Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đoàn Đoàn dùng sức gật đầu, hai con mắt sáng rực rỡ nhìn Tố Tâm.
Tố Tâm đưa cốc tới, hai bàn tay nhỏ của Đoàn Đoàn nhanh chóng đỡ lấy, hơi ngồi thẳng lên một ít, ừng ực ừng ực uống mấy ngụm lớn, sau đó liếm liếm cánh môi, sau đó lại ừng ực ừng ực uống thêm hai ngụm lớn nữa, lúc này mới ngồi trở lại, vui vẻ cười với Tố Tâm.
Sau khi ăn xong, Phó Kiến Văn ngồi dậy, tiếp nhận Đoàn Đoàn từ trong lồng ngực của Tố Tâm, vỗ nhẹ lên cái mông tròn tròn của nhóc một cái: "Chiều tối ba đi đón con, hôm nay ngoan ngoãn ở nhà trẻ, không được đánh nhau!"
Tố Tâm nghe Phó Kiến Văn nói xong có phần bất ngờ: "Đoàn Đoàn đánh nhau ở nhà trẻ !"
Phó Kiến Văn gật đầu: "Ngày hôm qua cô giáo ở nhà trẻ gọi điện thoại cho anh, nói Đoàn Đoàn cùng cái cô bé Tiểu Đường Quả cùng nhau đánh bạn nhỏ khác ..."
"Ôi! Đoàn Đoàn của chúng ta nhỏ như vậy đã biết che chở cho vợ rồi!" Đường Tranh nói chen vào trêu ghẹo.
Đoàn Đoàn cau mày: "Không phải!"
Sợ mẹ biết mình đánh nhau sẽ cảm thấy mình là đứa trẻ hư, cho nên Đoàn Đoàn không chịu lên xe nữa, nhóc duỗi tay muốn Tố Tâm ôm.
Đoàn Đoàn nằm ăn vạ trong lồng ngực của Tố Tâm, gập ghềnh trắc trở giải thích một trận, Tố Tâm nghe cũng có thể coi là hiểu được.
Nguyên nhân là Tiểu Đường Quả đánh nhau cùng một bạn ở trong lớp, kết quả Tiểu Đường Quả đánh người bạn kia khóc nhè, sau đó đồng bọn của người bị Tiểu Đường Quả đánh cùng nhau kéo đến đánh Tiểu Đường Quả ...
Mấy người vật lộn sau đó ngã xuống dưới bậc thanh trước lớp học, Đoàn Đoàn cũng đi theo sau nên trong lúc đánh nhau bị xô đẩy cũng ngã xuống theo, kết quả lại đụng vào một người bạn học khác, người bạn kia bắt đầu ăn vạ oa oa khóc ầm lên.
Kỳ thực, lấy sức chiến đấu của Tiểu Đường Quả, căn bản cũng không cần Đoàn Đoàn giúp đỡ!
Đoàn Đoàn chỉ một mực đứng ở một bên, căn bản cũng không cần nhúng tay vào, Tiểu Đường Quả đã đánh cho mấy bạn học kia khóc nhè rồi.
Tố Tâm nín cười hôn một cái vào khuôn mặt nhỏ của Đoàn Đoàn: "Cô bé Tiểu Đường Quả đúng là rất lợi hại!"
Đoàn Đoàn dùng sức gật đầu: "Một mình ... Có thể ... Có thể đánh ..."
Đoàn Đoàn cúi đầu đếm đếm ngón tay của mình, sau đó ra giơ năm ngón tay lên, xong bàn tay kia lại giơ thêm hai ngón, nói: "Có thể đánh nhiều như vậy!"
Đây là Tiểu Đường Quả nói cho Đoàn Đoàn.
Tiểu Đường Quả nói, bà ngoại nói không thể khoác lác với người bên ngoài rằng mình đánh được mười người, cho nên Tiểu Đường Quả đã giảm đi ba người! Một lần có thể đánh nhiều như vậy ...
Lúc Tiểu Đường Quả nói, cũng giống Đoàn Đoàn bây giờ, cô nhóc cũng giơ bảy ngón tay trắng nõn của mình lên.
"Mẹ biết Đoàn Đoàn là ngoan nhất! Ngoan ngoãn đi nhà trẻ, nhìn thấy Tiểu Đường Quả nhất định phải nói cho Tiểu Đường Quả, bé ngoan là không thể tùy tiện đánh bạn học, được không !"
Tố Tâm khom lưng bế Đoàn Đoàn bỏ vào bên trong xe, sau đó thắt giây an toàn cho Đoàn Đoàn.
Đường Tranh tay vịn vào cửa xe chỗ ghế lái, còn chưa đi vào, nghe xong Đoàn Đoàn nói xong những lời này, thẳng thắn lắc đầu: "Đây là con gái nhà ai chứ, hung dữ quá rồi! So với con trai còn nghịch ngợm hơn!"
Đáy mắt Phó Kiến Văn lộ ra ý cười, nghiêng đầu liếc nhìn Đường Tranh sau đó lắc đầu nói: "Không phải trước đây cậu vẫn luôn nói, về sau nhất định phải đẻ con gái sao !"