Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chu Vãn vẫn nhớ như in cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Lục Tây Kiêu.
Sau khi thi đỗ cấp 3, vào giữa tháng 8 trước khi chính thức khai giảng, phải huấn luyện quân sự trong 2 tuần.
Mùa hè nắng chói chang, mặt trời nhô lên cao, không khí oi bức như những đốm lửa nhỏ có thể nổ tung, từng người một lập thành một đội phân bố ở quanh thao trường, quân phục màu xanh sẫm.
Chu Vãn hướng nội chậm nhiệt.
Trường cấp 2 mà cô theo học là một trường cấp 2 bình thường, chỉ quen biết có một mình Khương Ngạn đỗ vào Dương Minh, cũng không quen biết những người khác.
Vì vậy, khi mọi người tụ tập cùng một chỗ líu ríu chơi đùa trong lúc nghỉ giải lao, Chu Vãn chỉ có thể ngồi một bên dưới bóng cây, im lặng uống nước.
Lúc ấy cô đã phát hiện ra Lục Tây Kiêu.
Nhưng khi đó cô vẫn chưa biết tên của anh.
Anh thường xuyên đến muộn trong thời gian huấn luyện quân sự, nhiều lần bị giáo viên trong lớp dạy dỗ, anh cũng chẳng thèm để ý chút nào, hai tay đút túi quần, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Đây là lần đầu tiên cô gặp một người như vậy.
Hết sức ngông cuồng, không bị trói buộc, bướng bỉnh khó thuần, thẳng thắn vô tư.
Là 2 thái cực khác nhau với cô.
Do đó mà Chu Vãn sinh ra chút hiếu kỳ, nên lặng lẽ nghiêng đầu nhìn anh trong lúc được nghỉ giải lao.
Vẫn chưa khai giảng mà anh đã có rất nhiều bạn bè, trời sinh chính là tiêu điểm trong đám đông.
Anh đứng dưới bóng cây, người cao chân dài, quân phục rộng thùng thình được mặc trên người anh cũng không làm giảm chiều cao của anh chút nào, đầu ngón tay anh giữ điếu thuốc, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, giữa lông mày lướt qua ý vị phong lưu.
Có một nữ sinh đi tới, vừa cao gầy vừa xinh đẹp lại cò tự tin.
Đến bên cạnh anh nói vài câu, có lẽ là muốn xin số.
Lục Tây Kiêu đưa luôn.
Chu Vãn chớp mắt nhìn rồi thu hồi ánh mắt.
———
Quá trình huấn luyện đã diễn ra được phân nửa, vào một buổi chiều nào đó, cô bị chóng mặt vì say nắng, giáo viên cho phép cô đến phòng y tế nghỉ ngơi.
Phòng y tế có rất nhiều người, có người bệnh thật, cũng có người giả bệnh.
Quá buồn bực, Chu Vãn không tiếp tục nán lại đây nữa. Cô uống nước Hoắc Hương Chính Khí[1], đi ra khỏi phòng y tế, đi dạo quanh một vòng sân trường, sau đó tìm một nơi vắng vẻ có bóng cây để ngồi xuống.
[1] Nước Hoắc Hương Chính Khí, tên của y học sáng chế của Trung Quốc, là một chất chống nhiệt, có tác dụng làm dịu bên ngoài và loại bỏ ẩm ướt, điều hoà khí và điều hoà trung gian. Nó được sử dụng cho cảm lạnh do phong hàn ngoại sinh gây ra, nội thương ẩm ướt ngưng trệ hoặc thương tích ẩm thấp vào mùa hè.
Chốc sau, sau đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên động tĩnh gì đó.
Chu Vãn ngoảnh đầu lại, giương mắt nhìn qua.
Phía sau là tường rào, một cái tay trèo lên, rất nhanh, chân cũng rảo bước theo, động tác nhanh nhẹn, Chu Vãn chưa nhìn rõ gì cả thì anh đã nhảy xuống, vững vàng mà đứng ở trước mặt cô.
Lục Tây Kiêu cũng chú ý đến cô, nhíu mày.
Chu Vãn vội lắc đầu, rời mắt.
