Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu như đổi lại là mọi ngày, Tần Vũ Phong chắc chắn sẽ không sợ hãi một kiếm này của chưởng môn. Cho dù là Ma Kha Vô Lượng.
Tần Vũ Phong tùy là không biết La Phù Sơn rốt cuộc có bao nhiêu chiêu thức thần bí, nhưng ít ra Tần Vũ Phong biết, Ma Kha nghĩa là không gì sánh được, Vô Lượng nghĩa là vô cùng.
Nói cách khác…
Chiêu này của chưởng môn, vô cùng hùng mạnh. Thậm chí là vô cùng vô tận, sự lớn mạnh vô bờ bến. Tần Vũ Phong bây giờ, chẳng những vết thương chưa lành.
Tần Vũ Phong vừa rồi vội vàng dùng nội kình, tự chữa xương cột tan vỡ của chính mình một chút, liền vội vàng đi tới sơn động, tới gặp Thượng Quan Uyển Nhi.
Vả lại anh vừa mới thi triển bát môn độn giáp, lúc này đúng là rất yếu ớt.
Nếu đổi lại là trạng thái lúc trước, cho dù không có thêm bát môn độn giáp, Tần Vũ Phong cũng không hẳn sợ chiêu này.
Nhưng mà bây giờ, cơ thể Tần Vũ Phong vừa mới bị thương, miễn bàn tới ảnh hưởng sau khi dùng bát môn độn giáp, cả người đều vô cùng yếu ớt.
Căn bản không có cách nào chống lại chiêu Ma Kha.
Vô Lượng này của chưởng môn. Thậm chí, không có khả năng né tránh nữa.
Tần Vũ Phong trừng mắt nhìn.
Anh chỉ muốn nhìn thấy mặt mẹ của mình, nhưng lại phải đối mặt với cái giả đau đớn như vậy sao?
Nhưng mà cũng không sao, anh không hối hận.
Trường kiếm đâm tới.
Trong mắt Tần Vũ Phong, bóng dáng của trưởng môn càng ngày càng gần.
Đến cả khuôn mặt của chưởng môn lúc này, cũng hiện lên một chút nắm chắc phần thắng trong tay. Nhưng mà vào lúc này, hết sức nghìn cân treo sợi tóc! “Vù!” Một bóng hình xinh đẹp, đột nhiên hiện lên trước người của Tần Vũ Phong.
Tần Vũ Phong ngược lại hít một hơi lạnh, không phải vì cái gì khác, mà là bởi vì, bóng hình xinh đẹp quen thuộc này, chính là Lâm Kiều Như!
Trong nháy mắt, Tần Vũ Phong thậm chí còn không kịp suy nghĩ vì sao bây giờ Lâm Kiều Như lại đột nhiên lại xuất hiện ở trong La Phù Sơn này.
Vẻ mặt của Tần Vũ Phong và chưởng môn, đều lộ ra vẻ kinh ngạc không thôi.
Môi của Tần Vũ Phong chậm rãi mở ra, một tiếng cũng không thể nói ra…
Thổi phù một tiếng!
Một kiếm đâm vào trong thân thể mềm mại của Lâm Kiều Như
Máu tươi, trong nháy máy từ vết thương của Lâm Kiều Như, phun trào ra.
Trong nháy mắt, nhuộm đỏ toàn bộ tầm mắt của Tần Vũ Phong.
Ở trong ánh mắt, dường như chỉ còn lại thân thể mềm mại phóng lên của Lâm Kiều Như, còn có một dòng màu tươi chướng mắt kia…
Trong lúc nhất thời, bao gồm cả chưởng môn cũng giật mình không thôi.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, chưởng môn thậm chí còn không kịp thu trường kiếm trong tay mình về, thì đã đâm ra ngoài như vậy rồi.
Con nhỏ này là từ đâu tới vậy?
Lại có thể có dũng khí cản kiếm của ông!
Lẽ nào không sợ chết sao?!
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng chưởng môn vô cùng phức tạp.
Hối hận, khiếp sợ, kinh ngạc…
Ông ta vậy mà, làm tổn thương một người vô tội qua đường! Nhận thức được việc này, khiến chưởng môn trong lúc nhất thời cũng sững sờ tại chỗ.
Sau đó, chưởng môn nhanh chóng phản ứng lại.
Tuy thân là một trong những người mạnh của La Phù Sơn, nhưng chưởng môn cũng tuyệt đối không coi thường mạng người và lạm sát người vô tội được.