Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đẩy cửa phòng ra, một mùi máu tươi nồng đậm phả vào mặt, hai chân Thẩm Trại Hoa mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất. Nhưng vẫn không dám dừng lại, vội vàng châm lửa đốt cây nến bên mép giường lên.
Cửa phòng chưa kịp đóng, gió len lỏi ùa vào, khiến cho ánh nến càng thêm leo lét, lúc tối lúc sáng. Nhưng kể cả ánh nến có mong manh cỡ nào thì Thẩm Trại Hoa vẫn nhìn rõ một màn trước mắt: máu đen đã thấm ướt cả cái chăn mới đổi, còn khóe miệng Hàn Dịch vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Người trên giường tựa như bờ đê trong cơn giông bão không thể khống chế được nước sông ngày càng dâng cao, không có biện pháp ngăn lại sinh mạng đang dần dần lụi tàn.
Trong đầu Thẩm Trại Hoa đã hoàn toàn rối tinh rối mù. Nàng vén chăn lên, đỡ Hàn Dịch tựa vào trên gối, dùng tay áo không ngừng lau dòng máu đang trào ra, càng lau lại càng nhiều, càng lau lại càng tứa ra. Nàng bỗng có cảm giác nếu như lau sạch sẽ thì Hàn Dịch sẽ tốt thôi.
Hàn Dịch nỗ lực giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt Thẩm Trại Hoa: "Đừng khóc. Còn Tiểu Thụ nữa, nàng mà khóc, thì muội ấy sẽ làm thế nào."
Thẩm Trại Hoa vuốt mặt, liền nhận ra lòng bàn tay người nào ==>Click để đọc tiếp