Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chu Vãn không nói kỹ càng về quá khứ với Lục Tây Kiêu, cô chỉ tóm tắt sơ lược, bình tĩnh nói cho anh chuyện làm gia sư lúc trước của mình.
Nhưng Lục Tây Kiêu vẫn cau mày, sắc mặt càng ngày càng sa sầm.
Lục Tây Kiêu hận cô, nhưng chưa bao giờ mong cô sống không tốt.
Anh không thể nhìn thấy cô bị bắt nạt được.
Nhưng cô gái trước kia anh bảo vệ, lại chịu sự bắt nạt hết lần này đến lần khác sau khi rời đi.
Câu nói thỏa hiệp của cô "Dù sao cũng không phải lần đầu tiên gặp phải" khiến Lục Tây Kiêu khó có thể tưởng tượng những gì mà cô đã gặp trong suốt những năm qua.
"Có lẽ là do số của em rất không tốt." Chu Vãn rũ mắt xuống, cong khóe miệng, cười nói.
Nhưng tất cả đều là cô xứng đáng phải nhận lấy, cô nghĩ.
"Chu Vãn." Giọng anh rất khàn, che đi cảm xúc khó tả.
Cô giương mắt.
"Em nhớ lấy, sau này bị bắt nạt như thế nào thì trả lại y như vậy cho tôi, cho dù dù lão Thiên Vương[1] có đến cũng không được chịu đựng."
[1] Nguyên văn là Thiên Vương lão tử – 天王老子: thành ngữ tiếng Trung, là một phép ẩn dụ chỉ người cao quý và uy quyền nhất (Nguồn: baike.baidu).
Chu Vãn có thể cảm nhận được Lục Tây Kiêu đã cố gắng để kiềm chế sự cáu kỉnh và nóng nảy của mình, cố gắng giữ bình tĩnh: "Đánh bị thương thì tới tìm tôi thanh toán tiền thuốc men."
Chu Vãn sững sờ.
Một lát sau, cô khẽ cười rộ lên, cố ý xoa dịu bầu không khí lúc này, nói đùa: "Vậy nếu như là anh bắt nạt em thì sao?"
"Trừ tôi ra." Lục Tây Kiêu nhìn cô một cái: "Nếu tôi bắt nạt thì em chịu đựng cho tôi."
Tâm trạng Chu Vãn tốt hơn nhiều, nén cười: "Ồ, được."
"Ngủ." Lục Tây Kiêu duỗi cánh tay dài, tắt đèn.
Chất lượng giấc ngủ của Chu Vãn gần đây cải thiện hơn lúc trước rất nhiều, mặc dù ở trên cùng một giường nhưng Lục Tây Kiêu sẽ không làm chuyện gì không tôn trọng cô, một lúc sau thì ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Chu Vãn bị một tiếng sấm rền đánh thức.
Cô hơi hé mắt ra, nhìn bầu trời đã tờ mờ sáng qua tấm rèm.
Lúc này, Lục Tây Kiêu trở mình, Chu Vãn vô thức ngước mắt lại thấy hai mắt anh khép hờ, đáy mắt đầy tơ máu, vừa mệt mỏi vừa uể oải, nhưng chỉ là không nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì.
"Lục Tây Kiêu." Chu Vãn nhẹ giọng: "Anh làm sao vậy?"
"Không ngủ được."
Chu Vãn sửng sốt: "Cả đêm anh không ngủ sao?"
"Gần như thế."
"Mau nhắm mắt lại đi, trời sắp sáng rồi."
"Ừ." Cánh tay dài của Lục Tây Kiêu ôm trọn, ôm Chu Vãn vào trong ngực, cúi đầu vùi vào cần cổ cô.
———
Chuyện của tập đoàn Thịnh Hưng càng ầm ĩ càng lớn.
