Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Đợi đã, anh nói mình là ai?”Diệp Thành không hề di chuyển mà nghỉ ngờ nhìn chằm chằm màn sương mù.
“Tất nhiên là người cứu các anh rồi”Tân Trạm nói.
“Nếu anh là Tân Trạm thì tôi sẽ đi, nếu anh là người khác thì chúng tôi sẽ ở đây và không đi nữa” Diệp Thành hừ nói.
, nếu đối phương muốn hãm hại Tân Trạm, khi hai người đi rồi thì Tân Trạm sẽ gặp rắc rối.
“Lăm chuyện, ngoài tôi ra còn có ai có thể cứu hai người”Tân Trạm cạn lời, bước ra từ màn sương, hé một góc mặt nạ da người.
“Đúng thật là chú mày. Lạc Việt Ban lúc này vùa ngạc nhiên vừa kinh ngạc.
“Đừng có lắm lời nữa, đi mau, trận pháp này không giữ được lâu đâu”
Anh vẫy tay, lần này anh mở tung tất cả cửa phòng giam, từ trong bóng tối truyền ra những tiếng quỷ khóc sói tru, tất cả phạm nhân ở tâng hai phá ngục mà ra. Cùng lúc đó trận pháp cũng bị các trưởng lão của Vấn Đạo Tông phá vỡ.
Một loạt các tu sĩ của Vấn Đạo Tông tràn vào.
Một số phạm nhân đen đủi vừa xông lên đã đụng phải tu sĩ của Vấn Đạo Tông nên hai bên đã bắt đầu đánh qua lại.
Náu mình trong màn sương, Tân Trạm dẫn hai người anh em trốn tránh kẻ thủ, chẳng mấy chốc đã đến tầng một.
Lão Hắc và yêu thú Đầu Bò, lúc này đều dựa vào ấn kí mà anh để lại ra khỏi trận pháp, đi đến đây.
Nhìn thấy Tân Trạm, biểu cảm của họ có chút khó diễn tả.
Tấn công nơi giam giữ quan trọng của Vấn Đạo Tông, đây chắc chắn là việc mạo hiểm nhất trên đời cho nên trước đây anh vẫn luôn ẩn giấu thân phận.
Nhưng bây giờ anh đồng ý để lộ mặt thật trước mặt bọn họ cũng đồng nghĩa với việc đã đặt niềm tin nơi họ.
“Cậu Trạm yên tâm, nếu bọn tôi bị bắt lại nhất định sẽ tự sát trước, dù thoát thân cũng sẽ tự hủy đi đoạn kí ức này, sẽ không để bất cứ ai biết được thân phận của cậu” Lão Hắc nhìn anh ròi cúi rạp người, trịnh trọng nói.
“Chưa đến lúc đó đâu, vả lại mọi người phải cố gắng mà sống tiếp”
Anh cười nói: “Con của ông, và cả Cốt Lâm đang đợi mọi người ở nh: Nhắc đến người nhà, Lão Hắc và yêu thú Đầu Bò đều dấy lên khát vọng.
“Cậu Trạm, bây giờ chúng tôi phải làm gì? Lão Hắc hỏi.
Anh vung tay, đưa phần lớn bùa nổ cho Diệp Thành Và Lạc Việt Ban.
“Vãi,, mấy nghìn tấm bùa chú, anh muốn đốt cả cái khu sau núi này hả?”
Diệp Thành cầm một xấp bùa nổ, ngạc nhiên đến mức trợn mắt.
Ba người còn lại cũng mang vẻ mặt run sợ.
Bọn họ đều rất tò mò, Tân Trạm xoay ở đâu ra nhiều bùa nổ như vậy.
Với số lượng bùa khổng lồ như vậy đã đủ để san bằng khu sau núi.
Anh gật đầu nói: “Bây giờ Vấn Đạo Tông đã dồn sự chú ý vào tầng hai, lát nữa tôi sẽ ra sau núi gióng trống khua chiêng, người ở tâng một không nhiều”
“Đến lúc đó mọi người hãy đến trung tâm tần một đặt bùa nổ, đợi đến khi trận pháp bị phá vỡ thì cho nổ, thả tất cả phạm nhân ở tầng một ra ngoài.”
Nhà giam tầng ba của Vấn Đạo Tông là tầng giam giữ phạm nhân sức mạnh yếu nhất nhưng bù lại họ lại đông nhất.
Có những lúc, số lượng đông còn hiệu quả hơn cả tu vi.
“Ha ha, phía sau núi của Vấn Đạo Tông mà bị phá hủy thì cảnh tượng đó nhất định rất đặc sắc” Lạc Việt Ban nóng lòng muốn thử nói.
“Tân Trạm, sau khi chúng tôi cho nổ sau núi sẽ đến giúp anh, anh phải cẩn thận đấy” Diệp Thành lo lắng nói.
Trong khoảng thời gian mấy tháng bị giam cầm, tuy đã nuốt đan dược nhưng vẫn cần thời gian để khôi phục, chiến trường ngoài kia hiện tại bọn họ vẫn chưa thể tham gia.
Mà Tân Trạm phải ra ngoài đó kéo dài thời gian, chắc chắn sẽ gặp phải nguy hiểm. Anh cười rồi tách khỏi mọi người.
Lúc anh ra khỏi nhà giam, Triệu Hạo Thiên và Hắc vụ lão giả cũng bay ra.
Nhìn thấy anh, Triệu Hạo Thiên đạp xuống bên cạnh anh.
“Triệu Hạo Thiên, có phải cậu này đã cứu chúng tôi không?
Thực lực chỉ là Xuất Khiếu Cảnh tầng thứ bảy, xem ra cũng chẳng mạnh mẽ gì”
Hắc Vụ lão giả liếc nhìn anh, giọng nói có chút khinh thường.
“Từ Lão Ma, dù sao cậu ta cũng cứu mạng ông, đừng có nói khó nghe như vậy”
Trường Xuân Hàng cười tủm tỉm, ra vẻ bề trên nói: “Cậu trai trẻ, khi ra ngoài cứ đứng sau tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu”
“Ha ha, cậu đừng nghe lời ông ta, cái lão này nhìn qua thì có vẻ đứng đắn nhưng thực chất lại là một kẻ tiểu nhân, không băng để tôi làm trẻ con, đảm bảo cậu ăn ngon ngủ kĩ” Hắc Vụ lão giả nói.
Phấn Ngọc tiên tử không hề nói chuyện, chỉ nhìn qua Tân Trạm rồi lại quay đi, tỏ ra xem nhẹ tu vị của anh, không buồn giao lưu.