Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 14.
Sau trận chiến hôm ấy, A Minh chửi ầm lên, dùng hết những lời lẽ thô tục nhất để mắng bách phu trưởng không có lương tâm, ngay cả một đứa trẻ cũng lôi vào. Hắn cũng mắng ta vô dụng, chết còn không biết chết như thế nào cho đúng.
“Đừng nói nàng, nếu viện quân vẫn chưa đến, e rằng chúng ta đều sẽ chết dưới lưỡi đao của bọn chúng.”
Lão Hà chỉ đáp một câu như vậy. A Minh không thích nghe lão dài dòng: “Đám súc sinh đó giết thê tử ta, lão tử dù có chết cũng phải kéo theo một tên đệm lưng, có viện quân hay không cũng thế thôi!”
Nhưng cái chết đó, không đáng chút nào. Ta vừa lau mũi thương đỏ thẫm trên tay vừa thắc mắc:
“Tướng quân không phải đã nói, viện quân sẽ đến sao?”
Người ấy là một danh tướng lẫy lừng, lúc đứng trên thao trường, đeo trường đao bên hông, khí thế uy nghiêm khiến người ta khiếp sợ. Hắn là tấm gương mà biết bao binh sĩ ngưỡng mộ.
Nhưng vừa nghe ta nói xong, A Minh lập tức trợn trắng mắt.
Lão Hà thì chỉ lắc đầu:
“Tiểu tử, ngươi còn quá trẻ, không hiểu thế gia đại tộc xem chúng ta chẳng khác gì bùn đất dưới chân.”
Khi thái bình sụp đổ, thế gia danh môn lại tranh giành kéo bè kết phái. Đông Hán, Hậu Chu đều nhân danh thiên hạ thái bình mà hành sự.
Mà xét cho cùng—
“Nếu thắng, đó là vinh quang của danh gia vọng tộc. Nếu thua, bọn họ vẫn có thể lưu danh sử sách như những anh hùng hy sinh vì chính nghĩa. Còn những thứ này…”
Lão Hà cúi đầu một tên lính bếp gầy gò, nhếch nhác như ta.
“Có quan hệ gì với một tiểu binh mà ngay cả họ cũng không có như ngươi chứ?”
Xuyên suốt dòng lịch sử, anh hùng trong thiên hạ nhiều như cá diếc qua sông, có kẻ được ca tụng, có kẻ bị phỉ nhổ. Có chính nhân quân tử, có gian hùng, cũng có bá chủ thiên hạ. Nhưng chưa từng có ai nhắc đến những kẻ vô danh trải đường cho bọn họ.
A Minh là vậy. Lão Hà là vậy. Ta cũng là vậy.
Tim ta run lên bần bật, những suy nghĩ vốn kiên định bỗng chốc lung lay, nhưng cuối cùng ta vẫn cắn răng nói:
“Tướng quân sẽ không lừa chúng ta.”
Chẳng ai đáp lời.
15 Không ai quan tâm ta nữa. Cũng chẳng còn ai đánh ta, cướp cơm của ta.
Từng trận chiến trôi qua, có kẻ chết, có kẻ tàn phế. Những người đã khuất, không đợi được viện quân. Những kẻ còn sống, thân mang tàn tích chiến trường, lê lết đến trước mặt ta, hỏi:
“A Anh, viện quân ngươi nói tới đâu rồi?”
Ta đáp: “Sắp đến rồi.”
Vị tướng xuất thân danh gia vọng tộc kia, hẳn cũng quyền thế hiển hách như Triệu Nguyên Lãng, nhưng hiện tại hắn cũng trở nên trầm mặc.
Lão Hà lén tìm ta, bảo:
“Ngươi còn nhỏ, trốn kỹ vào. Đợi khi tướng quân rút lui, ngươi cũng trà trộn đi theo bọn họ, may ra còn giữ được mạng.”
Ta im lặng rất lâu, khẽ vuốt thân trường thương đã lau chùi vô số lần, chậm rãi nói với lão:
“Hôm nay ta đã giết người.”