Hành vi quấy rối tình dục của Hoàng Huy khiến người ta bàn tán về môi trường công sở, bị cư dân mạng chỉ trích, ngay sau đó, cuộc điều tra cụ thể về việc trốn thuế của tập đoàn Thịnh Hưng được công bố, lại càng là chó cắn áo rách.
Ngày nào Chu Vãn cũng thấy tin tức mới mỗi khi mở điện thoại lên.
Vào buổi chiều, Chu Vãn lập một tài khoản Weibo mới, đăng lên hết file nén chứng cứ mà cô đã chỉnh sửa lại lúc trước.
Cô không biết Lục Tây Kiêu tra ra được bằng chứng quấy rối tình dục của Hòang Huy từ đâu, nhưng trong những bằng chứng đó không có cô, có lẽ là xuất phát từ mục đích bảo vệ cô.
Nhưng cô vẫn mong được lên tiếng, có thể cho những cô gái khác gặp mấy chuyện một chút dũng khí.
Bài đăng Weibo của cô nhanh chóng nhận được nhiều phản hồi nhiệt tình, Chu Vãn đăng xuất khỏi tài khoản kia, không quan tâm đến nữa.
Lúc chạng vạng, cô nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
"Alo, xin chào?" Chu Vãn nhấc máy.
"Là Chu Vãn à?"
Giọng nói hơi quen tai, Chu Vãn sửng sốt, kịp phản ứng lại, là vợ của Hoàng Huy – Thịnh Ngôn, cô khẽ nhíu mày: "Ừ."
"Bây giờ cô có tiện không, tôi muốn gặp cô." Thịnh Ngôn nói.
"Giám đốc Thịnh, tôi cảm thấy cái này không cần thiết nữa."
Nói xong, Chu Vãn muốn cúp máy, Thịnh Ngôn vội vàng gọi cô lại, thể diện kiên cường chống đỡ vừa rồi đã không còn, bà ta hạ giọng, mang theo ý tứ khẩn khoản, không giấu nổi vẻ mệt mỏi mấy ngày nay: "Xin cô đó Chu Vãn, tôi biết chuyện này là tôi không đúng, ít nhất hãy cho tôi một cơ hội để xin lỗi cô."
Cuối cùng Chu Vãn vẫn đồng ý.
Cô không cảm thấy với tính cách của Thịnh Ngôn, bà ta sẽ thật lòng thật dạ xin lỗi cô, cô chỉ muốn biết rốt cuộc trong hồ lô của bà ta bán thuốc gì
———
Mấy năm nay, ngoài việc trông coi cái siêu thị ọp ẹp ở thành phố Bình Xuyên kia thì bình thường rảnh rỗi sẽ tham gia ít hoạt động đi du lịch bằng xe đạp, khoảng thời gian trước anh ấy vừa cưỡi moto dạo vòng quanh Tây Nam, phơi nắng đến ngăm đen, về còn bị bố mắng cho một trận, vì để tránh sự quấy rầy nên bay đến thành phố B.
Hoàng Bình ngồi nhàn nhã trong phòng làm việc của Lục Tây Kiêu, nhìn chàng trai không học vấn không nghề nghiệp, cà lơ phất phơ lúc trước trở thành dáng vẻ bây giờ, quả thật là tài giỏi, thế giới này quả thật đầy những điều kỳ diệu.
Lục Tây Kiêu bị anh ấy làm phiền đến không chịu được, giương mắt: "Còn nhìn như vậy nữa thì cút khỏi đây cho em."
"Không biết lớn nhỏ." Hoàng Bình cười: "Sao người rồi lại không nghe mày gọi một tiếng anh nhỉ?"
Lục Tây Kiêu lười để ý đến anh ấy.
"Đúng rồi, lần trước mày nói là đã gặp Chu Vãn, sau đó thì sao?" Hoàng Bình hỏi: "Còn gặp lại nữa không?"
"Ở nhà em."
