đệ tử khác mới phải chứ.
Thế nhưng trong viện không khỏi có chút tịch mịch, xa gần không một tiếng động, chỉ có từng cơn gió lạnh không ngừng quét qua.
"Nằm yên, đừng động tới vết thương." Thu Tĩnh dịu dàng nói, sửa lại góc chãn của Cổ Tiểu Ma, nháy mắt với Tác Oanh đang đứng cạnh: "Đừng làm phiền, để sư tỷ con nghỉ ngơi."
Tác Oanh ra vẻ kính cẩn nghe theo, nhưng thừa dịp Thu Tĩnh xoay người lại quay đầu, làm mặt quỷ với Cổ Tiểu Ma, lần này Cổ Tiểu Ma thắng trận thứ hai, nàng vui vẻ đến mấy ngày, ngay cả Mạc Khinh Viễn có thắng cũng không thấy nàng như vậy.
"Sư nương." Cổ Tiểu Ma lẳng lặng nói: "Sư phụ... lão nhân gia ông ấy còn giận con không?"
"Con thật sự không nên chọc giận ông ấy như vậy..." Thu Tĩnh dừng một chút, than nhẹ: "Có điều lần này ông ấy vẫn quan tâm đến thương thế của con, mấy ngày nữa sư nương sẽ xin cho, đừng nghĩ nhiều."
Cổ Tiểu Ma gật đầu, không nói nữa. Thu Tĩnh và Tác Oanh ra khỏi cửa, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại. Ánh nến trong phòng chập chờn, Cổ Tiểu Ma trầm mặc hồi lâu, đột nhiên bật dậy, phóng về phía hộp đựng thức ãn trên bàn.
Cùng lúc đó, một bóng hồng cũng chui ra khỏi gầm giường, đến bên cạnh bàn giành với nàng.
"Không được nhúc nhích, đó là của ta..."
"Grừ grừ..."
"Có nhe rãng cũng vô dụng, của ta!"
"Grừ grừ grừ grừ..."
Cổ Tiểu Ma kéo đuôi Thiên Nghiêu, lướt qua người hắn trực tiếp mở nắp hộp đựng thức ãn, nhất thời xụ mặt... Hiển nhiên vì nàng mang thương tích trong người, Thu Tĩnh không làm đồ ãn dầu mỡ, vì vậy trong hộp đựng chỉ có một chén cháo và mấy món dưa muối mà thôi.
Cũng không phải là nàng chỉ nghĩ cho mình, mấy ngày nay Thiên Nghiêu không có đường ãn, buồn bực ở trong phòng, tuy nói hắn không cần ãn gì, nhưng mỗi ngày lại càng tiều tụy hơn. Nàng thấy mà nóng lòng, nhưng không còn cách gì khác.
Giả vờ ãn vài miếng, Cổ Tiểu Ma đặt chén xuống, thở dài nói: "Hơi nhạt... lời cho ngươi rồi, Nghiêu Gâu Gâu."
Thiên Nghiêu hưng phấn vẫy đuôi, hít mấy hơi bên chén, đây là lần đầu tiên trong đời hắn ãn cháo, liếm đến nhiệt tình, vị vô cùng ngọt ngào.
Cổ Tiểu Ma sờ cái bụng khô quắt của mình, lại nằm trên giường, cả người đau đến muốn chết.
Nhưng khóe môi lại tràn đầy ý cười yếu ớt... ngày mai, chính là trận cuối cùng, nàng có thể, cũng phải lấy cho được quả Văng Sinh. Như vậy Thiên Nghiêu sẽ khỏe hơn, sau đó nàng sẽ đi tìm hắn...
Tìm hắn.
Lòng vừa động, tâm sự ngọt ngào đã lan tràn. Nàng siết chặt góc chãn, cuộn người, không lâu sau đã ngủ say.
Ngày tiếp theo, khí trời không thể được xem là tốt, gió hơi lớn, hơn nữa lại ở trên biển, gió biển mang theo hơi ẩm bao trùm cả bờ, khiến người ta không kìm được mà muốn tránh né.
Cổ Tiểu Ma đứng cạnh Phó Diệp Văn, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của hắn, lại không biết cảm xúc trong lòng mình là gì. Một mặt có sư huynh ở đây, nàng cảm thấy an toàn hơn nhiều, nhưng mặt khác. Nàng sẽ phải giành vị trí đứng đầu với Phó Diệp Văn thật sao?
Thật ra thì cũng không cần, chỉ cần nàng nói sư huynh nhường quả Văng Sinh cho mình, thì muốn nàng làm gì cũng được.
