Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 110
Sau khi nói xong câu đó, Tần Trạm lập tức cúp máy.
Cụ Tô ngồi cạnh trong lòng ngổn ngang, Tần Trạm nói câu này không thể không nói sẽ ôm phiền phức lên người mình.
Nhưng đối với cụ Tô, tính mạng của Tần Trạm còn đáng giá hơn tính mạng của ông ta.
Đồng thời cụ Tô còn có chút vui mừng, chứng tỏ ông đã không nhìn lầm người, Tân Trạm chính là một người đáng để dựa vào.
Bên kia, chuyện này lập tức truyền tới tai Tô Vũ.
Tô Vũ giận tím mặt, quăng nát vụn văn vật trị giá hàng chục tỷ trong tay mình.
“Ông già chết tiệt này thà cho người ngoài chứ nhất quyết không cho chúng ta!” Vẻ mặt Tô Vũ tràn đầy giận dữ, hận không thể xé cụ Tô thành hai nửa.
Quản gia đứng một bên run cầm cập, Tô Vũ chỉ là một chi trong dòng họ nhà họ Tô, người muốn thứ này không chỉ có một mình Tô Vũ.
“Lập tức phái Âm Dương Song Sát đến Tân Châu cho tôi!” Tô Vũ hít một hơi thật sâu: “Phải lấy bằng được đồ về!”
“Vâng!” Quản gia vội vàng gật đầu, nhanh chóng bước ra ngoài.
Trong biệt thự nhà họ Tô, Tần Trạm và cụ Tô ngồi đối diện với nhau.
“Nhà họ Tô sẽ không ngậm bồ hòn như vậy đâu.” Cụ Tô khẽ thở dài.
Tần Trạm gật đầu nói: “Cháu biết.”
Cụ Tô nhìn Tân Trạm, nói: “Đúng là hiện tại cháu nổi tiếng Tân Châu, nhưng cháu không có khả năng lấy sức một người đối chọi với toàn bộ nhà họ Tô được. Chỉ cần nhà họ Tô sẵn lòng, họ có thể mời bất kỳ kẻ nào tới giết cháu.”
Từ thời khắc nhận cú điện thoại kia, Tần Trạm đã nghĩ đến kết quả này.
Sau khi học xong Phệ Linh Thuật, Tần Trạm tha thiết muốn tìm một cao thủ đến thử nghiệm. Tuy nguy hiểm nhưng lợi ích không hề nhỏ.
Nói cách khác, người tới tìm Tân Trạm chỉ có hai kết quả, một là giết Tần Trạm, hai là trở thành chất dinh dưỡng của Tần Trạm.
Ở thời đại thiếu thốn linh khí như thế này, đây có lẽ chính là phương pháp tiến bộ nhanh nhất.
“Chỉ cần cháu sẵn lòng, bất cứ lúc nào cháu cũng có thể lập nên một nhà họ Tần.” Tần Trạm uống một ngụm nước trà, bình thản nói.
Cụ Tô cứng họng, sau đó cười ha ha.
“Cháu nói không sai, nếu không đắc tội với nhà họ Tô, hiện tại cháu có thể thành lập một dòng họ đỉnh cấp.” Trong giọng nói của cụ Tô chứa vài phần áy náy.
Tần Trạm vội vàng đứng dậy nói: “Ông đừng nói như vậy, nếu không có ông hỗ trợ, cháu sẽ không thể thuận lợi phát triển như vậy.”
Đúng là nhờ có lực uy hiếp của cụ Tô, anh mới lược bớt đi được bao nhiêu phiền phức.
“Ông à, nếu không cháu và ông về Đạm Thành đi.” Tần Trạm nói.
Cụ Tô lắc đầu, nói: “Cuối năm hãy về.”
“Cuối năm…” Tần Trạm tính thời gian một chút, còn gần hai tháng nữa.
Nhưng trong hai tháng này, rất có khả năng cụ Tô sẽ phải đi quãng đường cuối cùng trên hành trình của mình,
“Vâng.” Tần Trạm không nói thêm gì nữa.
Ngày tiếp theo, Tần Trạm và Tô Uyên ngồi xe tới Tân Châu.
Nhà họ Phùng.
Sau khi Phùng Công thất bại lần trước, địa vị của ông ta ở Gia Thành xuống dốc không phanh, những thương nhân về phe nhà họ Phùng lúc trước giờ đều ào ào quay đầu hướng về Tần Trạm.
Phùng Công tuy oán giận trong lòng, nhưng không dám bộc lộ ra.
