Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 41: Bởi vì nơi đó có tình yêu
**********
Chương 41: Bởi vì nơi đó có tình yêu
“Người giỏi nhất cả thành phố hoá ra cũng chỉ như vậy.” Diệp Thiên phủi tay lộ vẻ thất vọng, anh mới dùng 50% sức lực thôi đã khiến Vũ Thiên Trường không ngóc đầu dậy nổi, nếu ra một đòn đầy đủ là có thể giết chết Vũ Thiên Trường rồi. “Cậu cậu cậu... Tại sao lại có thể lợi hại như vậy?” Hai chân của Vũ Lâm Thắng run rẩy, cảm thấy không thể đứng yên được.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì anh ta thật sự không thể tin được. Một người bình thường mà lại có được sức mạnh đáng sợ như vậy.
Quả thật là kinh sợ "Không phải ông đã nói trong vòng mười bước sẽ giết chết tôi như giết gà hay sao?” Diệp Thiên lạnh lùng cười.
Phịch phịch.
Vũ Lâm Thắng quỳ xuống cúi đầu lạy, nước mắt chảy ròng: “Cậu Diệp Thiên xin hãy tha mạng, là do tôi có mắt không tròng, không biết rằng anh giấu tài, tôi đã hiểu được mình có nhiều tội. Xin cậu hãy bao dung tha cho cái mạng chó của tôi.” “Thôi thôi, tôi lười phải so đo với con kiến như ông, mau đỡ ba của ông đi.” Diệp Thiên xua tay nói. “Thành thật cảm ơn cậu Diệp Thiên
Vũ Lâm Thắng giống như được án xá, lau mó hỏi lạnh chạy về phía cái hố hình người.
Không lâu sau, ông ta đi ra từ phòng tổng thống, giúp đỡ Vũ Thiên Trường đang nôn ra máu đi ra, “Tại sao lại thành ra thế này?” Diệp Thiên rất ngạc nhiên, bản thân hằn mới dùng có năm phần lực đã đánh sâu vào lồng ngực của ông ấy. “Khụ khụ... Cậu Diệp Thiên, thật không ngờ cậu lại là một người mạnh như vậy, là tôi đã tính sai rồi.” Vũ Thiên Trường giữ chặt ngực, đau đớn nói.
Nếu biết sớm rằng hắn lợi hại như vậy thì ông ấy đầu có ngu mà ra vẻ trước mặt hắn chứ. “Ai mới là người chiến thắng nhỉ?” Diệp Thiên cười hỏi. “Thật xấu hổ. Vũ Thiên Trường tôi thật xấu hổ quá, cậu Diệp Thiên mới là người chiến thắng
Diệp Thiên cười, đưa hai nguyên khí đan cho Vũ Thiên Trường ăn. Không lâu sau, thương thế của Vũ Thiên Trường đã tốt lên rất nhiều. “Phải rồi, cậu Diệp Thiên à, cậu đã kết hôn rồi sao?” Vũ Thiên Trường hỏi. “Ông hỏi cái này làm gì?” Diệp Thiên nhíu mày nói, thấy vẻ mặt cười trộm của Vũ Thiên Trường thì đoán là có chuyện gì đó chắc là không được tốt.
Quả nhiên, Vũ Thiên Trường cười nói: “Nếu như cậu Diệp Thiên chưa có kết hôn thì tôi gả cháu gái của tôi cho cậu có được không? Hai mươi ba tuổi, là một người xinh đẹp cực kỳ. "Không cần đâu!” Diệp Thiên cắt ngang lời của Vũ Thiên Trường nói: “Tôi là người đàn ông đã ly hôn, hiện tại cũng có đối tượng thầm mến trong lòng, dự định sẽ ở rể, ông đừng có mai mối vợ chồng loạn xạ làm gì” “Cái gì chứ? Ở rể ư?” Vũ Thiên Trường sự ngây người, không dám tin nói: “Cậu Diệp Thiên không nói sai đấy chứ? Cậu là người lợi hại như vậy, một tay cũng có thể đánh hạ đại gia tộc uy chấn thiên hạ, có nhiều nhà giàu có muốn gả con gái hay cháu gái cho cậu mà, tại sao cậu lại muốn đi ở rể?”
Không nói quá khi cho rằng sức mạnh ngang bằng với tiền bạc và quyền lực. Nhưng mà có được tiền bạc và quyền lực thì tất nhiên sẽ có sức mạnh.
Vì vậy, một người có năng lực mạnh thế này sẽ được nhiều người có tiền có quyền tới nịnh hót. Nếu muốn lập lên một đại gia tộc thì chuyện này sẽ xảy ra trong một sớm một chiều mà thôi.
