Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lần vào trong núi này, lại lần nữa trở nên quen thuộc với Chung Sơn.
Cũng giống như mọi ngày, lần này Chung Sơn chọn một cây đại thụ, chém vào gốc cây.
Mỗi nhát, Chung Sơn đều cố gắng hết sức, bỗng nhiên Chung Sơn cảm thấy toàn bộ cơ thể bị xiết chặt lại, có cảm giác giống như bị ai đó rình rập quanh đây vậy.
Ở cách đó không xa, trong một bụi cỏ, có hai con mắt màu lục, lúc này đang lóe ra từng luồng huyết quang, nhìn chằm chằm vào Chung Sơn.
Chung Sơn ngừng lại, trong lòng có cảm giác nơi này thật nguy hiểm.
Đột nhiên, đằng sau lưng truyền tới một thanh âm rất nhỏ.
- Soạt.
Một tiếng động nhỏ vang lên, nhưng cũng đủ để chủ nhân của con mắt đầy máu không kìm được, xông vào chỗ của Chung Sơn.
Chung Sơn xoay người một cái, hung hăng chém về phía thanh âm kia.
Chém tận giết tuyệt!
Một đao chém xuống, đã mang theo hỏa sát nhàn nhạt.
- Đương.
Đao và đá chạm vào nhau, Chung Sơn nhảy về phía sau ba bước, cuối cùng cũng thấy rõ đây là con vật gì.
Sơn miêu, là một con sơn miêu cao lớn, hai mắt trợn trừng nhìn Chung Sơn, hiển nhiên nó đang muốn nuốt Chung Sơn vào trong bụng.
Yêu thú, nhất định là yêu thú, một đao vừa rồi không hề làm cho nó bị thương.
Sau một đao này, Sơn miêu lại tiếp tục xông về phía Chung Sơn, móng vuột to lớn chụp vào người hắn, Chung Sơn nhìn thấy trên móng vuốt còn ẩn chứa một chút hồng quang.
Chém tận giết tuyệt!
- Oanh!
Trảo cùng với đao chạm vào hau, Chung Sơn bị lực này chạm vào khiến phải bay đi, đâm vào một cây đại thụ, làm cho cây đại thụ này rụng xuống một lượng lá cây lớn.
Cự trảo cũng giống như kim cương, nhanh như thiểm điện tấn công vào. Mình phải làm sao bây giờ?
Chung Sơn vô cùng nóng lòng, sơn miêu một lần nữa lại nhảy tới, móng vuốt màu hồng tiếp tục tấn công về phía Chung Sơn.
Chung Sơn nghiêng người cản phát trảo này lại rồi nhảy lùi về phía sau. Con mèo rừng này lại tiếp tục vồ đến, chụp trúng một cây đại thụ, cây đại thụ này liền bị thủng một lỗ, hơn nữa trên đó còn hơi bị cháy đen.
Cháy đen ư? Con mèo rừng này thuộc hỏa tính? Vậy thì nó đâu có sợ sát khí từ đao của mình.
Nguy cấp đang ở trước mắt, Chung Sơn không kìm được mở trừng hai mắt ra, tiếp tục vung đao chém về phía sơn miêu.
Thiên Ma Thối Thể!
Tuy nhiên, con sơn miêu kia cũng có linh trí, nhìn thấy đao pháp lợi hại liền tránh qua một bên.
- Ầm.
Mặc dù đã tăng lực đạo lên gấp đôi nhưng Chung Sơn vẫn phải bay ngược trở lại, con sơn miêu này quá mạnh. Lực lượng của Chung Sơn tăng gấp đôi cũng khiến sơn miêu phải lùi về phía sau một chút.
Sơn miêu kinh ngạc nhìn Chung Sơn, nghĩ mãi mà không hiểu tại sao lực lượng của Chung Sơn lại đột nhiên gia tăng như vậy.
Thấy hiệu quả, Chung Sơn lại vững tâm, vung đao một lần nữa đánh về phía sơn miêu, chỉ là đao pháp lúc này mang theo một chút hồng sắc.
Lực Phách Thiên Sơn!
Chỉ thấy sơn miêu không thèm tránh né, khẽ cúi đầu xuống, một trảo móc tới ngực Chung Sơn.
- Đương.
Đại đao đụng vào đầu sơn miêu, phát ra một âm thanh giống như kim loại và đá va chạm vào nhau, mà sơn miêu lúc này cũng đã túm được lồng ngực của Chung Sơn.
