Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Làm bằng hữu.” Chung quy là thế nào đây?
Lôi Vô Nhai sau khi nghe thuộc hạ báo lại việc Tiêu Nhiễm đã rời khỏi kinh thành, vẻ mặt cực kỳ khó coi. Từ sau ngày ở Bách Hoa Lâu, hắn đã không đến tìm Tiêu Nhiễm nữa. Vốn định để cho y có thời gian an tĩnh dưỡng thương. Thật không ngờ y lại dám nhân cơ hội này mà lên đường rời khỏi kinh thành.
Tiêu Nhiễm rõ ràng là đang xem hắn như con rối để chơi đùa mà. Thật là tức không chịu nổi.
“Bảo chủ?” Chủ quản của Lôi Gia Bảo ở kinh thành, Vi Nhất, đang âm thầm quan sát sắc mặt của lão đại, cẩn trọng hỏi.
“Phát tin khẩn cho người ở các địa phương, nói tất cả chú ý, điều tra xem hiện Tiêu Nhiễm rốt cục là đang trốn ở nơi nào!” Không cam lòng việc bị y bỏ rơi, Lôi Vô Nhai cau mày.
“Dạ.” Vi Nhất đáp. Hắn đã từng nghe qua chuyện xấu của Lôi Vô Nhai và Tiêu Nhiễm, trong lòng phỏng đoán, chắc lại là chuyện tình nhân cãi vã gì đó nữa rồi.
“Là thật sao? Hắn nhờ người của Thiên Võng truy tìm tung tích của ngươi?” Tân Dư mở to đôi mắt đẹp, thủy mâu lộ ra tiếu ý.
Tiêu Nhiễm không trả lời, chỉ khẽ thở dài. Hiện giờ y đã ra một quy định mới cho Thiên Võng. Phàm những việc liên quan đến y, tất cả đều phải báo cáo cho y trước, sau đó tùy theo sự an bài mà hành động.
“Lần này vì là đi quá vội vàng, không kịp báo cho hắn biết. Chắc hắn là vì chuyện này mà nổi đoá rồi.” Tiêu Nhiễm nói: “Huống hồ lần này ta thân đang trong hiểm cảnh, cũng không muốn khiến những người xung quanh bị vạ lây.”
“Phải phải phải, triết học của Tiêu công tử, ta sao lại không biết? Bất quá, có thể mượn tạm Lôi Gia Bảo đó của hắn…”
“Cây to đón gió.” Tiêu Nhiễm lắc đầu. “Thôi được rồi, ta sẽ viết phong thư giải thích ngọn nguồn cho hắn tường tận. Có thể sẽ làm hắn tiêu tan chút lửa giận.”
Tân Dư chỉ gật đầu cho có, nhưng trong lòng lại nghĩ, mọi chuyện có thể dễ dàng vậy sao? Tiêu công tử chỉ thật muốn đối xử với Lôi Bảo Chủ như bằng hữu hay chỉ là tự…
Quả nhiên đã bị Tân lão bản đoán trúng.
Thư của Tiêu Nhiễm đại khái nói cho Lôi Vô Nhai nguyên do sự việc. Y bởi đang gặp nguy hiểm nên phải rời kinh thành xuống Tô Châu để tránh nạn. Bởi vô cùng vội vã nên không kịp cáo biệt hắn, xin chân thành tạ lỗi. Đồng thời để bày tỏ sự chân thành của mình, y còn nói cho hắn y chính là thủ lĩnh của Thiên Võng, cũng cho hắn vị trí biệt viện của y ở Tô Châu. Nếu sau này Lôi Vô Nhai có dịp du ngoạn Tô Châu mà Tiêu Nhiễm vẫn còn ở đó thì vô cùng hoan nghênh đến tìm y.
Thư gửi đi đã hai mươi ngày, vẫn chưa nhận được hồi âm của Lôi Vô Nhai. Cũng nghe tin từ Thiên Võng báo lại, hắn đã không còn tìm kiếm tung tích của mình nữa.