Hoàng Bình lập tức bị sặc một ngụm trà, suýt nữa đã phun ra: "Cái gì?"
Lục Tây Kiêu nhìn anh ấy một cái.
"Sao em ấy lại ở nhà mày, hai đứa làm hòa rồi à?"
Lục Tây Kiêu nghiến răng: "Chưa, chỉ ở chỗ của em, chờ đến ngày nào đó em không còn hứng thú với cô ấy nữa sẽ chuyển đi."
"Mày còn có ngày không có hứng thú với em ấy sao?" Hoàng Bình nghĩ, ánh trăng sáng ghi lòng tạc dạ thời niên thiếu, nói chung đều khó có thể quên đi dễ dàng.
Lục Tây Kiêu búng búng tàn thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nhàn nhạt: "Sẽ có."
"... Vậy Chu Vãn cũng đồng ý à?" Hoàng Bình không nhịn được nói: "Quan điểm tình yêu của em ấy cũng đặc biệt thật."
Lục Tây Kiêu cười: "Nếu không thì cũng không thể làm ra chuyện lúc trước."
Anh đã phát hiện ra điều này từ lâu.
Rõ ràng lúc khác đưa ra lựa chọn đều rất bình thường, nhưng cứ đụng đến chuyện tình cảm là lại lệch ra, lúc trước tiếp cận anh để trả thù Quách Tương Lăng thì cũng thôi, sau này thật sự không quan tâm bước thẳng đi, trải qua vất vả như vậy cũng không muốn cúi đầu, rõ ràng chỉ cần cô cúi đầu là anh sẽ sẵn lòng tha thứ cho cô.
Cô quá cô độc, có thể đối xử tốt với người khác nhưng lại không chịu nhận những gì người khác trả lại cho mình, không ai có thể thực sự được cô ỷ lại, cô mãi mãi không tin vào lòng tốt của bất kỳ ai.
Giống như nếu lúc đó anh nói, anh vẫn thích cô, bảo cô đến sống cùng anh, cô nhất định sẽ từ chối.
———
Cuối cùng Lục Tây Kiêu cũng đã xử lý xong chuyện còn lại của tập đoàn Thịnh Hưng, tuy người ngoài đều thắc mắc tại sao một tập đoàn lớn như vậy lại đột nhiên lâm vào tù tội, nhưng đối với bên trong thì có thể nhanh chóng tra ra rốt cuộc là ai đã làm tất cả những chuyện này.
Tan tầm, Lục Tây Kiêu đưa Hoàng Bình đi ăn tối ở bên ngoài, đang lái xe thì ông nội gọi đến.
Còn chưa nhận điện thoại thì anh đã biết là vì sao.
Mấy năm này, sau khi rời khỏi thành phố Bình Xuyên, anh cũng rất ít liên lạc với nhà họ Lục.
Lục Tây Kiêu nghe máy.
"A Kiêu." Giọng ông cụ vẫn như lúc trước: "Đang bận à?"
"Không ạ, sao vậy ông?"
"Cũng không có gì, chỉ là vừa rồi chủ tịch Thịnh gọi cho ông, nói mấy chuyện gần đây bọn họ gặp phải đều là do cháu làm?" Ông cụ Lục và chủ tịch của Tập đoàn Thịnh Hưng cũng xem như là bạn cũ.
"Chuyện này cũng là do bọn họ tự chuốc lấy." Lục Tây Kiêu cười thờ ơ, coi như đã thừa nhận.
Ông cụ Lục cũng không vòng vo, ông ấy có thể gọi cuộc điện thoại này cho anh thì chắc chắn đã điều tra xong: "Bởi vì Chu Vãn?"
Lục Tây Kiêu nhướng mày, không nói gì.
