Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1076: Tù nhân thượng giới
Trong óc Tân Trạm, từng ánh sáng vàng băn ra từ bốn phương tám hướng.
Phảng phất như nó phá tan mây đen, ánh sáng mặt trời rải khắp vùng đất.
Khôi Ách bị những ánh sáng này va chạm vào, trong nháy mắt hắn cảm thấy mình giống như bị lửa thiêu đốt, thân thể không ngừng toát ra khói xanh, kêu lên thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Vẻ mặt hắn hoảng sợ, phàm là chỗ có ánh sáng chiếu xạ, hắn chỉ có thể lui lại và không dám tiếp xúc.
Sau đó, những ánh sáng này càng hội tụ càng nhiều, tựa như lồng giam mà nhốt Khôi Ách trong đó.
Mà điều càng làm cho Khôi Ách tê dại da đầu là những ánh sáng màu vàng này còn đang không ngừng thu nhỏ lại, dần dần, ngay cả nơi sống yên ổn của hắn cũng sắp mất đi.
Mà một khi không còn cách nào tránh né, bị ánh sáng chiếu xạ hoàn toàn, hắn sợ là rất nhanh sẽ bị giết chết.
“Tần Trạm tha mạng, đừng giết tôi, cậu không thể giết tôi Khôi Ách kinh hồn bạt vía, mắt thấy ánh sáng rơi trên chân mình, hắn không nhịn được kêu to.
“Không thể giết anh?” Tân Trạm nhìn Khôi Ách cười nhạt.
Ánh mắt Tân Trạm thờ ơ không gì sánh được, anh vốn không để ý Khôi Ách chút nào.
“Anh cho răng anh là người Tuân Trì phái tới giám thị tôi, vì không xem mặt mũi của Tuân Trì mà cứu anh em tôi thì tôi sẽ dễ dàng tha thứ tất cả cho anh, còn giữ lại tính mạng của anh?”
“Anh cho rằng giết anh, tôi không cứu được Diệp Thành bọn họ?”
“Nói cho anh biết, chỉ cần tôi đáp ứng gia nhập vào Vấn Tông, hoặc là đoạt được tính mạng của yêu vương bọn họ tự nhiên sẽ an toàn, hơn nữa tôi giết anh thì lẽ nào Tuân Trì biết là sẽ vì chuyện này mà tìm tôi gây phiền phức?”
“Đương nhiên, tôi là do ông ta phái tới, tôi là người của ông ta” Khôi Ách kêu lên thảm thiết, ánh sáng màu vàng óng kia đã đến sát biên giới, đâm vào hai chân của hắn.
“Nếu anh thông minh như vậy, vậy anh suy nghĩ một chút, nếu tôi mang thi thể của anh trở về chất vấn, Tuân Trì sẽ phẫn nộ, hay là không thèm nhìn.”
Lời của Tân Trạm tràn ngập sự châm chọc, chúng như sấm rền đâm rách vùng não, làm cho Khôi Ách đột nhiên ngẩn ngơ.
Suy nghĩ kỹ nguyên nhân và kết quả trong đó, trong nháy mắt vẻ mặt Khôi Ách trở nên hoảng loạn, hoàn toàn thất kinh.
Tuân Trì sẽ thừa nhận sự tồn tại của mình, sẽ báo thù cho mình sao?
Hiển nhiên sẽ không.
Tuân Trì phái mình theo dõi Tân Trạm, vốn là hơi đụng chạm điểm mấu chốt, ai lại đi thừa nhận mình len lén giám thị người khác, mà mình chết rồi thì giá trị cũng bằng không, vậy Tuân Trì dựa vào cái gì mà báo thù cho mình.
Trước hắn luôn coi việc Tân Trạm không dám giết mình làm sức mạnh lớn nhất.
Hiện tại mới hoàn toàn nghĩ thông suốt, đây vốn là hoa trong gương, trăng trong nước.
Tuân Trì sẽ không để ý tới sống chết của mình, Tân Trạm cũng sẽ không để ý.
Bọn họ đều có đường lui, chỉ có mình không có.
Mà hắn còn ngây thơ không sợ hãi, đúng là ngu xuẩn nhất trên đời này.
“Tân Trạm, xin tha mạng, tôi nguyện ý nhận cậu làm chủ nhân, tôi và Tuân Trì không có quan hệ thân thiết, chỉ là ông ta từng cứu tôi khỏi địa lao, tôi mới không thể không giao mình cho ông ta. Thực ra tôi có thể nhìn ra, cậu mạnh hơn ông ta. Vấn Tông sớm muộn gì cũng bị hủy ở trong tay ông ta”
Lần này Khôi Ách thật sự luống cuống, hắn lớn tiếng cầu xin tha thứ, vì hắn sợ, lúc này hắn thật sự sợ Tân Trạm sẽ giết mình.
“Tôi biết rất nhiều bí mật của Vấn Tông, Tuân Trì để tôi theo dõi rất nhiều người, trong đó nhất định có thứ cậu cảm thấy hứng thú.”
“Tôi đích xác đến từ những thế giới khác, cho nên tôi cũng biết rất nhiều thân công bí thuật của thượng giới, những thứ này tôi đều chưa nói với Tuân Trì”
“Thực ra tôi cũng rất hữu dụng, tôi có thể thay cậu theo dõi người khác, lần này chỉ là ngoài ý muốn, tu sĩ xuất khiếu kỳ bình thường vốn không phát hiện ra tôi.”
“AI”
Lúc này, mặc cho Khôi Ách cầu xin tha thứ, ánh sáng này vẫn là vô tình đâm thủng thân thể hắn, lưu lại từng vệt sương mù ở trên thân thể hẳn.