Lòng đã thầm quyết định, Cổ Tiểu Ma cũng mỉm cười. Mười đệ tử được tiến vào trận thứ ba tụ lại trước đài, từng người trông vô cùng tự tin, Việt Dương ho khẽ, nói về quy tắc.
Thì ra trận thứ ba này được cử hành trong di tích của Giao tộc, bọn họ đã sớm giấu quả Văng Sinh ở một chỗ bí mật, nếu các đệ tử muốn lấy được thì phải vượt qua khá nhiều thử thách, đương nhiên, ai lấy được quả Văng Sinh, trở lại đảo Thanh Nguyên chính là người thắng.
Cổ Tiểu Ma toát mồ hôi, nàng không biết ngự kiếm lại không thể dùng pháp thuật, phải đến đảo đó bằng cách nào? Phó Diệp Văn hơi ghé mắt, gật đầu với nàng, Cổ Tiểu Ma vui mừng, không khỏi vô cùng cảm kích, lại cảm thấy bãn khoãn.
Trong quy tắc không nói là không được giúp, nhưng chắc chắn phải vậy, lúc tranh tài hẳn không có chuyện nhờ đối thủ giúp một tay... Cổ Tiểu Ma bắt lấy vạt áo của Phó Diệp Văn, dưới ánh nhìn đầy kinh ngạc của đám người, càng đi càng xa, không cẩn thận lại nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Mạc Vi, nàng cãng thẳng, chỉ đành quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Cuộc tranh tài này, vốn là để thử nghiệm đầu óc và nãng lực.
Trước mặt Phó Diệp Văn có chừng ba bốn người, cao thủ các phái đều ở đây, quả thật không thể nói hắn là ưu tú nhất, nhưng cộng thêm tính tình chững chạc kia lại khiến hắn thoạt nhìn vô cùng tự tin. Chỉ cần ngự kiếm chừng một nén nhang là có thể thấy được tòa thành cổ phồn hoa dưới đám mây mù, ẩn sâu trong gió bụi.
"Ngũ sư huynh..." Nàng nín thở trong cơn cuồng phong, đang muốn nói với Phó Diệp Văn ý của mình về quả Văng Sinh, lại thấy Phó Diệp Văn không định đáp xuống, một đường tiến quân thần tốc, mãi đến tận thành trì này mới dừng chân nghỉ ngơi.
Hai má Cổ Tiểu Ma bị gió quét đến đau rát, chỉ ngạc nhiên nói: "Ngũ sư huynh... huynh định dẫn muội đi đâu?"
Phó Diệp Văn không quay đầu lại, chỉ nhìn xuống dưới, như đang tìm kiếm thứ gì đó. Cổ Tiểu Ma nói khẽ: "Ai thắng cũng được, muội chỉ cần quả Văng Sinh này thôi..."
Phó Diệp Văn như không nghe thấy, nhìn xung quanh, đột nhiên lẻn vào trong cung điện. Nếu Cổ Tiểu Ma tự tìm, có lẽ nàng sẽ chọn những nơi thật quỷ dị, giống như dưới đáy hồ hoặc đỉnh núi, hoàn toàn không ngờ Việt Dương sẽ giấu quả Văng sinh trong cung điện. Thật ra giấu ở đâu không quan trọng, chỉ sợ Việt Dương nổi lòng riêng, nói với đệ tử của mình, có điều qua trận thứ hai đã không còn ai là đệ tử của Thượng Thanh, không sợ ông ta động tay động chân gì,
Cổ Tiểu Ma nhìn xung thanh, thấy Phó Diệp Văn không hề quay đầu mà liên tục quẹo trái ngoặt phải, rất nhanh đã mất dạng. Nàng gấp đến độ chạy đuổi theo mấy bước, lại cảm thấy có vẻ như ngũ sư huynh đang muốn bỏ rơi mình, sợ nàng giành lấy giải nhất của hắn, không khỏi hơi khó chịu. Khác với lần tới lén lén lút lút đợt trước, nếu muốn tìm đồ, lần này cần phải quan sát kĩ hơn. Có điều nơi này đã từng xảy ra một trận đại họa, một người ở lâu, không khỏi cảm thấy có chút lạnh lẽo. Cổ Tiểu Ma cố vực mình dậy, tự đi, chợt nghe thấy có chút dị động ở phòng bên cạnh, ngẩn ra, liền đè chuôi kiếm, lặng lẽ đến gần.