Bỗng một ngày, Lôi Vô Nhai đột nhiên lại xuất hiện ngay trước mặt Tiêu Nhiễm.
“Tiêu công tử đã nói bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh ta tới tìm ngươi phải không?” Một bên khóe miệng của Lôi Vô Nhai cong lên: “Không phải chỉ là thuận miệng nói suông đó chứ?”
“Ta… Ngươi…” Tiêu công tử không hổ danh là “Bát diện nhân”, nét mặt thay đổi nhanh như trở bàn tay, thoáng cái đã nở nụ cười ôn hòa với hắn: “Làm gì có chuyện đó, chỉ là, hiện giờ thời cuộc rối ren… Ta khi đó không kịp nói với ngươi cũng vì không muốn cuốn theo ngươi vào sự kiện lần này.”
“Tại sao?” Lôi Vô Nhai hỏi: “Chẳng phải đã nói chúng ta là hảo bằng hữu sao?”
“Cả đời Tiêu Nhiễm gặp tai kiếp vô số, cho tới lúc này cũng chưa từng để liên lụy đến bằng hữu.” Tiêu Nhiễm đáp.
“Đối với Tiêu công tử mà nói, bằng hữu chỉ để đồng cam.” Tân Dư không biết từ khi nào cũng tiến vào đại sảnh. “Theo cách nghĩ kỳ dị của y mà nói, có thể cùng y cộng khổ chỉ duy nhất người mà y cam nguyện đồng hành suốt cuộc đời. Lôi bảo chủ, có lẽ ngươi từng có tư cách này, nhưng bây giờ, chỉ sợ là cũng chỉ có thể theo chúng ta, đứng ở một bên nhìn Tiêu công tử diễn trò hay mà thôi.”
“…Nếu ta cố tình muốn cộng khổ thì sao?” Lôi Vô Nhai có chút tức giận nói, hắn không hề phát hiện ra trong lời nói của mình, bất giác có chút mập mờ.
Tân Dư liền không thèm nhắc lại, chỉ che miệng cười.
“Ta…” Tiêu Nhiễm nhất thời không biết nói gì, chỉ cười rộ lên: “Cho nên ta nói, các ngươi hai người như một, đều thích phiền phức mà. Lôi huynh, ngươi không để ý nếu ta gọi ngươi như vậy chứ?”
Để ý sao? Chẳng phải trước kia y đều gọi hắn là “Vô Nhai” sao? Nhưng rõ ràng bây giờ quan hệ của bọn họ không còn như trước. Hắn cũng không có ý kiến gì, coi như đành cam chịu. Kỳ thật lần này tới miền Nam, trong lòng hắn cũng không rõ nguyên do. Chỉ là mơ hồ cảm giác được mình không thể buông người này ra. Sau khi hắn biết Tiêu Nhiễm gặp phải bất trắc, trong lòng vô cùng lo lắng cho y. Nam nhân này từng cùng hắn đồng sàng cộng chẩm suốt ba năm, mặc dù cái gì cũng không nói với hắn, nhưng ít ra y vẫn luôn an toàn, không cần lo nghĩ. Nhưng tại sao vừa rời khỏi mình, y lại không ngừng lâm vào hiểm cảnh? Mặc dù có thể thân thế y vốn không hề đơn giản, nhưng hắn vẫn không tài nào ngăn được lòng lo lắng cho y. Vì vậy, hắn liền đem sự lo lắng này xem như bằng hữu quan tâm nhau. Nghĩ sao làm vậy, hắn ngay lập tức quyết định tới miền Nam.
Khi biết Tiêu Nhiễm chính là thủ lĩnh của Thiên Võng, hắn vừa lo sợ, lại vừa tức giận. Nhưng nghĩ kỹ lại cũng không có gì quá bất ngờ, dù sao hắn cũng đã tập dần quen với những bí mật của y.
