Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trường Tương Biệt - Tuyệt Tình Khanh Chủ
  3. Chương 3: Chương 3
Trước /24 Sau

Trường Tương Biệt - Tuyệt Tình Khanh Chủ

Chương 3: Chương 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta tức đến bật cười. Nhưng hốc mắt lại nóng lên. Làm sao có thể không có chuyện gì được? Chẳng phải bây giờ đã phơi thây nơi hoang dã rồi hay sao?

Bảo hắn chạy mà không chịu chạy, cuối cùng y phục còn chẳng giữ được, để người ta lột đi mất. Chi bằng để ta lột, ít nhất cũng tận dụng được triệt để.

Lúc Triệu Nguyên Lãng biết được chuyện này, hắn giận đến mức gần như muốn ăn tươi nuốt sống ta.

"Vệ Anh, ngươi thật đáng chết!"

Nhưng nhiều năm sau, khi con gái ta nghe đến đoạn này, nó lại vừa khóc vừa nói:

"Mẹ nói dối! Mẹ không phải kẻ đào binh! Mẹ không phải người xấu! Mẹ không đáng chết!"

Nếu là ngày thường, ta nhất định sẽ dỗ dành con bé, bảo nó đừng khóc. Nhưng bây giờ, ta như đã cởi xuống lớp ngụy trang, thản nhiên ngồi đối diện con bé, không chút động lòng mà đập tan ảo tưởng của nó:

"Phải, chính là thế."

Con bé chắc chắn ghét ta đến chết rồi. Dù sao từ nhỏ đến giờ, nó vẫn luôn cho rằng mẫu thân mình là một đại anh hùng.

Ta chờ nó khóc lóc, mắng ta đáng ghét nhất. Nhưng nước mắt nơi khóe mắt con bé lại bị lau đi trước cả ta.

Phía đối diện, mắt Triệu Nguyên Lãng đỏ hoe. Giọng hắn lại kiên định hơn cả ta, nói rằng:

"Không phải."

Ta chớp mắt một cái, quay đầu đi không nhìn hắn nữa. Nhưng bên tai vẫn nghe rõ mồn một.

"Vệ Anh, nàng không phải."

7.

Sao lại không phải chứ?

Ngày trước, nghĩa huynh đối với ta ân tình sâu nặng, thế mà khi y qua đời, y phục lại bị ta lột đi gần hết rồi đào một hố nông, đẩy y vào đó mà chôn.

Nếu không phải vì bị Triệu Nguyên Lãng ép uống thuốc độc uy hiếp, thậm chí ta còn chẳng màng đến cả gánh nặng này mà bỏ trốn một mình.

Cũng may trời không tuyệt đường sống của hắn, hôm đó trời mưa lớn, vết kéo lê nhanh chóng bị cơn mưa che phủ.

Nhị lang gia cảnh khá giả của Triệu gia sốt cao không dứt, mơ mơ màng màng giữa cơn đói khát lạnh lẽo. Mơ hồ nhìn thấy ta đang nhai gì đó trong miệng, đang định nói gì đó thì ta đã nhả ra rồi trực tiếp nhét vào miệng hắn.

‘Ngươi!’

Vị đắng lan tỏa, ta bịt chặt miệng hắn, ép hắn nuốt xuống.

“Thuốc đắng dã tật, xin tướng quân đừng trách.”

Ta châm biếm. Khuôn mặt hắn đỏ bừng, tức giận đến nỗi không nói nên lời:

‘Vô sỉ!’

Ta còn chưa quên việc hắn ép ta uống độc dược, cung kính mà nói:

“Tướng quân nói phải.”

Một quyền đấm vào bông, Triệu tướng quân tức giận đến mức mắt đảo ngược, hôn mê bất tỉnh. Khi hắn tỉnh lại lần nữa thì đã nằm giữa nhóm dân tị nạn.

Điều này cũng chẳng có gì lạ, người Khiết Đan tấn công, nơi biên giới xa xôi, không thiếu nhất chính là dân tị nạn. Tất cả đều hướng về vùng đất giàu có, đông đúc nhộn nhịp.

Triệu Nguyên Lãng chỉ là thiếu kinh nghiệm chứ không phải là không hiểu nỗi khổ của bách tính. Thấy vậy, ta cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Chỉ là ngồi đối diện ở một bên ta mà nói:

“Chờ ta về, ta nhất định sẽ dẫn quân đánh lại một lần nữa.”

Ta cuộn mảnh vải lấy từ thi thể vào bàn tay, vẻ mặt tĩnh lặng như nước. Triệu Nguyên Lãng liếc mắt một cái cũng nhận ra được thái độ khinh miệt của ta, hẳn là hắn đang nghĩ đến lòng tốt khi ta cho hắn uống thuốc thảo dược tối qua, vậy mà hắn vẫn còn tâm tư giáo huấn ta “quay đầu là bờ”.