Giống như Vũ Thiên Trường này, ba của ông ta khi còn sống, ông là vương gia đứng đầu trong danh sách bốn đại gia tộc lớn nhất của thành phố. Có rất nhiều nhà tới nịnh bợ, nhưng khi ba ông ta vừa chết thì người ta quay sang bám vào gia tộc khác. Vũ Thiên Trường bị tê liệt, địa vị của nhà họ Vũ lập tức bị hạ xuống.
Bởi vậy, địa vị cao thấp của một gia tộc được quyết định bởi sức mạnh của gia tộc đó lớn hay nhỏ. Sức mạnh này là chỉ người đứng đầu, người nào đứng đầu thì là chủ Đây chính là nguyên nhân mà Vũ Thiên Trường muốn gả cháu gái cho Diệp Thiên.
Nếu như nhà họ Vũ có một người rể mạnh như vậy thì người nào dám trêu chọc nhà họ Vũ nữa chứ. “Bởi vì nơi đó có tình yêu.” Diệp Thiên nói. “Vũ Thiên Trường tôi ăn xong rồi." Vũ Thiên Trường không nói thêm gì nữa, người lợi hại như vậy làm sao có thể không theo đuổi danh lợi mà cam chịu ở rể chứ?
Diệp Thiên cười, sau đó nói chuyện chính với Vũ Thiên Vũ Thiên Trường nghe xong thì vỗ ngực nói: "Không thành vấn đề, đêm nay, tôi cam đoan sẽ đi hỗ trợ cậu Diệp
Trường.
Thiên. Nhưng mà tôi có vài yêu cầu, hy vọng rằng cậu Diệp
Thiên có thể đáp ứng. “Là yêu cầu gì?” “Chính là sau này cậu lập gia đình thì có thể thêm cháu gái của tôi để cho bọn nó cùng nhau hầu hạ cậu được không?”
Diệp Thiên: “
Ở rể gia đình khác, sau đó lấy thêm một vợ bé. Cho dù thần tiên có cưới nhiều vợ cũng không có chuyện này. “Ông Thiên Trường, đừng có lộn xộn, tôi không thể đồng ý được.” Diệp Thiên từ chối dứt khoát, không nói tới hắn có đồng ý không, Tần Liên Tâm tuyệt đối sẽ không đồng ý. “Đừng mà cậu Diệp Thiên. Những năm gần đây, người mạnh nào mà không có mấy cô vợ bé chứ. Cậu lấy cháu gái tôi đi, dung nhan sắc nước hương trời, không tin thì tôi cho cậu xem ảnh chụp “Lâm Thắng, mau mang ảnh của Linh Lam tới cho cậu Diệp Thiên xem. “Vâng.” “Ông Thiên Trường, ông quá điên cuồng rồi, tôi xin phép tạm biệt." Diệp Thiên nhanh chóng rời đi, nào có ông nội nào lại muốn để cháu gái của mình làm vợ bé của người khác chứ.
Hiện tại, hắn nghĩ muốn theo đuổi được Tần Liên Tâm, không có thời gian mà đi xem cháu của ông Vũ Thiên Trường kia đâu. “Đừng chạy mà cậu Diệp Thiên, cậu sợ cái gì chứ? Mau quay lại đây đi.”
Rời khỏi quán rượu Đại Đế, Diệp Thiên thu được mấy ngàn tỷ từ nhà họ Vũ và một ít tiền công mà Kim Thiện Hùng đã hứa.
Ngắn ngủi chưa tới một ngày mà buôn bán đã lời được mấy ngàn tỷ. Diệp Thiên cảm thấy địa cầu là một nơi buồn bán rất tốt. Chỉ cần có đủ sức mạnh thì so với tập đoàn Alibaba của Jack Ma còn kiếm được nhiều hơn.
Đương nhiên, tiền này có tác dụng rất lớn đối với hắn, hắn đang cân nhắc mua một căn biệt thự xa hoa, bày ra trận khí. Tiền còn thừa thì đi mua ngọc thạch để hòa tan linh khí, đến lúc đó, ban ngày Tần Liên Tâm đi làm còn hắn tu luyện, buổi tối trở về tu luyện và làm chuyện vui vẻ hai người với nhau, cuộc sống thật tốt đẹp.
Tới gần giữ trưa, Diệp Thiên đi tới nhà họ Tần trước, cho Tần Chí Thành năm viên đan nguyên khí ăn.
Lúc Tần Liên Tâm về đến nhà, phát hiện Diệp Thiên đang ngồi cùng ông nội ở trong phòng khách, cả người cô ngây ra.
Chẳng lẽ... Hắn bị ông nội bắt rồi. “Anh anh... Dáng vẻ của Tần Liên Tâm không biết phải làm sao nhìn Diệp Thiên, cũng không biết phải nói cái gì cả. Nếu để cho ông nội biết tối hôm qua hắn đã lẻn vào ngủ một đêm thì sợ rằng ông nội sẽ giết hắn mất. “Tôi vội vàng tới chữa bệnh cho ông nội.” Diệp Thiên cười với Tần Liên Tâm. “Hả? Chữa bệnh gì?” "Đúng vậy, viên đan nguyên khí ấy. Có quên rồi sao?”