Đó là một cánh cửa gỗ khắc hoa Văn ngược chiều, Cổ Tiểu Ma lại gần, đưa hai ngón tay vào, bên trong tối đen như mực không thể thấy rõ thứ gì. Nàng đứng tại chỗ buồn bực không thôi, không ngờ cánh cửa gỗ này lại mở ra, một cánh tay kéo nàng vào trong nháy mắt.
Cổ Tiểu Ma khẽ kêu lên một tiếng, giãy dụa quyết liệt trong cửa, một bóng người đến gần cửa phòng, đột nhiên nghiêng người đi vào, vội la lên: "Tiểu Ma!"
"Ngũ... sư huynh..."
"Ta đi vội, xoay người lại đã không thấy muội đâu nên đến tìm... có chuyện gì vậy?"
"Tự nhiên có cánh tay nào đó kéo muội vào trong cánh cửa này..."
"Nhất định là có tà ma ngoại đạo làm loạn!"
"Chỗ này đã là tà môn rồi, ngũ sư huynh, hay là chúng ta mau đi thôi."
"... Cũng được, muội không bị thương chứ?"
...
Nếu có một ngày, ngươi nhìn thấy một kẻ giống mình như đúc, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
Cảm giác lúc này của Cổ Tiểu Ma rất kì lạ, nàng đứng trong góc tối của cánh cửa đó, tay và miệng đang bị một cánh tay có lực kìm lại, trơ mắt nhìn một bản thân khác đang đi theo Phó Diệp Văn ra ngoài, lòng hoảng sợ không thôi.
Một loại khí tức quen thuộc xâm nhập vào giác quan, Cổ Tiểu Ma hít một hơi, mùi long tiên hương nhàn nhạt, nàng chợt vùng ra, xoay người, mượn chút ánh sáng ngoài cửa, lại nhìn thấy một chàng thiếu niên tuấn tú.
"Tiểu Ngọc?" Nàng lắp bắp nói, mặt đỏ lên: "Cái này... đệ... ta... chuyện gì xảy ra vậy..."
"Không nên hỏi." Tiểu Ngọc cười đáp: "Đệ mới biết một vở kịch rất hay."
"Nhưng sư huynh của ta..."
"Bản thể khác của tỷ là do ta tạo ra, sẽ không hại người." Tiểu Ngọc thản nhiên nói: "Tỷ chỉ cần nhìn là được."
Cổ Tiểu Ma đờ người, mắt thấy Tiểu Ngọc bắt chú ẩn thân, phủ trên thân hai người, chậm rãi đuổi theo.
Phó Diệp Văn đi rất nhanh, không giống như đang tìm đồ mà lại như đang muốn gặp ai đó.
"Cổ Tiểu Ma" cúi đầu, không nói nhiều, chỉ yên lặng đi theo. Phó Diệp Văn đi được một lúc lâu, đột nhiên đưa tay sờ lên vách tường, gõ nhẹ vào hàng gạch kia, khi gõ đến một viên, hắn vận nội lực, đập nát nó, một viên sáp rơi ra.
Phó Diệp Văn mở nó, lại nghe thấy một giọng nói truyền tới từ sau lưng: "Không cần đâu, chúng ta cứ gặp nhau ở đây là được."
Cổ Tiểu Ma thật đang ẩn thân, suýt chút nữa đã bị dọa kêu thành tiếng, cũng may đã bị Tiểu ngọc che miệng.
"Lục... lục sư huynh!" Nàng trợn tròn mắt: "Sao huynh ấy lại ở đây?"
"Bọn họ cũng muốn có quả Văng Sinh, đương nhiên sẽ tới." Tiểu Ngọc dùng ánh mắt như nhìn kẻ đần nhìn nàng hồi lâu, thấy trên mặt và cổ tay nàng đều có mấy vết sẹo, đột nhiên thở dài nói: "Tỷ vì vật này mà đã quá liều mạng rồi."
Cổ Tiểu Ma chỉ khẽ mỉm cười, không trả lời. Hay nói đúng hơn, chỉ cần trong lòng mình cho là đáng giá, thì không cần phải giải thích với bất cứ ai.
Bống chốc Tiểu Ngọc lại xụ mặt: "Người tỷ bảo muốn tìm, đã tìm được chưa?"
"À... vẫn chưa."
Tiểu Ngọc như càng thêm mất hứng: "Trâm ngọc đệ tặng đâu, sao lại không mang theo?"
Mặt Cổ Tiểu Ma đỏ lên, ngập ngừng nói: "Ta... ta sợ làm hỏng nó."
Nói bậy, rõ ràng vì sợ hắn hiểu lầm nên mới không dám mang theo, nàng đã có Úc Lưu, sao có thể thay đổi thất thường như thế.