“Bản tính ngươi lạnh lùng nhưng chẳng phải kẻ xấu. Tuy là nữ tử chưa từng đọc sách thánh hiền, nhưng cũng nên biết trung quân ái quốc, đại chiến đã đến, sao có thể bỏ đồng tộc mà chạy?”

“Niệm tình ngươi đã bảo vệ ta, vì sự hy sinh của Vệ Chá, bản tướng quân không truy cứu trách nhiệm lâm trận bỏ chạy.”

Lúc này, âm thanh đói bụng vang lên rõ ràng. Trước mặt thiếu niên tướng quân đang tỏ vẻ ngượng ngùng, cuối cùng ta cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn hắn, hỏi lại:

‘Ngươi diễn đủ chưa?’

Hắn: ‘…’

Cả đám người đều đói đến mức không ai lên tiếng, chỉ có mình hắn vẫn còn sức mà lải nhải.

8.

Đói khát cũng chẳng thể làm gì khác, thời buổi loạn lạc có thể tìm được chút vỏ cây rễ cỏ để lót dạ đã là may mắn lắm rồi.

Cũng may Triệu Nguyên Lãng thân thể tráng kiện, chưa đầy hai ngày đã có thể tự đứng dậy đi lại, không cần ta phải kéo lê theo. Thậm chí hắn còn kết giao với vài người trong đám lưu dân, moi được không ít tin tức.

Một trong số đó là kẻ gầy còm hơn cả Vệ Chá, gọi là A Cẩu, mặt mũi hốc hác chẳng có lấy hai lạng thịt. Nhìn qua có vẻ thật thà chất phác nhưng trong mắt lại ánh lên chút giảo hoạt. Lần đầu nhìn thấy dáng người cường tráng của Triệu Viễn Lãng, hắn lập tức bám lấy, không ngớt lời nịnh nọt. Lúc thì gọi “Triệu huynh”, khi lại kêu “Vệ đệ”, hết sức thân thiết.

Triệu Nguyên Lãng cũng không vạch trần thân phận nữ nhi của ta, lại còn tỏ vẻ đắc ý khi thu nhận được một tiểu đệ. Hắn liếc nhìn ta, trong mắt mang theo chút khoe khoang:

“Đây mới gọi là bản lĩnh.”

Ta chỉ cười nhạt, chẳng buồn đáp lời, trở mình nằm xuống khép mắt nghỉ ngơi.

Đến nửa đêm, đến nhìn cũng không lấy một cái, ta trực tiếp vung chân đá thẳng vào Triệu Nguyên Lãng!

“Ai!”

Giọng nam nhân trẻ tuổi vang vọng, lập tức khiến không ít kẻ giật mình tỉnh giấc. Khi ta mở mắt, đã thấy vẻ mặt của Triệu Nguyên Lãng phức tạp, trong tay nắm chặt một đoạn dây bện bằng cỏ khô vô cùng chắc chắn làm dây thừng. Bên cạnh hắn, một thanh đoản đao cùn lăn lóc trên mặt đất.

Không ngoài dự liệu, hẳn là muốn dùng lên người hắn.

“Chẳng lẽ trong đám lưu dân này có mật báo của Khiết Đan? Biết được thân phận của ta nên muốn nhân lúc đêm tối mà xuống tay? Xem ra, chúng ta phải mau chóng rời đi rồi.”

Hắn trầm ngâm suy nghĩ. Ta im lặng nhìn hắn, không nói một lời. Hắn ngẩng lên, hỏi:

“Vừa rồi là ngươi nhắc nhở ta?”

“Không, ta chỉ đơn thuần muốn đá ngươi mà thôi.”

“Nếu không nhờ ngươi, e rằng ta đã bị rạch vài nhát rồi.”

“Thật đáng mừng.”

“Vệ Anh.”

“Không biết tướng quân đại nhân có gì căn dặn?”

Triệu Viễn Lãng nhíu mày nhìn ta chằm chằm:

“Ngươi dường như có thành kiến với ta?”

Ta thản nhiên đối diện ánh mắt hắn không hề tránh né:

“Tướng quân lại muốn một dân nữ như ta kính trọng kẻ đã ép mình uống thuốc độc, có phải làm khó người khác quá rồi không?”

Hắn: “…”

Đêm khuya tĩnh lặng, ta nhắm mắt định bụng ngủ tiếp. Một lát sau, từ phía sau truyền đến giọng nói trầm ổn:

“Đợi đến khi vào kinh, ta sẽ đưa ngươi thuốc giải.”

“Vệ Anh, ta nói lời giữ lời.”

Triệu gia mấy đời nối tiếp làm quan, Triệu gia nhị công tử dù tuổi còn trẻ, nhưng tiền đồ tất định không tầm thường.

Người như hắn, lời hứa làm sao có thể là giả dối?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /24 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Rừng Hổ Phách

Copyright © 2022 - MTruyện.net