Chỉ là khoảng cách khá xa, cho nên chỉ sượt qua mà thôi, cộng thêm với Thiên Ma Thối Thẻ, thân thể của Chung Sơn mạnh lên gấp đôi nên cũng không bị nặng lắm. Trên ngực chỉ lưu lại ba đường máu đỏ.
Một đao không thành, Chung Sơn đành lui về phía sau. Tuy nhiên, Hồng Loan mê vụ lúc này đã thành công trong việc thu hút sơn miêu.
Giao chiến một hồi, vết máu trên người Chung Sơn ngày càng nhiều, nhưng cuối cùng vẫn chưa bị thương.
Hồng Loan mê vụ lúc này đã phát tác, sơn miêu đột nhiên trở nên cổ quái, hai mắt đỏ bừng, một cảm giác kỳ lạ không nói ra lời tràn ngập toàn thân nó.
Chính là giờ phút này.
Chém tận giết tuyệt.
Đao lại một lần nữa vung ra, chém vào khe hở giữa hai móng của sơn miêu.
- Phập.
Móng vuốt của sơn miêu bị bổ ra làm đôi, một lượng lớn máu tươi văng ra, sơn miêu bị trọng thương, mất đi lực lượng một chân.
Đột nhiên, thực lực của sơn miêu trở nên giảm sút rất lớn. Chung Sơn không hề do dự, lại một lần nữa chém vào khe hở khác ở giữa hai móng vuốt.
Sau đó, lại vung một đao nữa, chém tận giết tuyệt, chặt đứt cổ họng của sơn miêu.
- Bịch.
Sơn miêu rơi xuống đất, máu tươi văng tung tóe, run rẩy ở trên mặt đất một hồi, sau đó vì mất nhiều máu quá mà chết.
Chung Sơn nhìn con sơn miêu to lớn trước mắt.
Chung Sơn sau đó nhanh chóng vác sơn miêu trên lưng chạy về phía sơn cốc của mình, sau một canh giờ, Thiên Ma Thối Thể bắt đầu vận khởi, mình sẽ trở nên suy yếu, phải lập tức rời khỏi chốn thị phi này.
Chung Sơn mang theo một thân đầy máu chạy về phía sơn cốc của mình.
Vừa chạy đến trước đình viện, Chung Sơn đã ném sơn miêu xuống đất, rồi nằm xuống.
Hắn nhắm mắt khẽ cảm nhận thì thấy lực lượng, chỉ còn lại ba thành lúc trước, có thể nói là vô cùng suy yếu. Thế nhưng bây giờ chuyện đó không còn là điều quan trọng nữa mà là bây giờ toàn thân hắn trở nên vô cùng đau nhức, toàn cơ thể giống như muốn vỡ vụn ra.
Tuy nhiên, dù sao hắn vẫn còn sống, hơn nữa còn chém chết được sơn miêu.
- Cuối cùng cũng chờ được ngươi về, nguơi dám lừa gạt ta.
Ở trong phòng Chung Sơn đột nhiên truyền tới một thanh âm vô cùng dễ nghe.
Thanh âm dễ nghe, nhưng ngữ khí thì không có hảo ý.
Chung Sơn theo tiếng động nhìn lại thì trông thấy Thiên Linh Nhi đang trong một bộ hồng y nhìn mình, lúc này nàng đang cầm một cái tượng gỗ đi từ trong nhà ra.
Vẻ mặt Thiên Linh Nhi tràn ngập tức giận, đi tới thấy trên người Chung Sơn, quần áo rách rưới đi rất nhiều.
- A.
Thiên Linh Nhi đột nhiên kêu lên.
Thế nhưng lúc này Chung Sơn lại mở trừng hai mắt.
- Để Bảo Nhi và Quỳ nhi xuống.
Chung Sơn đi tới, phẫn nộ quát với Thiên Linh nhi.
Một tiếng gầm lên, rõ ràng là nói với Thiên Linh Nhi.
- Bảo Nhi?, Quỳ Nhi?
Thiên Linh Nhi nhìn hai bức tượng gỗ trên tay mình.
Hai bức tượng gỗ này đều là hai bức tượng tạc hai nữ tử vô cùng xinh đẹp, chính là nữ tử trong bức họa treo ở Hoành Sơn trang viên. Một người vẻ mặt vô cùng ôn nhu, khiến cho người ta không kìm được phải thán phục là xinh đẹp. Trong thời gian này, Chung Sơn lúc luyện tập đao pháp đã điêu khắc thành hai bức tượng gỗ, có thể điêu khắc ra được như vậy cho thấy hắn đã khắc khổ luyện tập đến mức nào.
