Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghỉ ngơi chốc lát, đợi cho khí nóng tản đi bớt, Thẩm Trại Hoa và Cố Nam Châu mới cùng nhau ra cửa. Sáng nay lúc nàng lấy nước cho Khâu nãi nãi thì phát hiện củi đốt đã sắp hết, nên bèn đi chặt ít củi cho bà dự trữ.
Đi chưa được bao xa, đột nhiên Cố Nam Châu chợt nói: "Buổi chiều học đường tan sớm, nếu Tiểu Thụ không muốn đi đến đó thì sau khi về ta sẽ dạy chữ cho muội ấy, cũng đâu có phiền phức gì!". Lúc nãy hắn đã nhìn thấy được sự thất vọng của Thẩm Trại Hoa, vừa muốn Tiểu Thụ biết chữ nhưng lại không muốn bắt ép muội ấy phải đến học đường.
Thẩm Trại Hoa khoát khoát tay: "Được rồi, được rồi. Con bé rất cứng đầu, đã nói không học chính là không học. Tiểu Thụ vô cùng ngưỡng mộ Hàn Dịch, không thích người khác nói hắn một câu không tốt. Ban đầu cũng bởi vì Lý phu tử vô tâm thốt ra một câu mà con bé liền ghi hận trong từng ấy năm. Hôm nay cự tuyệt, có lẽ là muốn đề phòng không muốn xảy ra chuyện giống như vậy nữa thôi."
Cố Nam Châu nghe vậy trầm tư một lát rồi đáp: "Cái này thì dễ thôi. Năm đó khẳng định Lý phu tử không biết điều này, mới thốt ra những lời kia. Nếu người dạy đổi thành ngươi thì ==>Click để đọc tiếp