Tân Liên Tâm: "
Lúc này, Tần Chí Thành cười nói: “Diệp Thiên đưa viên đan nguyên khí tới, sau khi ông ăn xong thấy sức khỏe hiện tại đã khôi phục tốt rồi, mọi thứ cũng về trạng thái tốt hết rồi." “Thật thể ạ?” Tân Liên Tâm cực kỳ vui sướng.
Có hai nguyên nhân.
Một là, Diệp Thiên không bị ông nội phát hiện lần vào phòng cô ngủ.
Hai là, cuối cùng ông nội cũng đã khỏe lại, cô không phải lo lắng bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi ông nội nữa. Chỉ là cô hơi hiếu kỳ, tại sao Diệp Thiên lại không bị phát hiện khi rời khỏi phòng ngủ của cô? “Đúng thế. Hiện tại ông nội cảm thấy mình trẻ như hồi còn mười mấy tuổi đấy.” Tần Chí Thành vui vẻ nói. “Vậy thì tốt quá!” Tần Liên Tâm vui vẻ ôm lấy cánh tay của Tần Chí Thành, tựa đầu vào vai của ông nội, ông nội hồi phục sức khoẻ thì gánh nặng trên vai cô sẽ được giảm bớt rất nhiều. ít nhất thì nhà họ Tần không còn cần cô quan tâm chuyện bên trong nữa. “Còn viên nguyên khí đạn cho cô này.” Diệp Thiên đưa bình sử cho Tần Liên Tâm. “Cho tôi ư?" Tần Liên Tâm thấy khó hiểu nói: “Tôi không có bệnh gì thì cho tôi làm gì?” “Ăn đi. Nó có công dụng dưỡng nhan sắc đẩy, giúp cô trở nên đẹp hơn"
Tần Liên Tâm sửng sốt, sau đó nói: "Không cần đầu
Dù cho có đẹp thì được lợi gì chứ, còn không phải là đồ chơi cho đàn ông à, chỉ bằng đừng đẹp thì hơn.
Lúc này, Tần Lâm Văn đi tới nói: “Chị, anh rể, không được. Anh Diệp Thiên cho chị thì cứ cầm lấy, nhớ đầu thành chồng của chị thì không phải anh Diệp Thiên sẽ càng thích ngực chị lớn hơn sao?” “Cậu cút ra ngoài cho tôi.”
Tần Chí Thành và Tần Liên Tâm không hẹn mà cùng chỉ tay về phía cửa lớn.
Đặc biệt là Tần Chí Thành, cả khuôn mặt của ông đều đã đen lại.
Tên cầm thú này còn gọi là anh rể, liệu Tân Chí Thành sẽ cho hắn làm chồng của Liên Tâm sao?
Nghĩ cũng đừng có nghĩ tới. “Lâm Văn nói rất đúng, mau cầm lấy, nhớ kỹ mỗi ngày ăn một viên.” Diệp Thiên nhét bình sứ vào tay của Tần Liên Tâm sau đó kéo Tần Lâm Văn theo. “Tôi đưa cậu ra ngoài chơi.” “Được.
Hai người vừa nói vừa đi xa. “Cái tên cầm thú này càng ngày càng không cứu được, cả ngày chỉ biết chơi bời, còn cùng người có thân phận hèn mọn đi chơi. Thực sự là nỗi sỉ nhục của nhà họ Tần mà Tần Chí Thành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói. “Ông nội, Diệp Thiên mới chữa khỏi bệnh cho ông, sao ông lại nói người ta như thế chứ?" Tần Liên Tâm có chút bất mãn. “Y thuật là chuyện y thuật nhưng mà hắn vẫn ở tại khu nhà bình dân giá rẻ, thân phận hắn hèn mọn. Nếu không phải từng đồng ý cho hẳn tham gia kén rẻ, từ nay về sau không có chuyện gì thì ông sẽ không để hắn tiến vào nhà họ Tần Đầu." Tần Chí Thành nói. “Ông nội, ông... Quả đáng rồi.” Mặt của Tần Liên Tâm đỏ lên, che miệng xoay người đi chỗ khác. “Hả? Hôm nay con nhóc này làm sao vậy, từ nhỏ tới lớn có bao giờ giận dỗi với mình đâu?” Trong đầu của Tân Chí Thành mờ mịt. “Chẳng lẽ, nó thích tên nhóc kia?” “Xem ra, ngày mai, khi buổi kén rể kết thúc, không thể giữ lại tên nhóc đó được, nếu không thì hỏng việc hết