Trong tay anh cầm một chiếc túi, giơ lên, mở ra, vang lên mấy tiếng lục lọi.
Vừa nghe thì lon coca ướp lạnh bị ném qua, vẽ ra một vòng cung trên không trung.
Chu Vãn lúng ta lúng túng tiếp được, lại bị trúng lớp đá, cô trượt tay, lon Coca rơi trên bãi cỏ, cô vội vàng nhặt lên.
Lòng bàn tay như bị bao phủ bởi lớp đá lạnh, ngay cả mùa hè cũng đã giảm xuống vài độ.
Lục Tây Kiêu quay đầu lại, thản nhiên nói: "Phí ngậm miệng."
Nói xong thì xoay người rời đi.
Chu Vãn kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của anh, đến khi biến mất tại khúc quanh, cô mới phản ứng lại những lời anh nói.
Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, Chu Vãn mãi không gặp lại anh, cũng không biết tên anh.
Mãi đến một ngày sau khi tan học, cô và Cố Mộng cùng nhau về nhà, đi vàomột cửa hàng tiện lợi mua nước.
Chu Vãn vừa cúi đầu vừa đi, khi đẩy cửa ra lại đụng trúng một người, cô giật mình, vô thức lùi về sau nhường đường, rồi suýt chút nữa thì ngã xuống bậc thang.
Mùi thuốc lá nồng nặc xông vào mũi, bên eo cô bị một lực giữ chặt, đợi cô đứng vững thì lập tức buông ra.
Cô giương mắt, con ngươi không tự giác phóng to.
Trong miệng chàng trai ngậm một điếu thuốc, không nhìn cô, nghiêng người lướt qua cô đi ra ngoài, giống như vừa nãy chỉ là tùy tiện tay giúp đỡ cô một chút.
Tầm mắt Chu Vãn hướng về phía sau nhìn theo anh.
"Vãn Vãn! Cậu có nhìn thấy nam sinh vừa nãy không?" Cố Mộng kích động nói.
Chu Vãn nhanh chóng thu hồi tầm mắt: "Hả?"
"Lớp A7 đấy, tên Lục Tây Kiêu, vừa mới khai giảng chưa được bao lâu mà đã là giáo thảo của trường rồi." Cố Mộng nói: "Nghe nói có một đàn chị siêu cấp xinh đẹp lớp 11 đang theo đuổi cậu ta."
Lục Tây Kiêu.
Hóa ra, anh tên là Lục tây Kiêu.
Chu Vãn đã biết tên anh.
Cả trường học đều biết đến, nhưng lại biến thành một bí mật được đặt ở sâu đáy lòng của cô.
Lục Tây Kiêu không hay đến trường học, đến thì cũng là đi muộn về sớm, số lần Chu Vãn nhìn thấy anh không nhiều, lúc nhìn thấy, bên cạnh anh cũng là các cô gái xinh đẹp.
Thật ra thì Chu Vãn cũng không hề cảm thấy buồn.
Phần yêu thích này của cô đã sớm bị phán quyết là chết yểu, chưa từng sinh ra chút hy vọng nào, cũng chưa từng có chút yêu cầu xa vời, vì vậy cũng không có thất vọng.
———
Sau đó nữa, chính là tại quán game mờ mịt.
Lục Tây Kiêu lấy gói thuốc từ bên quầy, quét mã QR để thanh toán, ngước mắt lên thoáng nhìn Chu Vãn, cảm thấy có chút quen mắt, không chút để ý mà thuận miệng hỏi: "Dương Minh?"
"Ừ."
Anh thở ra một làn khói, nhướng mày trong sương khói: "Tên gì?"
"Chu Vãn, "Vãn" trong "Hội vãn điêu cung như mãn nguyệt"."
Anh cười một tiếng không rõ ý vị, sau đó không nhanh không chậm nói ra tên của mình: "Lục Tây Kiêu."
Chu Vãn nhìn anh.
"Tôi biết."
Em đã sớm biết, anh tên là Lục Tây Kiêu.
Bởi vì...
Em đã thích anh... từ lâu rồi.
