Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Lâm Hữu Đằng"
Gì thế? Ở New Wind này ngoài Trác Nhất Phong ra thì còn ai dám cả gan gọi thẳng tên úy của Lâm Hữu Đằng.
Bước vào phòng liền ngửi thấy có một mùi khét nồng nặc bốc ra từ một con người nào đó, ánh mắt hình viên đạn mang theo bao sự phân uất nhìn chằm chằm khiến Lâm Hữu Đằng cảm thấy sởn gai óc.
Còn có thể là ai ngoài bà cô dám viết tường trình chửi mắng Sếp tổng mình nữa. Cô nghi ngờ bản thân lại sắp nổi tiếng ở tập đoàn New Wind rồi, tất cả là nhờ ơn phước Lâm Hữu Đằng ban cho.
Lâm Hữu Đằng nở một nụ cười gượng gạo che lắp tội lỗi mình vừa tạo ra. Phen này không chết thì cũng thành phế nhân mất.
"Lạc Lạc, tôi không cố ý đâu, tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho cô...."
"Không cố ý đâu của anh chính là bước đệm đưa tôi lên cẩu đầu đao đấy"
Cô đoán không sai, đúng là cái tên Lâm gây rối đã mang tờ giấy đi mách Trác ma đầu.
Dù sao cũng không muốn đánh mất một công việc tốt ở New Wind, vả lại tiền lương còn hậu hĩnh so với những nơi khác nữa. Để được vào làm việc ở New Wind thật không dễ dàng, mọi người đều phải có học lực giỏi cao nhất ở trường đại học nổi tiếng.
Cô vốn không hiểu sao năm đó lúc cô mới tốt nghiệp trung học phổ thông lại nhận được thư mời hợp tác làm việc với New Wind. Cô chẳng phải hạng tốt nghiệp trung học phổ thông loại giỏi hay xuất sắc gì, loại tốt nghiệp của cô chỉ ở mức khá. Chẳng thi đậu nổi trường đại học nào vì điểm đầu vào rất cao.
Trước khi được vào New Wind làm việc cô đã phải học thêm khóa chuyên nghành mà cty đào tạo mất hai năm trời. Khi vào New Wind cô đã phải nỗ lực cố gắng rất nhiều để làm việc chung với mọi người.
Một số người lại nghĩ cô nhờ mối quan hệ nào đó mới thành công vào được New Wind, họ nghĩ thực lực của cô không xứng để làm việc cùng họ nên rất ít người thích nói chuyện với cô, chỉ có Tần Diệp là thật lòng đối đãi.
Cô xuất thân từ gia đình nghèo ở vùng nông thôn tỉnh Giang Tây cách rất xa thành phố Thượng Hải hoa lệ này. Cô quen biết ai ở đây để nhờ vả chứ. Vậy nên mọi thứ đến với cô có lẽ là do may mắn. ngôn tình ngược
"Từ ngày gặp anh, tôi không thể nào tránh khỏi những rắc rối, chúng cứ luôn đeo bám tôi, phiền chết đi được"
An Lạc than thở, cô thuộc dạng người ít nói nhưng từ khi gặp Lâm Hữu Đằng cô không thể nào im lặng được với sự chọc phá của anh ta.
"Được rồi, được rồi. Đừng tức giận nữa"
Lâm Hữu Đằng trưng ra bộ mặt nũng nịu xoa dịu An Lạc, giống như một đứa trẻ phạm lỗi đang bị phạt.
"Chúng ta ra ngoài đi shopping đi"
"Lâm phó tổng, vẫn đang giờ làm việc"
An Lạc lên tiếng nhắc nhở, trước nay không có nhiệm vụ thì không được phép rời khỏi cty trong giờ làm việc.
Lâm Hữu Đằng cố gắng tạo ra một bộ mặt nghiêm túc "Đây là mệnh lệnh"
Dù sao An Lạc cũng không thể xoay mình trở ý chống lại mệnh lệnh cấp trên. Cô chán chường thở dài, đứng dậy thu xếp đồ đạc một chút, cùng tên Lâm phó tổng chuyên gây rắc rối rời khỏi cty.
Trong cty mọi người lại bắt đầu dấy lên sự bàn tán khi có người bắt gặp Đới An Lạc lên xe Rolls-Royce màu đen của Lâm Hữu Đằng cùng nhau rời khỏi cty.
"Tôi đã nói rồi mà Đới An Lạc đó không phải loại tốt lành gì"
"Cô ta chắc hẳn đã dùng thủ đoạn gì đó để bước vào New Wind, Lâm phó tổng vừa đến cô ta đã được cân nhấc lên thư ký riêng rồi"
"Vừa nhìn đã biết là loại đạo đức giả rồi"
"Ban ngày ban mặt cùng Lâm phó tổng rời khỏi cty là làm chuyện mờ ám chăng?"
Tần Diệp đứng gần đấy nghe được những lời lẽ không hay về An Lạc, khí tức của cô bộc phát.
"Nè, đang trong giờ làm việc túm tụm ở đây tám chuyện, các người chán sống rồi phải không?"
"Còn nữa, Lạc Lạc là thư ký của Lâm phó tổng, họ cùng nhau ra ngoài gặp đối tác cũng không có gì là lạ cả"
"Còn nữa còn nữa, những con người chuyên gia đi nói xấu sau lưng người khác chẳng qua cũng chỉ là cái bóng của người ta thôi, cẩn thận nghiệp từ miệng mà ra đó"
Đám người buôn dưa lê bị Tần Diệp dạy dỗ cay cô ra mặt, nhưng sợ lời qua tiếng lại Trác tổng bắt gặp thì khó thoát tội, đành nén cục tức xuống ai nấy về chỗ làm việc của mình.
Tần Diệp nở nụ cười của kẻ thắng trận, dám nói xấu chị em thân thiết của cô nhưng xui xẻo cho chúng đụng phải cô, được xả một trận thật thoải mái a.
Brừm...brừm
Lâm Hữu Đằng lái siêu xe mang theo Đới An Lạc lao vun vút trên phố.
"Lâm phó tổng rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?"
An Lạc không nhịn được lên tiếng hỏi, cô bắt đầu mất kiên nhẫn với cái kiểu lái xe vòng vòng này rồi. Lâm Hữu đằng có phải kẻ mù đường không xác định được phương hướng không vậy chứ?
Chạy một vòng quay lại con đường cũ đã lần thứ tư rồi mà vẫn không nhận ra ư?
Lâm Hữu Đằng lại cười haha, con người anh ta sinh trúng vào giờ tích cực a?
Quan sát xung quanh, Hữu Đằng đánh lái phải, chiếc xe rẽ vào trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Thượng Hải.
Hóa ra nãy giờ hắn cố tình chở cô đi vòng vòng như thế. Con người này không thể nghiêm túc được giây phút nào a?!!