Khôi Ách cắn răng tạo ra một đạo vòng bảo hộ mới miễn cưỡng ngăn cản ánh sáng màu vàng óng đang công kích.
“Tân Trạm, đến cùng cậu muốn thế nào? Tôi chết đối với cậu không bất kỳ chỗ nào tốt.”
Sắc mặt Tân Trạm bình tĩnh nhìn Khôi Ách, anh không biểu lộ bất kỳ tâm tình gì.
Anh vung tay lên, ánh sáng vàng này tựa như dừng hình ảnh, chúng tạm thời cách thân thể Khôi Ách nửa mét.
Toàn thân Khôi Ách mồ hôi đầm đìa, chật vật tới cực điểm, hẳn chợt quỳ xuống.
“Anh thuộc về thượng giới, vậy hãy nói cho tôi biết, anh đi tới nơi này như thế nào, anh thuộc tộc nào, và tôi tin tưởng anh lần nữa như thế nào.” Tân Trạm nói.
“Tôi đã vô tình bị ném tới đây trong đợt thảm họa hàng chục năm trước.”
Khôi Ách cười khổ nói: “Cậu đừng không tin, lân không gian thiên địa xảy ra biến hóa kia, rất nhiều người trong giới chúng tôi đều bị hắc động giết chết, hoặc trễ hoặc sớm thì bị đưa đến thế giới của các cậu, nhưng vận may của tôi quá kém, sau khi đến thì bị truyền đến Vấn Tông”
“Lúc đó tu vi của tôi thấp hơn, xuất khiếu kỳ cũng khó tránh né, cho nên tôi không kịp chạy, đã bị Vấn Tông bắt lại, nhốt vào trong tù phía sau núi và tra hỏi công pháp của tôi, tuy nhiên sau khi bọn họ biết chủng tộc đặc tính của tôi thì giảm hứng thú, thẳng đến khi Tuân Trì lại phát hiện được giá trị của tôi, sau đó ông ta thả tôi ra, tôi liền luôn làm việc vì ông ta”
Tần Trạm hé mắt, từ trong lời nói của Khôi Ách, anh không nhận thấy được lõ thủng gì.
Tuy nhiên việc Khôi Ách bị giam ở sau núi nhiều năm, hiện tại lại thoát khỏi khốn cảnh lại có thể cho anh một ít tin tức nội bộ.
“Trừ anh ra, theo anh biết, nhà giam sau núi này còn có người thượng giới nào không?”
“Cái này…” Khôi Ách đảo mắt nói: “Sau khi tôi ra ngoài đã bị xóa ký ức, nên hầu như đều không nhớ rõ tình huống trong địa lao.”
“Nếu điều tôi cảm thấy hứng thú nhất, anh hoàn toàn không biết, vậy anh không còn giá trị”
Tần Trạm cười, ánh sáng màu vàng óng kia mở rộng lần thứ hai, lan tràn về phía Khôi Ách.
“Đừng, đừng ra tay, tôi nói.”
Da đầu Khôi Ách sắp nổ tung, hắn cảm thấy mình như là không mặc quần áo ở trước mặt Tần Trạm, hoàn toàn chạy không khỏi ánh mắt của Tần Trạm.
“Mặc dù ký ức về lúc tôi ở bên trong đó đã bị xóa sạch, nhưng tôi đã được phóng thích, lại có biểu hiện không tệ nên Tuân Trì từng động tâm để tôi đi khuyên mấy tu sĩ giống tôi đầu hàng”
“Có bao nhiêu?” Tân Trạm nói.
“Số lượng tôi không biết, nhưng bọn họ đều ở tầng thứ ba của địa lao” Khôi Ách vội vàng nói, rất sợ mình lại làm Tần Trạm tức giận.
“Tuy nhiên cuối cùng, ngoại trừ một người trong đó bị tôi khuyên thành công, thì những người khác đều là xương cứng, họ tình nguyện ở bên trong chết già cũng không nguyện ý trở thành nô bộc của Vấn Tông.”
“Mà người rời đi nghe nói là bị tông chủ Vấn Tông trực tiếp mang đi, thực lực của ông ta mạnh mẽ hơn tôi nhiều, đoán chừng là bị phái đi làm chuyện lớn gì đó.”
“Cũng bởi vì lần này tôi biểu hiện không tệ, nên có được sự tín nhiệm của Tuân Trì, cho nên ông ta vẫn luôn coi tôi là thân tín mà bồi dưỡng”
Tần Trạm gật đầu, sau đó lại hỏi Khôi Ách tất cả tình huống cụ thể.
Từ đó biết không ít ít bí ẩn của địa lao ở Vấn Tông.
“Tiếp đó, hãy nói xem anh định làm gì để bảo vệ tính mạng”
Tần Trạm nhìn Khôi Ách nói: “Đừng nghĩ không nói cho tôi biết, Tuân Trì coi trọng anh như vậy, làm gì có chuyện anh không giao cho ông ta thứ như Nô Ấn gì đó.”
“Đương nhiên là có, nhưng ông ta xác thực bị tôi lừa, chuyện ấy tôi không hề nói dối.” Khôi Ách vội vàng gật đầu nói.
“Tuân Trì người này rất có tâm tư, ông ta sẽ bị anh lừa gạt?” Tân Trạm cười lạnh nói.
“Cho dù ông ta có trí tuệ, nhưng dù sao tôi là một người ở thế giới khác, ông ta vốn không hiểu đặc điểm của bộ tộc tôi, ngay cả những người khác bị bắt ở thế giới của tôi kia sợ là cũng không biết.”
Nói đến đây, Khôi Ách thể hiện vẻ tự tin tuyệt đối, nói với vẻ thề son sắt.