———
Lục Tây Kiêu không nói chuyện, yên lặng nhìn chằm chằm vào cô, trong phút chốc tâm tư hỗn loạn.
Loại cảm giác này giống như bỗng nhiên lấy được thứ trân quý hơn so với mong đợi, một thứ đồ tốt, trĩu nặng và dễ vỡ, chỉ sợ chạm vào, đến nghĩ cũng không dám nghĩ sâu.
Qua hồi lâu, anh khàn giọng mở miệng: "Tại sao, từ trước đến giờ em khôngnói với anh?"
Chu Vãn dừng một chút, nhẹ giọng: "Ngay từ đầu, em không nghĩ là anh sẽ thật sự thích em, cho nên cảm thấy không cần phải nói cho anh biết, xem như đây chỉ là một giấc mộng đẹp."
Vành mắt cô dần đỏ ửng: "Sau đó nữa, trong phần yêu thích này lại trộn cả những thứ khác, em cũng không dám nói cho anh biết nữa, nhiều người thích anh như vậy, tình cảm này của em... Thật sự không đáng nhắc tới."
"Đồ ngốc." Lục Tây Kiêu ôm cô vào trong ngực, một nụ hôn nóng bỏng rơi vào cần cổ cô: "Đối với anh mà nói, tình yêu của em mới là thứ quý giá nhất."
Anh gạt những sợi tóc loà xoà trên má cô, nắm bả vai cô kéo ra một chút khoảng cách, cúi đầu nhìn vào mắt cô, cực kỳ nghiêm túc nói: "Vãn Vãn, em thích anh, anh rất vui."
Chu Vãn không lên tiếng.
Cô không cảm thấy tình yêu nhỏ bé trong quá khứ có thể bù đắp cho những sai lầm mà cô đã gây ra chút nào.
Giống như những gì anh đã nói trước đây, giữa bọn họ, bất kể tháo gỡ thế nào thì cũng nát rồi, đều là cô có lỗi với anh.
Cô không dám nhìn vào mắt anh, cúi đầu xuống, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay của Lục Tây Kiêu.
"Còn có lần đó, anh gọi điện thoại cho em, em nói là em không yêu anh." Chu Vãn nói: "Cũng là lừa anh đó, không phải là em không yêu anh đâu."
"Ừ, anh biết mà." Lục Tây Kiêu khàn giọng.
Chu Vãn túm chặt lấy tay anh, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng của đêm đó.
Khi ấy cô mới bước chân vào xã hội, lần đầu tiên gặp phải một người lạ có ác ý rõ ràng như vậy, là một bóng ma khó có thể quên được.
Cô nói từng chữ một, xé mở lớp vảy bị tổn thương, nói hết mọi chuyện đã xảy ra với cô hôm đó cho Lục Tây Kiêu.
Lục Tây Kiêu đã nghe cô nhắc đến chuyện cô đã từng bị quấy rối, nhưng lúc đó chỉ tóm tắt, anh chưa bao giờ biết rõ được cuối cùng Chu Vãn đã gặp phải những gì.
Cô gái của anh, một thân một mình, tự ti đến mức tự mình chán ghét chính mình
Cô gần như tuyệt vọng, cậy mạnh, nói lời chia tay với anh.
Chu Vãn khi đó mới chỉ có 17 tuổi, tuổi trẻ ngây thơ, dùng cách mình tự cho là tốt nhất để khiến Lục Tây Kiêu bắt đầu lại một lần nữa, bước nhanh về phía trước, không còn bị liên lụy và trói buộc nữa.
Yết hầu Lục Tây Kiêu chuyển động, anh muốn nói gì đó, nhưng lại lộ ra vẻ cực kỳ yếu ớt.
Cuối cùng, giọng anh trầm ấm, mang theo giọng mũi dày đặc: "Đều đã qua rồi."
Sau này, trong thế giới của em, sẽ không còn gặp những chuyện như thế nữa.
Anh sẽ bảo vệ tốt cho em.
"Em đang nghĩ, nếu như giữa chúng ta có một bắt đầu trong sạch như thế này." Chu Vãn khẽ nói, mang theo chút run rẩy: "Liệu có thể có một kết cục khác không?"