- Tức giận gì chứ, ta chỉ nhìn thôi.
Thấy hai mắt đầy máu của Chung Sơn, Thiên Linh Nhi cũng cảm thấy hơi bối rối.
- Đưa các nàng cho ta.
Chung Sơn đột nhiên vung hữu chưởng ra.
- Không đưa.
Thiên Linh Nhi rụt tay lại.
- Đưa cho ta.
Chung Sơn lại tức giận kêu thêm một tiếng nữa.
Chung Sơn vừa quát, chẳng hiểu sao Thiên Linh Nhi lại cảm thấy hơi sợ hãi, tuy nhiên mình đã đạt tới tầng thứ tám của Tiên Thiên, hắn chỉ mới tu luyện, mình tại sao phải sợ hắn?
Nghĩ đến đây, lồng ngực của Thiên Linh Nhi khẽ run lên.
- Ngươi nói canh ta đi tìm Cân đẩu vân, chuyện này không có thật, ngươi lừa gạt ta.
Thiên Linh Nhi lập tức kêu lên.
Nghe thấy Thiên Linh Nhi nói, Chung Sơn liền nhíu mày, biết rằng mình đuối lý cho nên lửa giận cũng tiêu tan đi rất nhiều.
- Thật xin lỗi, ngày đó ta muốn có công pháp tốt để tu luyện Tiên Thiên, lúc đó là ta lừa ngươi, từ nay về sau ta sẽ đền bù tổn thất cho ngươi.
Chung Sơn cất tiếng nói.
Nam tử hán đại trượng phu, có lỗi không quanh co, huống chi mình đuối lý.
- Hai cái tượng gỗ này, ta rất thích, ngươi bồi thường cho ta.
Thiên Linh Nhi lập tức nói.
- Không được, ta có thể làm cho ngươi mọi thứ nhưng hai cái tượng gỗ này thì tuyệt đối không thể.
Chung Sơn lập tức quát lên.
Nếu như là trước kia thì Chung Sơn sẽ không kích động như thế, nhưng hai tượng gỗ này lại rất quan trọng với mình, cho dù có thể điêu khắc lại nhưng hình tượng hai nữ nhân này, hắn không muốn đưa cho nguời khác. Nếu đổi lại là pho tượng khác, Chung Sơn sẽ đồng ý, nhưng hai nữ tử này tuyệt đối không thể.
- Hừ, ta muốn lấy hai cái này.
Thiên Linh Nhi cất tiếng.
- Đưa cho ta.
Chung Sơn đưa tay đòi lại bức tượng.
- Không đưa.
Thiên Linh Nhi lùi lại về phía sau.
Tuy nhiên, Thiên Linh Nhi đã đưa tay tới gần, sắp chụp trúng bức tượng gỗ.
- Rắc.
Thiên Linh Nhi hơi dùng sức bàn tay, đem bức tượng gỗ kia bẻ gãy đôi.
Tầng thứ tám Tiên Thiên, lực lượng thật là mạnh mẽ. Thiên Linh Nhi lúc đầu cũng không định bẻ gãy bức tượng này, nhưng trong lúc khẩn trương vô thức đã dùng một lượng lực lớn.
Thấy bức tương gỗ khắc Quỳ nhi bị gãy trong tay Thiên Linh Nhi, hai mắt Chung Sơn bỗng trở nên đỏ rực.
- Ta giết ngươi.
Trong lúc nhất thời, Chung Sơn bỗng trở nên cuồng bạo, hắn cầm lấy đao nhắm thẳng về phía Thiên Linh Nhi mà chém.
Chung Sơn đột nhiên nổi giận, Thiên Linh Nhi cảm thấy sợ hãi, nàng nhận thấy nhát đao kia tựa như muốn chém chết mình vậy.
Tuy nhiên, lực lượng hiện tại của Chung Sơn không bằng một nửa lúc trước, Thiên Linh Nhi bây giờ so với hắn mạnh hơn rất nhiều.
- Vù.
Thiên Linh Nhi đột nhiên xuất hồng lăng ra trong tay mình, ngăn cản đại đao, cũng không làm cho Chung Sơn bị thương.
Hai mắt Chung Sơn đỏ bừng, tựa như đã coi Thiên Linh Nhi là cừu nhân, một lần nữa vung đại đao lên nhắm về phía đầu Thiên linh Nhi, đao này nhanh hơn, hung ác hơn nữa.