Ta sinh ra giữa thời loạn lạc, sống nay đây mai đó. Những gì ta từng nghe được đều là chuyện người Khiết Đan đánh đâu thắng đó. Mà sự thật cũng đúng như vậy. Kỵ binh Khiết Đan ngựa béo quân mạnh, thân hình cũng cao lớn hơn hẳn.
Nhìn thế nào, với vóc dáng nhỏ bé của ta, giết được một người bọn chúng chẳng khác nào vọng tưởng xa vời.
Nhưng hôm nay, ta đã giết người rồi.
Một kỵ binh Khiết Đan thấp bé hiếm hoi. Ta nhân lúc hắn sơ sẩy, dùng trường thương đâm vào chân ngựa của hắn. Khi hắn ngã xuống, ta nhào lên giằng co, quấn lấy hắn, đấm đá quyết liệt nhất quyết không chịu buông tha.
Giữa trận vật lộn, hắn nhìn thấy băng vải trắng quấn chặt quanh ngực ta, bỗng nhiên cười gằn:
“Hừ, bọn dê hai chân Trung Nguyên nhu nhược, đến nữ nhân cũng phải ra trận!”
Hắn khinh thường ta vì ta là nữ tử. Nhưng chính trong khoảnh khắc hắn cười nhạo ta, ta đã nắm được cơ hội, cắt đứt cổ họng hắn.
Ngươi xem, thì ra người Khiết Đan cũng không phải không thể đánh bại.
16.
Có kẻ thứ nhất rồi sẽ có kẻ thứ hai, có kẻ thứ hai rồi, kẻ thứ ba, thứ tư cũng không còn là chuyện khó.
Ta đang mạnh lên từng ngày, nhưng chẳng thể xoay chuyển cục diện suy tàn.
Áp lực trong doanh trại ngày càng đè nặng, người ngày càng thưa thớt. Vị tướng quân từng lẫy lừng danh tiếng đã ba ngày chưa lộ mặt. Tin đồn về viện quân sắp đến vẫn lan truyền, nhưng chẳng ai buồn vạch trần.
Nhưng thật sự không thể trụ nổi nữa rồi. Thật sự không thể trụ nổi nữa.
A Minh bị ba kỵ binh Khiết Đan bao vây, gục ngã trên vùng hoang địa. Lúc ta tìm thấy hắn, trên bụng hắn đã bị khoét một lỗ lớn. Tất cả ruột gan đều trào ra ngoài. Hắn không thể vung tay đánh ta như trước đây, chỉ có thể trợn mắt nhìn trời mà mắng:
"Nhãi con, ai cho ngươi đến muộn như vậy? Lão tử đau bụng quá, còn không mau đỡ ta dậy rồi khâu lại cho ta?!"
Ta muốn đẩy những thứ tràn ra ngoài nhét ngược trở vào, nhưng tất cả đều là tốn công vô ích.
Hắn vẫn còn lải nhải:
"Nhãi con, ta có từng kể với ngươi chưa? Thê tử của ta với con gái ta trông như thế nào ấy? Thê tử ta làm bánh nướng ngon lắm, nàng ấy hiền lành, chỉ là không thích nói chuyện thôi.”
"Còn con gái ta thì xinh xắn, mới ba tuổi đã biết mút ngón tay gọi ta là cha rồi.”
"Lúc ấy những tưởng, chỉ cần có họ ở đó, lão tử có chết cũng đáng."
"Thế nhưng… sao lại không còn nữa chứ?"
Hốc mắt hắn đỏ hoe.
Hắn nói: "A Anh, ta không phải kẻ nhát gan, ta không quên, ta thực sự không quên... Xin lỗi, trước kia không nên đánh ngươi..."
Ta biết, hắn không phải. Bọn họ đều không phải.
Nước mắt rơi xuống người hắn, rốt cuộc ta cũng buông xuôi, hai tay đẫm máu, ngồi phịch xuống bên cạnh hắn.
Trong mắt tràn đầy mờ mịt chưa từng có. Bên tai vẫn văng vẳng tiếng của A Minh, hay cũng có thể là tiếng của biết bao người từng hỏi ta:
"A Anh, Khiết Đan bại chưa? Viện quân đến chưa thế?"
