Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người bán thuốc mặc áo khoác trắng đi lấy thuốc, cẩn thận chu đáo đưa cho Tố Tâm, vừa lúc Tố Tâm đưa tay ra tiếp nhận, người này đã nhận ra Tố Tâm: "A! Cô là Tố Tâm! Chính là người dẫn chương trình của chủ nhật ước hẹn đúng không! người đã vì Hứa đại thiếu gia kia đi qua Iraq đúng không!"
Tố Tâm cười cười xấu hổ, đem thuốc đưa cho nhân viên, từ trong ví tiền lấy ra một tờ tiền đưa cho nhân viên.
Một câu nói này của nhân viên bán thuốc, để cho tất cả mọi người ở trong cửa hàng đều nhìn về phía Tố Tâm. . .
Nhân viên bán thuốc kia đi theo bên người Tố Tâm, lải nhải: "Cô còn xinh đẹp hơn cả ở trong TV nữa! Cũng không biết vị Hứa thiếu gia kia nghĩ như thế nào, một cô gái tốt như cô lại không cần, lại đi kết hôn với người phụ nữ chẳng ra gì như Hạ Hàm Yên kia!"
Một nhân viên bán thuốc khác đang tìm tiền trả lại cho Tố Tâm, tha thiết mong chờ nhìn xem Tố Tâm, không để ý tới đằng sau còn có hai người đang chờ tính tiền: "Chị Tố Tâm. . . em rất thích chị, trước đây còn thường xuyên nghe tiết mục phát thanh của chị, chị có thể giúp em ký tên không !"
Tố Tâm nhẫn nhịn đau bụng, cười cười gật đầu.
Tố Tâm về phía bàn thu ngân, tiếp nhận giấy cùng bút, lại có người tiến lên muốn chụp ảnh chung cùng Tố Tâm.
Tố Tâm đều gật đầu đồng ý.
Lúc Tố Tâm cầm thuốc từ trong tiệm thuốc đi ra, bầu trời đã bắt đầu lác đác có hạt mưa.
Tố Tâm sợ lại bị người khác nhận ra, cho nên khi vào cửa hàng tạp hoá bên cạnh, rất nhanh chóng tìm mua một chái nước suối, sau đó đi ra tính tiền. . .
Còn chưa kịp trả tiền, một bàn tay lớn từ phía sau vươn ra, đem bao thuốc lá bỏ lên trên bàn thu ngân, khớp xương rõ ràng, bàn tay lớn nắm chặt một tờ tiền.
Giọng nói trầm trầm ấp áp vang lên trên đỉnh đầu Tố Tâm: "Tính tiền cả chai nước."
Tố Tâm quay đầu lại, thấy là Tố Nguyên, cô rất bất ngờ: "Anh trai! sao anh lại ở chỗ này !"
Tố Nguyên đem tiền giấy đưa cho chủ quán, cầm nước suối cùng bao thuốc lá, nói một câu không cần thối lại, sau đó cùng Tố Tâm đi ra ngoài: "Anh vào đây mua thuốc lá. . ."
Tố Tâm gật đầu.
Hai người đứng ở dưới mái hiên, Tố Tâm vặn nắp chai nước ra, đem chai nước đưa cho Tố Tâm.
Tố Tâm liền dùng nước suối uống thuốc, Tố Nguyên đã mở gói thuốc lá ra, lấy ra một điếu thuốc ngậm ở khóe môi.
"Dạ dày không thoải mái !" Tố Nguyên hỏi.
Tố Tâm gật gật đầu.
"Buổi trưa không ăn cơm sao ?" Một tay Tố Nguyên giơ lên để che trở ngọn lửa, đem điếu thuốc lá nhen nhóm.
Thật xa, chú Hồ nhìn thấy Tố Tâm đi ra, thấy trên kính chắn gió đã xuất hiện những giọt mưa, ông đang do dự không biết có nên cầm ô đi qua che cho Tố Tâm hay không, thì đã thấy Tố Tâm cùng một người đàn ông khí chất thâm trầm mặc âu phục giày da đứng chung một chỗ.
Ông ngồi ở trong xe không nhúc nhích, sợ đi qua sẽ quấy rầy Tố Tâm nói chuyện với người khác, lại không nhịn được cẩn thận đánh giá Tố Nguyên ...
Chú Hồ rất ít thấy người nào lại có khí chất giống như Phó Kiến Văn như vậy, cho nên nhìn thấy Tố Nguyên, ông khó tránh khỏi nhìn thêm mấy lần.
Cúc áo âu phục của Tố Nguyên mở rộng ra, bên trong mặc áo sơ mi trắng, không có đeo cà vạt, cúc ở cổ cũng mở rộng ra, lộ ra hầu kết gợi cảm, lúc hút thuốc nhẹ nhàng trượt, gương mặt gầy gò cương nghị mơ hồ trong khói, mị lực mười phần.
Cho dù cách một con đường rộng lớn, nhưng chú Hồ vẫn mơ hồ thấy được người đàn ông này, ngũ quan xuất chúng, bằng không cũng sẽ làm cho người đi ngang qua đường liên tiếp quay đầu lại nhìn.
"Buổi trưa em có ăn mà." dạ dày Tố Tâm vẫn là khó chịu lợi hại, thuốc này ít nhất sau mười phút mới có thể có hiệu quả.
Tố Nguyên đem điếu thuốc lá ở khóe môi rời đi, cách làn khói trắng mờ mịt nhìn về phía Tố Tâm.
Trước đó ở nhà anh có nghe Lương Mộ Lan nói chuyện với Tố Tâm, hỏi cô có ăn cơm đúng giờ hay không, nói Tố Tâm có bệnh dạ dày không thể đói bụng.