“Lôi huynh.” Bên kia Tiêu Nhiễm vừa lại mở miệng: “Có lẽ ngươi vẫn chưa rõ về tính cách của ta, đương nhiên ta có thể cũng không hiểu mấy về ngươi. Bất quá, lần này sự tình vô cùng trọng đại, ta thật không hy vọng ngươi vì ta mà sa vào nguy hiểm. Dư nhi, cùng Tiểu Ngôn, Trang Kỳ, tuy có chút liên quan nên cùng giúp một tay, nhưng tình thế bắt buộc cũng đành phải dừng lại. Mặc dù như ngươi nói, ta có thể nhờ đến oai danh Lôi Gia Bảo, nhưng chính là ta không muốn giang hồ lại dấy lên những lời đồn đại không hay, gây cho ngươi không ít phiền phức không đáng có.”
“Trong mắt ngươi, ta là kẻ chỉ vì mấy lời đàm tiếu của thiên hạ mà nao núng sao?” Lôi Vô Nhai nói, ánh mắt vô cùng bất mãn.
“Cái đó cũng không đúng.” Tiêu Nhiễm than nhẹ, lấy tay xoa nhẹ thái dương: “Ta chỉ là lo lắng cho an nguy của ngươi.”
“Ta cũng lo lắng của ngươi, cho nên ta mới đến.” Lôi Vô Nhai nói thẳng: “Ngươi từng nói, ta căn bản không hề biết chút gì về Tiêu công tử ngươi. Ta không quan tâm cái lý luận bằng hữu là chỉ để đồng cam gì gì đó của ngươi. Còn về chuyện lần này, ta nhất định phải quản!”
Tiêu Nhiễm một lúc lâu không nói gì, chỉ nhìn hắn thật sâu, trong mắt lóe hào quang, hắn cũng không tránh né, mặt đối mặt với y.
Cả hai im lặng hồi lâu đến gần như hóa thành tượng, nhưng Tân Dư lại cảm thấy cả người run rẩy. Không hiểu sao Tần Dư chợt thấy trong mắt hai ngươi không ngừng phóng ra sấm sét?
“Người thật sự muốn làm bằng hữu của ta?” Tiêu Nhiễm hỏi.
“Chẳng lẽ ngươi chỉ là thuận miệng nói suông?” Lôi Vô Nhai trầm giọng hỏi lại.
“Đương nhiên không phải, chỉ bất quá…” Tiêu Nhiễm khẽ cười nói: “Sau này, phiền ngươi chiếu cố rồi.”
Lôi Vô Nhai có chút khó hiểu, nhưng Tân Dư lại biết chính xác ý của y. Sao mà Lôi Vô Nhai may mắn đến thế, có thể quen biết rồi cùng chung sống với Tiêu công tử suốt ba năm. Tuy có chia tay nhưng lại giờ lại có thể một lần nữa nhận lại cơ hội làm quen y. Mặc dù đây cũng không phải là quá trình tốt đẹp gì, nhưng dù sao Tiêu công tử… hắc hắc… Ân, rất đáng để thưởng thức a. Đáng tiếc Trang Tiểu Hầu Gia và Nhan Ngôn lại không có ở đây, không thể thừa cơ tạo không ít sóng gió, làm cho mọi việc thêm phần thú vị.
Mặc dù Lôi Gia Bảo ở Giang Nam cũng có phân đà, nhưng Lôi Vô Nhai bảo muốn ở lại gần đây để có thể thuận tiện xem chừng. Mặt khác, Tiêu Nhiễm đã ở lại Lôi Gia Bảo của hắn ba năm. Tuy thời gian không gọi là dài nhưng rõ ràng là y đã ở nhà của hắn, thì giờ y phải cho hắn trú lại biệt viện của y ở Tô Châu “Bích Như Lam” mới phải đạo chứ.