"A Kiêu, nó không thích hợp với cháu, chẳng lẽ cháu quên chuyện cháu vì nó mà phải nằm viện hơn một tháng trời rồi sao? Nó chỉ mang đến cho cháu những chuyện không tốt thôi." Ông cụ Lục nói: "Khúc mắc giữa hai đứa mãi mãi sẽ ở đó, mỗi khi nghĩ lại đều là một cái vách ngăn, hà cớ gì cháu phải tốn sức lực ở chỗ nó?"
"Ông." Đèn đỏ, Lục Tây Kiêu nhìn về phía trước, giọng nhàn nhạt: "Cháu không giống mẹ, đường của cháu cháu tự đi, hố là cháu tự nhảy vào, tường Nam cũng tự mình đụng vào, ông không quản được cháu, cũng không thể khống chế được cháu."
Chuyển sang đèn xanh, dòng xe cộ đông đúc trong thành phố chậm rãi tiến về phía trước.
"Huống chi, cháu có thể trưởng thành như bây giờ, đều là vì cô ấy."
Nỗi đau của anh là do Chu Vãn mang đến.
Nhưng vinh quang và ánh sáng của anh cũng đều là Chu Vãn ban cho.
———
Hoàng Bình nói muốn ăn món đắt nhất, hung hăng làm thịt anh một khoản, vì vậy Lục Tây Kiêu đã đưa anh ấy đến một nhà hàng mới mở, món ăn Quảng Đông.
Hoàng Bình vừa ngồi xuống đã thấy hối hận, cảm thấy bị gò bó, một bàn hai người có đến mấy nhân viên phục vụ, một bàn đồ ăn được làm tinh xảo đến mức không dám động vào, còn nhẹ đến đáng thương.
"Nhắc mới nhớ, anh vẫn thích chúng ta lúc trước hơn, chọn đại một quán nướng, ngày có thể uống hết mấy thùng rượu." Hoàng Bình nói.
Lục Tây Kiêu nở nụ cười: "Ở đây cũng có, không phải anh muốn đến ăn đồ đắt tiền sao?"
"Con mẹ nó, anh là đang cùng mày cảm nhận cuộc sống, mày nghiêm túc một chút cho anh."
Lục Tây Kiêu uống một hớp rượu, thản nhiên nhếch khóe miệng lên: "Trước kia và bây giờ, không khác lắm."
Hoàng Bình nhìn anh.
Cũng đúng, quả thật lúc nhỏ Lục Tây Kiêu không có gì đáng nhớ, thực sự so sánh thì còn không bằng bây giờ.
Cũng khó trách anh không quên được Chu Vãn.
26 năm qua của anh, có lẽ khoảng thời gian ở bên Chu Vãn là lúc anh vui vẻ nhất, cũng là lúc duy nhất anh thực sự vui vẻ.
Ánh mắt Hoàng Bình nhìn sang bên cạnh.
Hai người ngồi trên hành lang uốn khúc hình tròn trên tầng hai, phía dưới cũng là bàn ăn, giữa hai tầng có một khoảng trống.
Ánh mắt anh ấy chợt dừng lại, nhìn thấy một bóng dáng không thể nói là quen mắt, nhưng khí chất trên người lại rất quen thuộc.
"A Kiêu." Hoàng Bình nghiêng đầu ý bảo: "Kia là Chu Vãn à?"
Lục Tây Kiêu cùng nhìn theo, nhẹ cau mày.
Sao Chu Vãn lại đến đây?
Trên người cô có một khí chất đặc biệt, khác với những người phụ nữ rực rỡ lòe loẹt, cô chỉ có loại khí chất dịu dàng lại kiên định, khuôn mặt trong sáng sạch sẽ, mang theo chút cảm giác vỡ vụn, lạnh lùng kiêu ngạo, không dung tục.
Đặt ở chốn xa hoa phú quý này, cô đã thành thứ hấp dẫn nhất.
Vẻ đẹp của cô không phải do tô son trát phấn, mà là do sự từng trải bên trong của cô đi ra.
Bên cạnh Chu Vãn có một người phụ nữ đang đứng.