"Chúng ta đã có một kết cục tốt nhất rồi." Lục Tây Kiêu hôn lên nước mắt của cô: "Những chuyện đã qua không còn quan trọng nữa, chỉ cần bây giờ em đang ở bên cạnh anh là được rồi."
Chu Vãn lắc đầu: "Quan trọng."
Những chuyện đã trải qua rất quan trọng.
Những gì Lục Tây Kiêu đã phải trả giá trong quá trình mà anh đi qua không thể nói qua quýt.
"Nếu như có thể thay đổi kết cục, không ở bên nhau, có phải anh có thể..." Chu Vãn hít mũi một cái, cố gắng nói hết những lời còn lại: "Có phải anh... cũng sẽ không bị bệnh nữa."
Lục Tây Kiêu sững sờ.
Qua một lúc lâu, anh mới phản ứng lại, Chu Vãn đang nói cái gì.
Cuốn sổ ghi chép tư vấn tâm lý bác sĩ đã đưa cho anh vào lần điều trị cuối cùng, lúc ấy anh chuẩn bị tốt nghiệp trở về nước, tiện tay đặt cuốn sổ trong ngăn kéo, mấy năm nay cũng không cố ý nghĩ tới.
Anh quên là Chu Vãn sẽ nhìn thấy.
"Anh đã tốt rồi." Lục Tây Kiêu thấp giọng nói, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào cô, dỗ dành cô như có như không: "Không sao mà."
"Xin lỗi, Lục Tây Kiêu, em không biết... Em căn bản không biết những năm nay anh lại trải qua đau khổ như vậy, vì sao em mang đến cho anh toàn là mấy thứ tồi tệ..."
Rõ ràng là từ lúc bắt đầu, cô chỉ muốn khiến cho Lục Tây Kiêu vui vẻ.
Nhưng về sau, cô chỉ muốn anh trở về đúng với quỹ đạo, bước nhanh về phía trước.
Vành mắt và chóp mũi của cô gái nhỏ đều đỏ lên, mượn rượu để khóc đến tan nát cõi lòng.
Cô tự trách, áy náy, đau lòng, lại bất lực.
"Vãn Vãn."
Lục Tây Kiêu giơ tay, phủ lên gương mặt ướt mèm của cô, nâng cằm cô lên, giọng nói trầm thấp và kiên định, lộ ra một chút bướng bỉnh: "Vãn Vãn, em nghe anh nói này."
Cô ngước mắt lên, lông mi ẩm ướt mà dính thành một hàng.
"Bệnh của anh không phải do em, thật ra thì từ lúc em gái anh qua đời, mẹ anh nhảy lầu ở trước mặt anh, rồi đến ông ngoại và bà ngoại anh đi mất, có một khoảng thời gian, anh đã rất chán chường và sa đọa."
"Dù khi đó trong mắt em, anh không có gì khác thường, nhưng chỉ có anh biết rõ trong lòng anh là một bãi đầm lầy sâu thẳm, anh chưa từng có hy vọng với cuộc sống, cũng không có ảo tưởng, chỉ là đi về phía trước mà chẳng có mục đích, sống vừa tuỳ tiện vừa lang thang, tê liệt bản thân, vứt bỏ chính mình."
"Vãn Vãn, em còn nhớ không, đêm giao thừa năm đó, anh đã gửi cho em một tin nhắn."
Chu Vãn giương mắt lên, giọng nói hơi run rẩy: "Nhớ ạ."
Chu Vãn.
Sau này đón năm mới với anh đi.
"Đó là lần đầu tiên anh tưởng tượng về tương lai, cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy, hình như cuộc sống sau này cũng không tệ."
Đó không chỉ là một câu tỏ tình đơn giản.
Đó là lúc Lục Tây Kiêu tỉnh lại lần nữa.
Là ký hiệu cho thấy cuối cùng cô đã nắm lấy tay của chàng trai trong vực sâu tăm tối.