Chưa bại, cũng chưa đến.
Mùa đông năm ấy, biên ải rét buốt đến tận xương. Tuyết trắng phủ đầy, chôn vùi những thân xác vô danh.
Lúc ta tìm thấy lão Hà, lão đã chỉ còn thoi thóp một hơi thở. Lão không bị thương nặng như A Minh nhưng rốt cuộc tuổi tác đã cao, chẳng thể cầm cự nổi nữa. Thấy cây trường thương cùn của ta cùng đôi mắt hoe đỏ, lão đau đớn thở dài:
"Bé con, quay về đi, nơi này vốn chẳng phải là nơi mà ngươi nên tớii."
Lão biết ta là nữ tử.
Dùng lời của lão mà nói, một lão già như lão, lại còn ngày ngày ở cạnh ta, nếu ngay cả chuyện này cũng không nhìn ra thì quả thật sống uổng phí bao nhiêu năm trời.
Ngày trước không nói, chỉ vì không nỡ. Mà bây giờ, dường như cũng chẳng còn gì để phải giấu giếm nữa rồi. Lão nói ta là nữ nhi, không nên ở lại nơi chiến trường ác liệt này, nam nhi Trung Nguyên vẫn chưa chết hết đâu mà.
Ta hỏi lão, vậy ta nên đi đâu bây giờ?
"Giang Nam, Kim Lăng, hoặc là Trường An, Lạc Dương, cứ đến những vùng phồn hoa, nơi đó có các thế gia đại tộc, vẫn luôn có cho ngươi một phần cơm ăn.”
"Tìm một mái nhà, có đôi có cặp cũng được, một thân một mình cũng không sao, chung quy vẫn có thể sống tốt."
Thực ra, tất cả đã sớm có đáp án. Dù là anh hùng hay gian hùng, dù là Đại Đường hay Đông Hán, Hậu Chu. Những điều ấy, đối với những binh sĩ quèn như chúng ta, từ trước đến nay chẳng hề khác biệt.
"Nhưng nếu đã vậy, vì sao không trốn đi? Vì sao còn cố thủ đến cùng?! Dù thế nào cũng chỉ béo bở đám thế gia quyền quý kia thôi! Vinh nhục của bọn họ, có liên quan gì đến chúng ta?!"
Ta giận dữ mất kiểm soát, tựa như một con thú bị vây khốn.
Giọng nói khàn khàn già nua bên tai vẫn vang lên vô cùng bình thản:
"Tất nhiên là vì một mái nhà.”
"Thành trì mà không giữ được, thì nhà cửa sao có thể tồn tại?"
Khi ấy ta không hiểu câu nói này có ý nghĩa gì. Nhưng nhiều năm về sau, có một kẻ ngốc tự nhận là nghĩa huynh của ta, cầm cây trường thương trong tay, không chút do dự mà bước tới, đã nói với ta rằng:
"Nhưng nếu ta không bảo vệ thành trì, thì làm sao bảo vệ được muội muội của ta?"
Trên sa trường, những tướng quân hùng dũng rút đao, cứ ngỡ rằng là nhờ bản thân tài giỏi mới khiến bao binh sĩ nguyện ý đi theo. Nhưng bọn họ nào đâu biết, trong những người kia có bao nhiêu lão binh dạn dày, tuổi tác chẳng thua kém gì họ, chỉ cần nghe một câu là nhìn thấu ngay họ thuộc hạng người nào.
Bọn họ biết, biết rõ nơi Kinh thành cách xa ngàn dặm vẫn đàn ca múa hát, nơi cửa son nhà quyền quý vẫn ngập tràn rượu thịt hát ca. Biết rõ những kẻ trước mặt chẳng qua chỉ xem họ như bàn đạp, như đá kê chân.
Nhưng bọn họ vẫn giả vờ tin tưởng.
Chỉ vì một mái nhà thôi.
Chỉ vì một mái nhà mà thôi.
Nếu thành trì không còn, lấy gì để bảo vệ gia đình nữa đây?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");