Lục Tây Kiêu híp mắt, nhận ra đó là Thịnh Ngôn.
Nếu như nhà họ Thịnh đã biết rõ là anh làm những chuyện đó, thì nhất định sẽ biết chân tướng mọi việc, lúc trước hãm hại Chu Vãn, bây giờ thì lại đến tìm cô để cầu xin.
Thịnh Ngôn ra hiệu cho Chu Vãn ngồi xuống, đưa menu cho cô: "Chu Vãn, cô xem một chút xem muốn ăn món gì."
"Tôi không đói, cho tôi một ly nước lọc là được rồi." Chu Vãn nói: "Giám đốc Thịnh, nếu như bà đã gọi tôi ra ngoài thì có gì cứ nói thẳng đi."
"Chu Vãn, tôi đến để xin lỗi cô, ban đầu là tôi không điều tra rõ ràng rồi hiểu lầm cô, tôi có thể bồi thường cho cô, cũng có thể giúp cô giải thích rõ ràng với mọi người trong công ty, cô có thể quay lại công ty bất cứ lúc nào, tôi sẽ bồi thường cho cô."
"Theo tôi biết thì bây giờ bản thân Thịnh Hưng cũng khó giữ nổi, tôi trở về thì có ích lợi gì?" Chu Vãn nở một nụ cười: "Huống chi, vốn dĩ không phải bà hiểu lầm tôi, lẽ nào bà không rõ tôi đã gặp chuyện gì sao, chỉ là bà không thèm để ý mà thôi, thậm chí có thể vì mặt mũi của bản thân mà vu oan cho tôi."
Thịnh Ngôn mím môi dưới, bà ta cố gắng tìm từ: "Chu Vãn, thật sự rất xin lỗi, tôi hy vọng cô có thể chấp nhận lời xin lỗi của tôi."
Chu Vãn không muốn nói thêm nữa.
Thịnh Ngôn đã quen với cuộc sống chỉ tay năm ngón từ lâu, căn bản không thể thật lòng xin lỗi cô được.
Cô bật dậy: "Được rồi."
Chu Vãn toan rời đi, mới đi được vài bước, bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước Lục Tây Kiêu nói với cô, lại nghĩ tới dáng vẻ Thịnh Ngôn lúc vu oan cô ngày đó.
Cô lại xoay người, bước nhanh về phía Thịnh Ngôn.
Thịnh Ngôn cũng đã đứng dậy, muốn đuổi kịp cô, Chu Vãn cứ đi thẳng đến như vậy, giơ tay lên, dùng sức giáng cho bà ta một tát.
Mặt Thịnh Ngôn nghiêng sang một bên, bà ta ôm mặt, không dám tin nhìn Chu Vãn.
Rất nhiều người đang ăn cơm xung quanh nghe thấy động tĩnh của hai người, nhao nhao nhìn sang.
Chu Vãn đứng thẳng người trong ánh mắt của nhiều người, cô bình tĩnh nhìn Thịnh Ngôn, giọng nhàn nhạt: "Tôi sẽ không tha thứ cho bà, cái tát này là tôi trả lại cho bà."
———
Lục Tây Kiêu ngồi trên tầng, không nghe rõ rốt cuộc bọn họ đang nói gì, chỉ nhướng mày kinh ngạc khi thấy Chu Vãn giơ tay lên rồi hạ xuống, khóe miệng rướn lên một đường cong.
Phản ứng của Hoàng Bình thì không được bình tĩnh như vậy, quả thật có thể dùng nghẹn họng nhìn trân trối để hình dung.
Đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy Chu Vãn như vậy.
Tuy biết lúc trước cô bỏ đi nhẫn tâm bao nhiêu, nhưng tóm lại cũng không phải tận mắt chứng kiến.