"Sau đó, lúc vừa mới ra nước ngoài, có lẽ là vì môi trường thay đổi, nên toàn bộ tâm tình và trạng thái của anh cũng thay đổi rất lớn, mất ngủ trầm trọng, anh đi khám bác sĩ, được chẩn đoán là bệnh rối loạn lưỡng cực 1[2], bác sĩ nói với anh rất nhiều về triệu chứng có liên quan, anh mới biết có lẽ anh đã bị bệnh này từ rất lâu trước kia rồi."
[2] Rối loạn lưỡng cực 1: Bệnh nhân đác có ít nhất một giai đoạn hưng cảm nghiêm trọng (cản trở hoạt động xã hội bình thường của họ hoặc kèm theo hoang tưởng) và thường có một giai đoạn trầm cảm nghiêm trọng.
Chu Vãn ngẩn người.
"Chỉ là lúc đó anh không biết thôi, sau này lại gặp được em, những triệu chứng kia cũng dần dần biến mất."
"Huống hồ, sau cùng anh có thể khỏi được, cũng là vì em." Lục Tây Kiêu thấp giọng nói: "Là em đã nói với anh, cuộc sống sau này, đều hướng về phía trước mà đi tới."
Những ngày cô độc ấy, rất nhiều lúc, Lục Tây Kiêu đều dựa vào câu nói kia từng bước từng bước đi đến hiện tại.
"Cho nên, nếu thật sự truy cứu đến cùng, thì em không nợ anh đâu."
Lục Tây Kiêu nói: "Không có em thì sẽ không có anh của hiện tại, chúng ta hòa nhau."
———
Đêm khuya.
Mọi thứ đều yên tĩnh.
Lục Tây Kiêu tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, đứng dậy đi vào nhà tắm.
Nước lạnh hắt vào mặt, hai tay anh chống lên bồn rửa mặt, những giọt nước thuận theo đường cong trên gương mặt rơi xuống, từng giọt rơi trên mặt bàn.
Một lúc sau, anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng vẫn có gì đó chặn trong ngực.
Những lời mà Chu Vãn nói khi nãy đã ăn sâu vào trong tâm trí anh, không vứt ra được.
Nếu như biết Chu Vãn sẽ gặp phải những chuyện đó, anh nhất định sẽ không quan tâm mà đến tìm cô, cầu xin cũng được van nài cũng chẳng sao, anh nhất định sẽ khiến cô ở lại bên cạnh mình.
So với Chu Vãn, lòng tự tôn của anh không đáng nhắc tới.
Nhưng những quá khứ đó, như thế nào thì anh cũng không thể cứu vãn và thay đổi.
Lại nghĩ tới vừa rồi cô nói.
Lúc anh còn chưa biết em, thì em đã trộm thích anh rồi.
Khi đó anh sống mờ mịt, anh chuyển ra ngoài ở, một mình sống trong căn nhà trống trải, nửa đêm thức dậy sẽ cảm thấy cô đơn.
Loại cô độc chồng chất lên nhau này rất đáng sợ, khiến anh không ngừng nhớ tới cảnh tượng mẹ gieo mình xuống.
Một bên anh cố chấp sống trong căn nhà cũ thuộc về mẹ, một bên lại không muốn trở về nơi đó.
Vì vậy anh kết bạn với rất nhiều người, bạn bè xấu trong đó cũng không ít, quán bar, KTV, rượu cồn và tiếng ồn, ở đâu náo nhiệt thì ở đó có anh.
Anh có rất nhiều bạn gái, nhưng lại không bỏ ra bất kỳ tình cảm gì.
Sâu trong nội tâm chính là một Lục Tây Kiêu thờ ơ lạnh nhạt, nhìn mình ăn chơi, lang thang một đời.
———
Qua thật lâu, anh lắc lắc đầu, đi ra khỏi phòng tắm.
Nằm lại trên giường, Chu Vãn bị tiếng động của anh đánh thức, không mở mắt, chỉ duỗi tay ôm anh: "Anh không ngủ được à?"
"Không có." Lục Tây Kiêu nghiêng đầu hôn lên cánh môi cô, nói: "Đi vệ sinh thôi."
Tay Chu Vãn vỗ vỗ nhẹ lên ngực anh: "Nhanh ngủ đi."
Đêm đó, Lục Tây Kiêu mơ một giấc mơ.