Lôi Vô Nhai đại khái cũng biết đầu đuôi sự tình. Vì Tiêu Nhiễm vốn là thủ lĩnh đứng đầu của mạng lưới tình báo, đương nhiên là bát diện oai phong, kết giao với không ít loại người. Rất nhiều người cũng muốn tìm đến nhờ vả y. Nhưng Tiêu Nhiễm lại chỉ tiếp những việc mà y thấy hứng thú. Hoặc những việc vô cùng nghiêm trọng y mới quan tâm đến. Lần này y sau ba năm lại tái xuất giang hồ, liền gặp phải vụ làm ăn này. Một lão nhân gia có chút quan hệ cá nhân với y, ủy thác Thiên Võng đến hoàng cung để tìm tin tức của cháu ngoại. Y tự mình đi, đáng tiếc đêm đó vào cung dò xét đã phát hiện ra một bí mật, liền bị cấm vệ quân phát hiện. Bản thân bị trọng thương. Cuối cùng ngã vào góc biệt viện của một người lạ, được một thiếu niên cứu. Không biết là may mắn hay bất hạnh, thiếu niên đó chính là người y cần tìm. Mà bí mật y bất cẩn thám thính được, lại chính là lý do của cái họa sát thân lần này.
“Có liên quan đến An Vương gia sao?” Lôi Vô Nhai hỏi.
“Ai, một năm trước Giang Nam bị hồng tai, triều đình cứu trợ, ban xuống mười vạn lượng hoàng kim, lại bị tham ô hết tám vạn. Hoàng thượng tức giận đến nỗi ngay cả Trang Kỳ cũng tra xét, sau đó còn lệnh cho hắn phải tìm ra người chủ mưu. Đáng thương lúc đó hắn lại không tìm được ta.” Tiêu Nhiễm cười khẽ.
“Là An Vương gia làm?” Lôi Vô Nhai hầu như khẳng định.
“Đúng vậy, ngày ấy nghe được cuộc mật đàm của hắn và sủng phi của hoàng đế hiện giờ Sầm Qúy Nhân, sau khi đắn đo mới biết được.” Tiêu Nhiễm đáp: “Sau đó An Vương gia tự nhiên lại đến tìm ta làm cho chúng ta giật mình. Hóa ra chỉ là hắn muốn nhờ tìm giúp nữ nhi của hắn cùng một nữ tử ở Giang Nam sinh ra. Đương nhiên vẫn không bài trừ được chuyện hắn nghi ngờ ta.”
“Vậy ý định lần này của ngươi là…”
“Vừa giúp Trang Kỳ lại vừa giúp cho chính mình. Một bên trốn An Vương gia một bên phái người điều tra chứng cớ tham ô năm đó.” Tiêu Nhiễm than nhẹ: “Mọi người nói Tiêu công tử phong lưu tiêu sái, nhưng lại không biết Tiêu công tử hơn nửa cuộc đời đều sống trong mưu toan cùng nguy hiểm. Lúc này mới chợt nhớ, ba năm sống ở Lôi Gia Bảo ngươi lại chính là khoảng thời gian tinh khiết nhất, bình an nhất.”
“Vậy tại sao ngươi lại ra đi?” Lôi Vô Nhai nhất thời thốt ra.
Tiêu Nhiễm liếc hắn một cái, trừng mắt nhìn, lãnh đạm cười nói: “Tiêu công tử tất nhiên là yêu tinh khiết và an bình, nhưng cũng không phải là không thương những âm mưu cùng nguy hiểm.”
“Vậy à, vậy thời gian qua đúng là làm khó ngươi rồi.” Lôi Vô Nhai đến gần nỉ non.
“Sự việc như thế cũng là tại ta cam tâm tình nguyện.” Tiêu Nhiễm cắt đứt: “Ngày đó ta ra đi cũng do tâm tình hỗn tạp lo lắng. Tuy nhiên, ngươi cũng không nên hy vọng, ba năm kia… cũng có thể… chẳng là gì cả.”
