Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1806
Đáng sợ nhất chính là sức mạnh của đối phương cao hơn hai trọng thiên so với Đường Sương.
Đường Sương bây giờ chỉ ở trình độ tông sư nhất trọng thiên, căn cơ ổn định.
Nhưng đối phương lại là Tông sư tam trọng thiên.
Đối phương ôm lấy người của Đường Sương, một tay kẹp ở cổ Đường Sương, tay còn lại cầm con trường đạo, ra dấu với mặt của Đường Sương.
“Mày đứng đó cho tao!” Vẻ mặt tên cướp hung tợn, nhìn chằm chằm vào Tần Lệ Phong: “Nếu không, tao sẽ giết Đường Sương ngay bây giờ.” Tần Lệ Phong giận quá hóa cười, hừ mũi khinh thường một tiếng. Hai tên trộm bên cạnh anh, cũng lần lượt vung kiếm lên chĩa về phía Tần Lệ Phong.
“Đúng, cậu đừng qua đó! Nếu không, nếu không bọn họ sẽ giết Đường Sương!”
“Cậu sẽ không nhận được một xu!”
Thế nhưng vào lúc này, một tiếng khóc lóc già nua vang lên. Tần Lệ Phong vô thức nhìn qua, tiếng than khóc kia đúng là phát ra từ trong miệng của má Lý.
“Đường Sương!” Lúc này, má Lý nhịn không mở miệng một tiếng cô nữa, vừa khóc vừa vừa la lên, loạng choạng đi về phía Đường Sương đang bị tên cướp ép buộc!
Đôi mắt đẹp của Đường Sương cứng lại, nhất thời không quan tâm đến sợ hãi: “Má Lý, bà làm gì vậy! Mau lùi về sau!” Nhưng má Lý lúc này đã nóng lòng như lửa đốt, sao có thể quan tâm đến lời khuyên của Đường Sương?
Suy nghĩ bây giờ chỉ muốn kéo đứa nhỏ mà bà đã trông giữ từ khi oe oe lọt lòng!
Má Lý không thể chịu nổi khi nhìn thấy Đường Sương gặp nguy hiểm như vậy!
Bà là nhũ mẫu của Đường Sương, đối với má Lý mà nói, Đường Sương là con gái của bà.
Năm đó má Lý vẫn còn là một người bình thường, một người phụ nữ trung niên vốn được cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay, gia cảnh tuy bình thường thậm chí còn có chút nghèo khó nhưng cũng có thể coi là hạnh phúc.
Bà ấy đầu biết được một tai họa đã ập đến khiến cho gia đình nhỏ hạnh phúc của bà ấy trong vòng một ngày đã bị biến thành tro bụi.
Đứa con gái nhỏ hay kêu khóc đòi ăn, bồng trên tay còn sợ ngã, ngậm trong miệng còn sợ tan kia chết vô cùng thảm thương, chồng bà ấy cũng không ngoại lệ. Một vụ tai nạn xe đã xảy ra, má Lý được đưa đến bệnh viện để điều trị nhưng bà ấy không có bất kỳ người nhà nào cả nên không đủ khả năng để chi trả tiền viện phí. Bác sĩ cũng hết cách vì dù sao bệnh việc cũng có nội quy.
Đúng trong lúc này mẹ của Đường Sương đang trong thời gian đi du lịch đột nhiên đau bụng sinh chuẩn bị nhập viện để sinh, người hầu của bà nhìn thấy cảnh này liền nói cho mẹ Đường biết.
Mẹ Đường khi ấy đang ở thời điểm có thiên chức làm mẹ, mặc dù đối phương lớn tuổi hơn mình nhưng bà vẫn không kìm được sự đồng cảm rồi bật khóc mỗi khi nghĩ đến nổi đau mất con của đối phương. Mẹ Đường cũng đã giúp đỡ má Lý thanh toán tiền viện phí thuốc thang và cứu má Lý một mạng.
Sau khi má Lý tỉnh lại biết được ân nhân cứu mạng của mình đang ở trong bệnh viện, tuy rằng trái tim bà ấy đã hóa thành tro tàn nhưng cũng vẫn không thể phụ lòng tốt của người khác được, vậy nên bà ấy liền ở bên ngoài phòng sinh để chờ vị ân nhân cứu mạng của mình. Ai biết được người được đẩy ra không phải là ân nhân cứu mạng của má Lý mà là một đứa nhỏ đang kêu góc đòi ăn còn ẩn nhân cứu mạng của bà đã vì khó sinh mà đã chết trên giường sinh rồi.
Bác sĩ nói với người hầu của mẹ Đường rằng thể chất của Đường Sương lúc đó quá yếu, nếu không có sữa mẹ thì sợ rằng sẽ không sống được đến sáng hôm sau.
Má Lý lúc đó vẫn còn đang trong thời kỳ cho con bú nên lập tức xin được đút sữa mẹ cho Đường Sương, cứ như vậy đợi đến lúc tình hình của Đường Sương ổn định hơn thì má Lý cũng đã có tình cảm với đứa trẻ uống sữa của bà ấy mà lớn vậy nên thuận lý thành chương mà má Lý trở thành bà vú của Đường Sương rồi theo Đường Sương trở về Đường Gia Bảo.
Hai mươi năm tiếp theo đó má Lý vẫn luôn lấy thân phận bà vú để ở bên cạnh làm bạn với Đường Sương nhưng hai người ở chung với nhau nhiều năm như vậy thì cho dù là người có lòng dạ sắt đá cũng không thể đối xử bình thường với đối phương được.
Trong lòng má Lý bà Đường Sương, mối quan hệ thầm kín của hai người vẫn luông là mẹ con với nhau. Đường Sương trong mắt má Lý không chỉ là người con của ân nhân cứu mạng, cũng không phải là người thay thế cho đứa con gái ruột chết bất đắc kỳ tử kia của bà ấy. Đường Sương uống sữa của bà ấy mà lớn lên, bà ấy xem cô ấy là con gái ruột của mình!
Giờ đây má Lý tận mắt chứng kiến cảnh con gái ruột của mình bị bọn cướp bắt cóc thì bà ấy làm sao có thể ngồi yên được? Một thân già đã qua 60 tuổi loạng choạng từng bước chạy đến trước mặt Đường Sương.
“Mau trả con bé lại cho tôi, trả lại cho tôi…. Tên khốn nạn, mau trả con gái lại cho tôi!”