Trong mơ, anh đã trở về năm 2018.
Lúc anh sắp tốt nghiệp, lần cuối cùng đi đến phòng khám tâm lý.
Bác sĩ tâm lý là người Trung Quốc, bọn họ luôn dùng tiếng Trung để nói chuyện, cũng là lúc Lục Tây Kiêu dùng ít tiếng Trung trong những năm đó.
Có lẽ là vì nguyên nhân này, anh có thể cố gắng mở lòng ở đây.
Bác sĩ tâm lý biết đây là lần cuối cùng anh đến, khuyên bảo: "Tuy trạng thái của cậu đã tốt hơn rất nhiều so với lúc ban đầu, nhưng sau này về vẫn phải uống thuốc, không được dừng, nếu có cần gì thì nhất định vẫn phải đi khám bác sĩ."
Lục Tây Kiêu cười cười: "Ừ, cảm ơn cô suốt mấy năm nay."
"Là trách nhiệm của tôi mà." Bác sĩ cười nói: "Chúc cậu sớm ngày có thể thoát khỏi."
Lục Tây Kiêu dừng một chút, một lát sau mở miệng nói: "Tôi về thành phố B, có lẽ sẽ gặp được cô ấy."
"Cô ấy ở thành phố B?"
"Không biết, có lẽ vậy." Giọng Lục Tây Kiêu bình tĩnh: "Thành tích của cô ấy rất tốt, Bình Xuyên không có thứ cô ấy nhớ mong, chắc sẽ đến thành phố B học tập công tác."
Bác sĩ bất đắc dĩ nói: "Cậu nói mấy năm nay cậu không điều tra tung tích của cô ấy, nhưng chắc trong lòng cậu rất rõ."
Lục Tây Kiêu không nói chuyện.
"Muốn nghe một chút đề nghị của tôi không?"
"Ừ."
"Tuy nói đối mặt với quá khứ mới có thể thoát khỏi, nhưng cân nhắc đến tình huống của cậu và tình cảm của các cậu, tôi không đề nghị cậu đi tìm cô ấy, giữa hai người đã kết thúc rồi, phải chuyển trọng tâm về trên người mình, giữ ranh giới tình cảm, như thế cậu mới có thể thoát ra nguyên vẹn."
Lục Tây Kiêu im lặng một lát, anh ngồi trên ghế sofa, ánh chiều tà chiếu vào cửa sổ sát đất, hai tay anh đút túi, lười nhác dựa vào thành ghế.
"Có đôi khi tôi nghĩ, khi đó, trong chớp mắt đó, rốt cuộc tại sao tôi lại quyết định đối mặt chặn con dao ấy."
Giọng Lục Tây Kiêu nhàn nhạt, giống như đang kể một chuyện xưa không đáng nhắc tới: "Thật ra lúc đó tôi cũng không chắc rằng có phải con dao kia sẽ cắm vào tim thật hay không, có phải tôi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa không, chỉ là khi đó tôi cảm nhận được, cô ấy phải đi rồi, nhiều lúc cô ấy ở bên cạnh tôi, nhưng lại đang nói tạm biệt với tôi."
"Tôi dùng tính mạng của mình để đánh cược, có lẽ sau này nghĩ lại sẽ thấy mình cực kỳ ngây thơ và ngu xuẩn, nhưng lúc ấy tôi lại cảm thấy, nếu như có thể sống sót, cô ấy sẽ áy náy tự trách và đồng ý ở lại, nếu cô ấy thật sự muốn đi, trên đời này cũng chẳng còn thứ gì mà tôi không thể buông bỏ được."
Bác sĩ tâm lý nhíu mày: "A Kiêu, một mối quan hệ tốt đẹp không phải như vậy."
"Tôi biết."
Anh nhìn vào điểm vô biên bên ngoài cửa sổ: "Nhưng cô ấy là tất cả của tôi."
Sau này, rất nhiều người đều cảm thấy anh là con cưng của trời, gia cảnh tốt, thành tích xuất sắc, tuổi trẻ tài cao.
Nhưng chỉ có mình Lục Tây Kiêu biết, ở một mức độ nào đó, anh không có gì cả.
