Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Địa điểm?”
“Rạp phim trung tâm thương mại Lus”
“Gọi điện cho Lâm Hữu Đằng và Thẩm Kiêu đến đấy ngay lập tức”
Cậu chủ của ông bình thường điềm tĩnh lạnh nhạt không khác gì tảng băng trôi, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Đới An Lạc là như biến thành một con người khác, tính khí hung hãn như cơn đại hồng thủy không ngừng cuồn cuộn dậy sóng.
Thời còn trẻ Lưu Tu Kiệt cũng là một tay lái chuyên nghiệp vậy mà giờ đây khi ngồi bên ghế phụ giao phó tính mạng trong tay Trác Nhất Phong làm ông có chút không giữ được bình tĩnh.
Đây là lần đầu tiên Trác Nhất Phong nói với ông rằng cậu muốn đi xem phim, từ nhỏ đến giờ Trác Nhất Phong chưa từng quan tâm đến những thứ giải trí này, chỉ một Đới An Lạc lại có thể khiến cậu chủ cao cao tại thượng của ông bỏ hết quy tắc bản thân qua một bên. Haizaaa
Trung tâm thương mại Lus
Trác gia, Lâm gia ở cùng một khu biệt thự, nhưng tốc độ lái xe của Lâm Hữu Đằng lại chậm hơn Trác Nhất Phong, đến trễ hơn anh một chút.
Ba người cùng đứng trước cửa trung tâm thương mại Lus chờ đợi con người nhà ở xa trung tâm nhất.
Trác Nhất Phong có chút sốt ruột “Thẩm Kiêu chết tiệt, bình thường làm việc chậm chạp như thế sao?”
Nhắc tiền nhắc bạc không bằng nhắc đến Thẩm Kiêu “Trác tổng, Trác tổng tôi đến rồi đây”
Thẩm Kiêu chạy bạc mạng đến điểm hẹn, vừa nhận được cuộc gọi của Lưu quản gia liền bỏ dở bữa cơm đang ăn cùng Niên Phi, tức tốc rời khỏi nhà.
Vẫn còn thời gian nghỉ tết mà Trác tổng cũng không thể quên tên anh đi được sao?
Lần đầu tiên từ lúc Lâm Hữu Đằng, Thẩm Kiêu quen biết Trác Nhất Phong được anh rủ đi xem phim. Mà hình như cũng là lần đầu tiên Trác Nhất Phong đến rạp chiếu phim.
Không lẽ hôm nay Trác Nhất Phong đã bị thứ tà ma gì đó nhập vào người rồi ư?
“Chú Lưu, sắp xếp ổn thỏa chưa?”
“Tôi đã làm theo kế hoạch”
Rạp chiếu phim nằm ở tầng cuối cùng của trung tâm thương mại, Trác Nhất Phong nóng lòng không đợi được thang máy nên chủ động đổi sang đi thang cuốn.
Lưu Tu Kiệt cảm thấy thật may mắn, tuy vẻ bề ngoài ông đã dần già cõi theo thời gian, nhưng đầu óc ông vẫn còn khá nhạy bén. Vừa nghe được tin Đới An Lạc mua vé xem phim ông đã ngay lập tức liên hệ phong tỏa hoãn giờ chiếu phim lại. Bằng không thời khắc này đây ông đã bị cậu chủ yêu dấu lột da ninh xương mất rồi.
Phòng chiếu đã bắt đầu được 5’, Đới An Lạc cảm thấy có chút kì lạ. Rõ ràng đây là bộ phim đang vô cùng hot, tại sao phòng chiếu lại chẳng có ai ngoài cô và Tạ Hựu Thuyết thế này.
“Bác sĩ Tạ, lúc nãy chúng ta mua vé chẳng phải đã gần như full ghế rồi sao? Sao giờ lại chẳng thấy ai nhỉ?” An Lạc nhìn Tạ Hữu Thuyết, vẻ mặt cô có chút nghi hoặc.
Tạ Hựu Thuyết xoay trái, xoay phải quan sát phòng rạp, không ghế nào có người, đúng là khó hiểu “Phải, cô nói tôi mới để ý…Có lẽ mọi người vào muộn thôi”
Ánh mắt Tạ Hựu Thuyết dừng lại ở chỗ lối đi vào, thấy bóng người in trên đất, anh hất cằm “Cô xem, có người vào rồi kìa”
Bốn cái bóng đen dần bước vào rạp chiếu phim càng lúc càng nhận định rõ được khuôn mặt.
