Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 21: Tú tài mới làm nhà binh, thật vô lý!
Trong ảnh là toàn cảnh của bữa tiệc, Gia đình của Lý Khả Diệu thật sự được tham gia vào bữa đại tiệc ấy!
Nhưng đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là, gia đình của Lý Khả Diệu được ngồi vào bàn khách quý, nhưng mẹ con Trần Hạ Lan lại trở thành người hầu, phục vụ trà nước cho bọn họ.
Thậm chí còn có một bức ảnh chụp lại rõ ràng hai người thượng tá trên ngực có ba ngôi sao đang cúi người trước Từ Lam Khiết.
Phía sau đại tá là vô số các của hồi môn quý giá!
Cả đám người đều nhốn nháo ầm ĩ hết cả lên.
Không ngờ rằng lời con rể của Lý Khả Diệu trước đây là đúng, mẹ con Trần Hạ Lan chẳng qua chỉ là người hầu mà thôi.
Còn con gái của Lý Khả Diệu mới là đối tượng cầu hôn của Diệp Soái.
Biết vậy, bọn họ liền vây quanh Lý Khả Diệu không ngừng nịnh hót, khen ngợi, thậm chí còn trở mặt xem thường gia đình Trần Hạ Lan.
Những cô thím trong khu trước giờ không đội trời chung với Lý Khả Diệu chân bỗng dưng đứng không vững, sắc mặt tái mét, suýt chút nữa là ngất xỉu ngay tại đấy.
Qua một lúc lâu, bà ta mới điều chỉnh lại cảm xúc, mặt dày cúi người đi lên.
“Khả Diệu, trước đây tôi có mắt như mù đã lỡ ý mạo phạm cô, cô đừng so đo với những kẻ hèn mọn như bọn tôi.”
“Khả Diệu cô đúng là trời sinh khí sắc hơn người, con gái cũng xinh đẹp hệt như vậy. Tôi thật sự rất ngưỡng mộ cô.
“Gia đình Trần Hạ Lan kia là gì chứ, Am còn không đáng xách dép cho cô.
Khuôn mặt Lý Khả Diệu đỏ bừng, diễu võ dương oai đi thẳng một mạch về nhà.
Vừa về đến cửa nhà, Lý Khả Diệu đột nhiên ra lệnh Diệp Huyền Tần: “Diệp Huyền Tần, cậu đi chợ mua ít rau về đây, hôm nay nhà tôi muốn mở tiệc chúc mừng.”
Diệp Huyền Tần khó xử đứng dậy.
Mua rau? Anh còn không biết mua rau cơ.
Hơn nữa, đường đường là một Diệp Soái lẫy lừng vậy mà phải đi mua rau, chuyện này mà truyền ra bên ngoài không chỉ sợ mất mặt, còn lo rằng bị người khác chế giễu không thôi.
Lý Khả Diệu trợn mắt nhìn Diệp Huyền Tần nói: “Chỉ có mấy đồng mua rau thôi mà cậu cũng không có hay sao còn bày ra bộ dáng ấy? Thật chịu thua cậu.”
Nói xong, bà ta nhét vào tay Diệp Huyền Tần một trăm nhân dân tệ.
Từ Lam Khiết cũng cảm thấy việc một người đàn ông đi mua rau cũng không thích hợp cho lắm, vội nói: “Mẹ, vừa hay con cũng đang rảnh, con cùng anh ấy đi mua rau”
Nhưng Lý Khả Diệu liền lôi Từ Lam Khiết vào trong phòng ngủ: “Con muốn ham vui cái gì, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
PhịchI Cánh cửa lớn đóng lại.
Diệp Huyền Tần bất lực, chỉ có thể cầm 100 tệ đi mua rau.
Còn Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng nhẫn nại ra sức khuyên giải, thuyết phục Từ Lam Khiết đồng ý chấp nhận lời cầu hôn của Diệp Soái.
Diệp Huyền Tần rời khỏi tiểu khu, Cô Lang liên gọi điện thoại cho anh.
“Diệp Soái, ngài muốn làm gì với cái tên Phương Ngạn kia?”
“Bỏ đi” Diệp Huyền Tần nói “Trước mắt tha cho tên họ Phương đó đi, tên đó vẫn còn hữu dụng”
Cô Lang: “Đã hiểu”
Diệp Huyền Tần đột nhiên hỏi: “Cô Lang, hỏi cậu chuyện này”
“Gia đình chuẩn bị mở tiệc thì nên mua rau gì cho hợp lý?”
Cô Lang sửng sốt: “Chuyện này…
Diệp Soái, thật xin lỗi, gần đây tôi có bị viêm tai giữa không nghe rõ được, ngài nói lại lần nữa được không?”
“Ngài nhắc lại một lần nữa xem”
Diệp Huyền Tần: “Chuẩn bị tiệc, cần mua rau gì.”
Cô Lang:…
Anh ta chấn động tâm lý rất lâu sau đó mới dám khẳng định bản thân không nghe sai.
Đường đường là Diệp Soái lại đích thân đi mua rau, Cô Lang đơ rồi.
2ô Lang anh ta còn không biết rau như thế nào, không còn cách đành phải tìm đến đầu bếp trong quân đội để xin ý kiến.
Bếp trưởng trong quân đội: “Nếu như là bữa tiệc bình thường trong nhà thì mua một ít sườn, hải sản, trứng gà, cà chua với gạo là đủ rồi…”
Diệp Huyền Tần vẻ mặt nghi ngờ: “Sườn, hải sản đều là thịt, cá, cà chua là trái cây, vậy rau đâu?”
“Bà ấy muốn tôi mua rau, không phải mua thịt”
Khuôn mặt bếp trưởng cũng méo mó cả rồi: “Bỏ đi Diệp Soái, hay là tự tôi ~ €› ua rau rồi gửi sang cho ngài nhé”
Ngắt điện thoại, Cô Lang còn trách đầu bếp trưởng: “Lão Lý, ông xem Diệp Soái là kẻ ngốc hay sao? Ngay cả ngốc cũng có thể biết được những món ông vừa nêu không phải rau.”
Bếp trưởng: “……
Đối mặt với người đàn ông mặt sắt này, ông ta thực sự không biết phải giải thích thế nào.
Người ta thường nói tú tài mới làm nhà binh, câu nói này thật không có lý xíu nào…