Có được thì đều không muốn, muốn thì không chiếm được.
Từ năm 18 tuổi đến hiện tại, thứ duy nhất anh thật sự có được, chỉ có Chu Vãn.
Cô đi rồi, anh cũng không có gì nữa.
———
Sau khi tốt nghiệp, Lục Tây Kiêu trở về thành phố Bình Xuyên một chuyến.
Ông cụ Lục phái người đi đón anh, hỏi anh dự định sau này, Lục Tây Kiêu nói đến thành phố B, ông cụ cũng chỉ khựng lại một chút, rồi gật đầu nói không tồi.
Không ai nghĩ là anh có thể thích Chu Vãn lâu như vậy.
Sau khi rời khỏi nhà họ Lục, vốn dĩ Lục Tây Kiêu bay thẳng đến thành phố B, nhưng tạm thời lại đổi ý, đổi chuyến bay sang buổi tối.
Một mình anh đi đến "Thành Thị Chi Nhãn" ở thành phố Bình Xuyên.
Lúc vừa khai trương thì cực kỳ náo nhiệt, hiện tại chỉ có thưa thớt du khách đến đây tham quan.
Cửa thang máy mở ra, trước mặt là một đài quan sát hình tròn rộng rãi, anh mua vé đi dạo ở con đường trong suốt bên ngoài, mặc đồ bảo hộ.
Cửa thông con đường vừa mở ra, bên tai lập tức tràn ngập tiếng gió gào thét.
Lục Tây Kiêu nhắm mắt lại, tay đặt lên lan can bên cạnh, chậm rãi đi ra ngoài.
Gió đánh vào mặt như là lưỡi dao thô ráp, đau nhức, nước mắt cũng sắp bị thổi ra ngoài.
Anh vịn vào lan can nhắm mắt đi về phía trước, hình ảnh máu me của mẹ khi nhảy lầu cứ chiếm lấy tâm trí, máu tươi đỏ thẫm, hỗn loạn ầm ĩ.
Anh đứng nguyên tại chỗ, trên trán đổ mồ hôi lạnh, cả người yếu ớt
Đằng sau có người thúc giục, nói đi nhanh lên.
Lục Tây Kiêu siết chặt các ngón tay đang nắm lan can, đốt ngón tay dùng sức đến trở nên trắng bệch.
Ngay lúc anh cảm thấy mình sắp chống đỡ không nổi nữa, bên tai bỗng vang lên một giọng nói, dịu dàng nhẹ nhàng, trong sự bình tĩnh còn mang theo sức mạnh ấm áp.
Anh đừng nhìn xuống dưới, nhìn đằng trước kìa, đằng trước có núi, trước mặt có mây, nhìn ra xa xem, có gió.
Anh chậm rãi mở mắt ra, nhìn núi trước mắt, đi về phía trước một lần nữa.
Anh đứng trên mặt phẳng hình vuông, nhớ lại những lời Chu Vãn đã từng nói với anh.
"Lục Tây Kiêu, cuộc sống sau này, anh đều phải nhìn về phía trước, đi đến chỗ cao hơn."
"Đừng quay đầu, Lục Tây Kiêu."
"Anh phải nhìn trời đất bao la, đi đến tiền đồ tươi sáng, ngày ngày vui vẻ, tháng tháng bình an."
———
Chu Vãn là người không tin vào tình cảm của anh nhất.
Nhưng cũng là người hiểu anh nhất.
Từ rất lâu trước kia, cô đã nhìn thấu sự cô độc của anh, sự bất lực của anh, hiểu anh cố tỏ ra mạnh mẽ và hư hỏng.
Thế nên, cô dùng cách dịu dàng nhất, kiên cường nhất, để tạm biệt anh.
Ngày hôm đó, Lục Tây Kiêu đi xuống "Thành Thị Chi Nhãn", rời khỏi thành phố Bình Xuyên, bay đến thành phố B.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, anh ngừng uống thuốc, cũng không phát bệnh thêm lần nào nữa.
Chu Vãn là cơn nghiện của anh.
Cũng là thuốc của anh.