Đới An Lạc hoảng loạn, đôi mắt mở to đứng tròng vô định, trong lòng cuống quýt như ngồi trên đống lửa. Ôi trời ơi chuyện quỷ ma gì đang diễn ra thế này?
An Lạc vội rụt người thấp xuống, với tay cầm chiếc túi xách che mặt lại, trong đầu không ngừng oán niệm “Không nhìn thấy, không nhìn thấy”
Cô nghĩ trong rạp có nhiều người để khiến 4 người bọn họ không chú ý đến cô sao? Hay cô đang nghĩ bản thân thật sự có thể tàng hình được ngay lúc này.
Tạ Hựu Thuyết nhìn thấy hành động kì quặc của An Lạc, anh cảm thấy có chút khó hiểu. Anh nhìn kĩ 4 người vừa bước vào rạp, thì ra có 2 người ‘anh trai’ của Đới An Lạc. Tạ Hựu Thuyết đưa tay lên che miệng cười một chút. Thì ra cô nhóc này trùng hợp bị 2 ông anh trai bắt quả tang đi xem phim cùng anh.
Lâm Hữu Đằng, Thẩm Kiêu giờ phút này như lĩnh hội ra được chút gì đó, tuy có phần hơi mơ hồ nhưng lại không còn lý do nào nghe hợp lý hơn nữa a.
Sở dĩ đột nhiên Trác Nhất Phong gọi bọn họ đến đây xem phim là vì Đới An Lạc?
Trí nhớ Thẩm Kiêu khá tốt, vừa nhìn đã nhận ra cậu thanh niên ngồi kế bên Đới An Lạc là ai, anh vô thức buộc miệng “Người kia chẳng phải bác sĩ Tạ của bệnh viện Hồng Phúc ư?”
Câu nói này khơi gợi lại chi tiết đã trôi qua trong đầu Lâm Hữu Đằng, anh nhớ ra rồi “Đúng rồi, anh ta là bác sĩ. Đới An Lạc…2 người bọn họ bắt đầu qua lại từ khi nào nhỉ?”
Cơ thể Trác Nhất Phong toát lên khí lạnh bức tử, anh im lặng không hé răng nửa lời nhấc chân bước tới sau hàng ghế của Đới An Lạc ngồi yên vị.
Cả 4 người đều ngồi ổn định sau lưng Đới An Lạc khiến cô cứng đơ như một pho tượng.
“Lạc Lạc, bác sĩ Tạ. Hai người cũng thích xem phim này à?”
Lâm Hữu Đằng ơi Lâm Hữu Đằng, giờ phút này anh có thể bớt nói vài câu không? An Lạc thầm mắng rủa Lâm Hữu Đằng trong bụng. Cô bỏ chiếc túi xuống, nhìn Lâm Hữu Đằng nở một nụ cười gượng gạo hiềm ý muốn xiên chết anh ngay lập tức.
“Xin chào, thật trùng hợp” Tạ Hữu Thuyết nhìn Thẩm Kiêu, Lâm Hữu Đằng mở lời chào hỏi.
“Bác sĩ Tạ, thật trùng hợp” Thẩm Kiêu gương mặt giữ vững phong thái điềm đạm, giọng điệu có chút nhạt nhẽo.
“Đừng làm phiền người khác, tập trung xem phim đi” Trác Nhất Phong âm giọng trầm tựa như ngũ hành sơn đè nén kẻ khác.
Tất cả đều im lặng không hé răng nửa lời sau câu nói của anh, ngay cả Lâm Hữu Đằng cũng cảm thấy bất an vội thu lại nụ cười thương hiệu của mình.
An Lạc nhớ Trác Nhất Phong không hề thích xem phim, lần đầu tiên cô lấy hết can đảm, nhắn tin thổ lộ mời anh đi xem phim cùng mình đã bị anh thẳng thừng từ chối. Sau đó cô lâng la tìm hiểu một chút về anh mới biết bản thân anh chưa từng đến rạp xem phim.
Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại thay đổi bản thân đi xem phim ngay lúc này, còn đụng độ cô nữa.
Đây có chắc là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay không?
Toàn bộ những người đã mua vé xem phim đều được Lưu quản gia điều động nhân viên bán vé rạp năn nỉ thu mua lại với giá gấp 5 lần, ngoại trừ Đới An Lạc.