Thế giới muốn tồn tại và vận hành, cần phải có sự cân bằng, theo như mọi người nói là âm dương hoà hợp. Vậy nên mọi thứ đều có mặt trái của nó, mà thiện và ác cũng sẽ song song tồn tại.
Có những thứ vốn đã là quy tắc, không thể đánh vỡ, không thể thay đổi.
“Chúng ta liên tục đi tìm kiếm câu trả lời không hồi kết của những tội ác không phải để thoả mãn mình, cũng không phải để xoá sạch cái ác đang hiện hữu. Cái chúng ta làm, chỉ là để cho thế giới này một câu trả lời công bằng, một hồi báo chính nghĩa.”
Đằng Tĩnh Nhiên nỗ lực ngày ngày phá án không phải để khỏa lấp cái chủ nghĩa anh hùng khiến mọi người tôn vinh. Cái anh ta muốn là trả lại một công đạo cho những người nằm xuống. Trình Thuỵ Vi bị lòng chính nghĩa này cảm hoá, dần dần bước khỏi lồng tù của bản thân rồi đi tìm lại ánh sáng của chính nghĩa. Và ánh sáng cuối cùng khiến hắn ta ngỡ ngàng.