- Phịch.
Chung Sơn một lần nữa bị hồng lăng đánh văng.
- Phụt.
Ở trên không trung, Chung Sơn nhổ ra một ngụm máu tươi, ngã xuống trên mặt đất.
Một ngụm máu này được nhổ ra, Chung Sơn bỗng cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều lần. Hắn nhẹ nhàng đứng lên, dùng đại đao chống xuống đất, tuy nhiên hai mắt vẫn trợn trừng nhìn Thiên Linh Nhi.
Thấy hai mắt Chung Sơn đỏ bừng, Thiên Linh Nhi cầm cái tượng trên tay ném xuống đất.
- Không chơi với ngươi nữa.
Sau khi ném xong hai bức tượng, Thiên Linh Nhi lập tức bay mất.
- Bịch.
Chung Sơn ngã nhào xuống mặt đất, hiển nhiên Thiên Linh Nhi đã dùng hồng lăng đánh hắn với lực đạo tương đối lớn, so với yêu thú trước kia còn mạnh hơn. Cộng thêm với việc Chung Sơn đang bị thương, cho nên lần này không chi trì được nữa mà phải ngã xuống.
Sau khi tàn một nén hương, cảm giác của Chung Sơn mới tốt hơn, hắn từ từ đứng lên, đi tới bên chiếc tượng gỗ.
Cầm lấy pho tượng của Bảo Nhi trong tay, Bảo Nhi không bị tổn hao gì.
Chung Sơn nhẹ nhàng cầm lấy pho tượng gỗ bị gãy, trên khuôn mặt hiện ra một nụ cười khổ:
- Quỳ Nhi, lão gia ta hôm nay một lần nữa lại khiến cho ngươi bị mất đi lý trí.
Hắn buông đao xuống, ngồi dưới đất, cầm lấy bức tượng tạc Quỳ nhi, nhẹ nhàng vuốt ve.
- Chung Sơn ta ở trên đời chỉ yêu mến có hai nữ nhân, cũng chỉ có đối mặt với các nàng mà ta có thể mất đi lý trí. Bảo Nhi hiện tại bặt vô âm tín. Quỳ Nhi buổi chiều ngày hôm đó một đám ác ma từ trên trời đã đi xuống, tên cầm đầu xưng là “Liệt thiên thái tử” ta nhớ kỹ, thuộc hạ của hắn gọi ta ra. Ta vĩnh viễn không quên lúc đó, Liệt Thiên thái tử vì muốn tu luyện một thanh ma phiến mà sưu tầm những người trong thiên hạ sinh ngày mồng năm. Chỉ một trảo, Quỳ Nhi nàng đã chết tại chỗ, nếu không phải lúc ấy ta bị hạ nhân đánh cho ngất xỉu thì cũng không sống đến giờ phút này.
- Quỳ Nhi, nàng cứ yên tâm, hiện tại ta đã bắt đầu tu hành, ta đã ở trong tiên môn, nàng ở trên trời nhìn xem, có một ngày ta sẽ tìm được Liệt Thiên thái tử, băm hắn ra thành vạn khúc, trả thù cho muội.
Chung Sơn nắm chặt bàn tay lại.
- Ngày đó chúng ta nếu như không đi ra ngoài đạp thanh, ở trong nhà thì đã tốt….
Chung Sơn lẩm bẩm tự nói với mình, đôi mắt không kìm được chảy ra hai hàng lệ nóng.
- Đã bao nhiêu năm rồi? Bốn mươi năm, không thể tưởng tượng được, đã bốn mươi năm trôi qua, ta đã vì nàng mà khóc không biết bao nhiêu lần.
Chung Sơn vừa rơi lệ, vừa cười khổ nói.
Con người sắt đá mà rơi lệ thì chỉ có thể đau khổ trong lòng. Tuy nhiên, nam nhân đều có cách xử sự của mình, Chung lão gia tử cố gắng ngăn bi thương lịa, từ từ khoanh chân điều tức.
Lúc Chung Sơn điều tức không biết rằng ở góc tường đằng sau tiểu viện, Thiên Linh Nhi sau khi bay khỏi đã vòng trở lại, nấp vào góc tường. Nghe thấy thanh âm tự nói với mình của Chung Sơn, nàng khẽ cắn môi, nhìn khuôn mặt cương nghị của Chung Sơn, lại còn bức tượng điêu khắc mà hắn đang cầm, trong mắt nàng hiện lên một vẻ có lỗi.