Hình tượng ngoan ngoãn của Chu Vãn đã ăn sâu vào lòng người, nói năng nhẹ nhàng, cười lên thì điềm đạm, không nóng nảy, còn phải suốt ngày tốn tâm tư dỗ dành Lục Tây Kiêu vui vẻ.
Thành thật mà nói, lúc đầu biết cô đã đi rồi, phản ứng đầu tiên của Hoàng Bình là Lục Tây Kiêu lại làm điều gì đó khiến cô tức giận bỏ đi.
"Bà mẹ nó." Anh ấy không nhịn được chửi thề: "Chu Vãn bây giờ là phong cách này sao? Suốt mấy năm nay em ấy gặp cái gì vậy?"
Lục Tây Kiêu nghiêng đầu quét mắt nhìn anh ấy một cái, nở nụ cười: "Vẫn luôn là cái tính tình này mà, anh vẫn còn tưởng là cô ấy ngoan à?"
Hoàng Bình nhìn Chu Vãn, lại nhìn Lục Tây Kiêu, cảm thấy hai người này đều bất thường.
Một người dưới vẻ bề ngoài ngoan ngoãn dịu dàng lại là sự mạnh mẽ, một người thấy ánh trăng sáng lộ ra nanh vuốt còn cười giống như yêu thương.
Khóe miệng Hoàng Bình co lại: "Em vẫn còn tự hào quá nhỉ?"
Lục Tây Kiêu mặc kệ anh ấy, đứng dậy xuống tầng.
Thịnh Ngôn lớn tới bây giờ, không có ai dám đánh bà ta, lúc này diễn cũng không diễn nổi nữa, kéo quần áo của Chu Vãn không chịu thả, ra sức la hét nói phải báo cảnh sát.
Chu Vãn không nhịn được nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng nói gì, bỗng nhiên phía sau lưng được một độ ấm vây quanh.
Một tay Lục Tây Kiêu ôm vai cô, kéo cô lại phía sau.
Dáng vóc người đàn ông cao ngất phóng khoáng, giày Tây, lại mang theo vẻ xa cách lạnh lùng, khiến người ta bất giác im bặt.
"Sao lại tới đây?" Lục Tây Kiêu nhìn cô, thấp giọng hỏi, mang theo chút dung túng quen thuộc
Chu Vạn sửng sốt, chớp mắt mấy cái: "Bà ta gọi điện hẹn em đến đây."
Lục Tây Kiêu nhìn Thịnh Ngôn, cười đến bát phong bất động: "Giám đốc Thịnh, bây giờ Thịnh Hưng ốc không mang nổi mình ốc, nếu bà có thời gian rảnh rỗi thì không bằng nghĩ thêm nhiều những cách khác đi, không cần đặt tâm tư lên người cô ấy đâu. "
Nói xong, anh nắm cả bả vai Chu Vãn, xoay người rời đi.
Đời này Thịnh Ngôn chưa bao giờ mất mặt như vậy, căm hận nhìn bóng lưng của Chu Vãn: "Giả bộ thanh cao cái gì chứ, cuối cùng cũng không phải dựa vào bò lên giường đàn ông sao?"
Chu Vãn dừng bước.
Lục Tây Kiêu đưa tay, xoa nhẹ đỉnh đầu cô, không nói một lời xoay người đi đến trước mặt Thịnh Ngôn.
Anh bình tĩnh nhìn gương mặt đỏ lên của Thịnh Ngôn, nhìn bà ta từ trên cao xuống, nhếch một bên khóe miệng lên, nhưng nụ cười lại không đến đáy mắt.
"Giám Thịnh, bà thực sự đánh giá tôi qua cao rồi, tôi làm tất cả những thứ này đều là tự nguyện, cô ấy không cần phải làm gì hết."
Lục Tây Kiêu nở nụ cười lười biếng trước con mắt nhìn chằm chằm của mọi người, nói thản nhiên: "Dù sao từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ cũng chỉ có tôi thích cô ấy mà thôi."