Y có thể dễ dàng chối bỏ ba năm chung sống cùng hắn như vậy sao? Trong mắt Lôi Vô Nhai thâm trầm.
“Thực ra cũng không phải chỉ vì nguyên do đó.” Tiêu Nhiễm nửa thật nửa đùa nói: “Tốt xấu gì ta cũng là người đứng đầu của Thiên Võng, tất nhiên là phải biết chút ít về Bát Quái.”
“Ân?” Lôi Vô Nhai nhíu mày.
“Tỷ như, ngươi đối với Lam Ngọc…” Tiêu Nhiễm khoé miệng bới móc sâu xa, trong mắt mang ý cười, cố ý không nói rõ.
Lôi Vô Nhai ngữ điệu nhất thời ấp úng, sắc mặt không vui, một hồi lâu mới như tức giận nói: “Thiên Võng từ khi nào lại thu thập cái loại tin tức này …”
“Cái này cũng là do thủ lĩnh này làm không tốt… cho nên mới sống không quản thế sự ba năm. Nên bị Trang Tiểu hầu gia rảnh rang mang ra nghiên cứu…” Tiêu Nhiễm tự giễu nói.
“Ngươi là nói chúng ta…” Miệng lưỡi Lôi Vô Nhai có chút khô liền ngồi dậy. Hắn nhớ tới lời Nhan Ngôn ngày ấy, hắn cùng Tiêu Nhiễm…
“Ân, bởi vì khoảng thời gian đó, ta hoàn toàn vứt Thiên Võng cho người dưới quyền. Vậy nên dĩ nhiên một điểm cũng không biết.” Tiêu Nhiễm lắc đầu: “Thực sự là sai lầm…”
Bát quái chi vương lại bị phản bác, thù này là khẳng định phải báo. Huống hồ hai người kia còn không biết sống chết là gì, biết hắn đang ở trong Sương Lâm Túy mà còn dám thân mật ôm ấp!
Lôi Vô Nhai sắc mặt vô cùng quỷ dị. Tiêu Nhiễm cũng biết hắn thẹn quá hoá giận, liền không nói về chuyện này nữa mà lảng sang chuyện khác: “Đã kể nhiều chuyện như vậy cho ngươi biết. Ngươi cũng không nên oán giận ta nữa.”
Lôi Vô Nhai lại nói: “Không đủ.”
“Ân?” Tiêu Nhiễm nhíu mày.
“Đừng nói ngươi không biết chuyện của ta. Ngươi biết bao nhiêu việc về ta, ta cũng phải biết bấy nhiêu việc của ngươi!” Thậm chí nhiều hơn cũng không sao.
Tiêu Nhiễm giật nhẹ khóe miệng, Bát Quái là thiên tính của y, nếu không y lấy gì mà làm tình báo? Những chuyện không lớn thì nhỏ của Lôi Vô Nhai, y đều biết cả. Nếu làm theo lời hắn thì hai người không ăn không ngủ cả ba ngày ba đêm cũng không sao nói hết. Vì thế y liền nhanh chóng đổi đề tài: “Nhắc đến mới nhớ, mùng một tháng sau là sinh thần của ngươi, ngươi muốn lễ vật gì?”
Lôi Vô Nhai giật mình, năm ngoái, cũng vào thời điểm này, Tiêu Nhiễm đã từng hỏi hắn: “Sắp đến sinh thần của ngươi rồi, ngươi muốn lễ vật gì?” Nghĩ tới câu nói này, giống như lại nhớ tới khi đó, hai người dường như chưa hề cách xa…
“Ân.” Tiêu nhiễm nghi hoặc nhìn hắn.
“Đánh đàn, uống rượu.” Lôi Vô Nhai lấy lại tinh thần, nói: “Chỉ cần ngươi cùng ta uống một bầu rượu, dạo một khúc đàn là tốt rồi.”
“Vậy cứ thế mà làm.” Tiêu Nhiễm nói, chẳng phải đều là sở trường của y cả sao?