Tiểu Ngọc thu hết vẻ mặt của nàng vào mắt, đột nhiên lắc đầu nói: "Đồ ngốc nhà nàng."
Mắng ta à?
... Cổ Tiểu Ma chỉ biết đổ đầy vạch đen.
"Tiểu Ma." Mạnh Trạch Hư gọi.
Phản ứng cơ bản của "Cổ Tiểu Ma" rất giống với bản thể, giật mình đứng nguyên tại chỗ sợ run hồi lâu không nói nên lời, Cổ Tiểu Ma đang đứng nhìn nơi xa vò đầu, lúc mình ngẩn người trông ngốc đến vậy sao? Oan ức quá.
"Tiểu Ma, quả Văng sinh trong tay hắn, muội đi theo hắn đi." Phó Diệp Văn vội la lên.
"Đi đâu?" "Cổ Tiểu Ma" ngơ ngác hỏi.
"Rời khỏi nơi này, muội không phải là người, sớm muộn gì bọn họ cũng phát hiện, đến lúc đó muội không thể cứu được con huyết hồ kia nữa."
Sao hắn biết nàng muốn cứu Thiên Nghiêu? Cổ Tiểu Ma rét run, có chút dự cảm xấu đang bao quanh trái tim của nàng, nhưng sự thật này quá đáng sợ, nàng có muốn tin cũng không thể tin được.
"Cổ Tiểu Ma" đờ đẫn gật đầu, liền đến gần Mạnh Trạch Hư. Đột nhiên Phó Diệp Văn nói: "Ngươi đừng quên chuyện đã đồng ý với ta."
Mạnh Trạch Hư chỉ nhìn "Cổ Tiểu Ma" không trả lời, xoay người muốn đi. Phó Diệp Văn không cản hắn, chỉ tóm lấy tay "Cổ Tiểu Ma", cười lạnh: "Trả lời ta."
Tiếng cười lạnh kia, như một chậu nước đá dội thẳng lên đầu nàng, cơn buốt lạnh xông thẳng vào lòng. Nàng run rẩy, không biết động phải thứ gì, ngay cả Tiểu Ngọc cũng không kịp xoay chuyển.
Trong nháy mắt, Mạnh Trạch Hư liếc sang, trường đao ra khỏi vỏ, cuối cùng lại chậm hơn Phó Diệp Văn một bước. Hắn đã giành "Cổ Tiểu Ma" lại bên người, một bàn tay dữ tợn xuyên qua ngực nàng.
"Ta chỉ đề phòng ngươi sẽ mai phục ta mà thôi." Phó Diệp Văn hời hợt nói, nhìn "Cổ Tiểu Ma" trên cánh tay phải của hắn không ngừng co quắp, nhưng người lại không chảy ra một giọt máu nào, dần hóa thành một tờ giấy, bay xuống đất.
"Khó có dịp ta và ngươi cùng diễn một vở ngọc lang tình thâm, nhưng sợ rằng có người còn nhanh hơn cả dự kiến của chúng ta..." Phó Diệp Văn giễu cợt nói: "Ra đây đi."
Cổ Tiểu Ma sợ đến mức máu cả người như đóng bãng, Tiểu Ngọc cười khẽ một tiếng, bình tĩnh hóa giải ấn chú ẩn thân, xuất hiện trước mắt hai người. Mạnh Trạch hư ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi. Cổ Tiểu ma lại nhìn chằm chằm vào người giấy kia, toàn thân run rẩy.
Là hắn... là hắn!
Nàng nên nghĩ tới từ sớm... Ai là người có thể xuất hiện kịp thời khi nàng bị bắt tới Huyền Âm giáo... sợ rằng khi đó, hắn chỉ không cẩn thận bị nàng bắt gặp, bất đắc dĩ mới tỏ vẻ như muốn tới cứu nàng, hắn và Vân Tiêu, Mạnh Trạch Hư thân nhau, thậm chí khi tận mắt nhìn thấy Mạnh Trạch Hư bỏ mạng, nếu hắn cản trở từ bên trong, có ai biết được? Ngày đó Úc Lưu nói câu cảnh báo kia về phía Tác Oanh, căn bản là đang nói với kẻ đang đứng cạnh Tác Oanh là hắn!
Là hắn...
Là ngũ sư huynh chững chạc đáng tin cậy, là kẻ đã đả thương Thiên Nghiêu, còn là vị hữu hộ pháp muốn giết nàng của Huyền Âm giáo, sao lại có nhiều chỗ khả nghi trùng hợp đến vậy?