“Ba, chúng ta cứ tiếp tục thế này sao?” Phùng Minh Thần có chút không cam lòng nói.
Phùng Công thở dài, nói: “Hiện tại ba không thể thắng được Tần Trạm kia. Nếu nhà họ Phùng muốn thoát khỏi khống chế của Tần Trạm, cũng chỉ có thể chờ anh cả con.”
Con cả nhà họ Tần vẫn luôn là bí ẩn với người ngoài, không ai biết bất cứ tin tức nào của anh ta.
Trên thực tế, anh ta cũng là át chủ bài cuối cùng của nhà họ Phùng.
“Ông Phùng.” Đúng lúc này, một giọng nói quỷ dị bỗng vang lên bên tai ông ta.
Vừa dứt lời này, một luồng khói dày đặc lập tức bao phủ, một bóng người chậm rãi xuất hiện.
Người này lưng gù, hơn năm mươi tuổi, trên người tỏa ra mùi kinh khủng cứ như vừa bò ra từ dưới cống.
Thấy cảnh này, Phùng Công không hề trách mắng, ông ta dựa lên ghế mây, thuận tiện hỏi: “Lần sau tới có thể đi vào một cách quang minh chính đại không?”
Ông lão này quái gở nói: “Thân thể thuần dương tôi muốn đâu?”
Phùng Công lạnh lùng ‘hừ”, nói: “Nhà họ Phùng của tôi hiện tại đã lệ thuộc vào Tân Trạm, nếu ông muốn thì tự đi tìm cậu ta đi.”
Ông lão cười lạnh lẽo: “Ông muốn dùng một thằng oắt áp chế tôi sao?”
“Dạ thưa, những điều ba tôi nói đều là sự thật” Phùng Minh Thần vội vàng khom người nói.
“Tần Trạm kia vô cùng độc đoán, đã bức ép nhà họ Phùng cúi đầu làm tay sai của anh ta, còn tự mình hạ lệnh không cho nhà họ Phùng có bất cứ liên hệ nào với phủ Huyền Minh.”
Trên mặt ông lão hiện lên một đợt khói mù mịt, ông ta lạnh lùng nhìn Phùng Công nói: “Ông không gạt tôi đấy chứ?”
“Gạt ông? Chẳng lẽ ông không thấy được tình trạng của nhà họ Phùng chúng tôi bây giờ sao?”
Phùng Công có chút phẫn nộ nói.
Đúng vậy, so với lúc trước, hiện tại con cháu nhà họ Phùng đã thiếu đi hơn nửa.
“Được rồi.” Ông lão khẽ gật đầu, sau đó lại hóa thành một luồng khói dày đặc, biến mất trước mặt hai người.
Chờ ông ta đi rồi, Phùng Minh Thần mới vội vàng hỏi: “Ba, người này là ai vậy a?”
Phùng Công lạnh giọng nói: “Chủ của phủ Huyền Minh – Hắc Thiền.”
Trên đường Tân Châu, Tần Trạm bỗng nhiên nhíu mày, ngay sau đó trong mắt lộ ra vẻ không vui.
“Nhà họ Phùng này không thành thật chút nào.” Tần Trạm nhíu mày nói.
“Sao thế anh?” Tô Uyên hỏi.
Tần Trạm lắc đầu, cười nói: “Không có việc gì, có lẽ lái xe hơi mệt.”
“Để em lái cho.” Tô Uyên nói.
“Không cần, sắp tới nơi rồi.” Tân Trạm lắc đầu nói.
“Không được, mau dừng xe lại một bên, để em lái, đây là mệnh lệnh!” Tô Uyên mở to đôi mắt xinh đẹp, bá đạo nói.
Tần Trạm cười khổ một tiếng, đánh phải dừng xe một bên, hai người đổi vị trí.
Mấy tiếng sau, cuối cùng xe cũng tới núi Long An.
Đứng dưới chân núi Long An, Tần Trạm không nhịn được nghĩ: Mình vừa đi hơn nửa tháng, chắc Tụ Linh trận đã ngưng tụ được không ít linh khí.
Sau đó anh cùng Tô Uyên đạp một chiếc xe đạp lên đỉnh núi.
Lúc này trong biệt thự núi Long An có bốn người đang chờ Tân Trạm.
Hai người trong đó chính là hai ông già áo dài theo sau Tô Vũ lần trước.
Hai người này định cư ở Tân Châu, ngày thường ngoại trừ nhà họ Tô ở Tân Châu cũng chưa từng lộ mặt trước bất kỳ ai.
“Hai vị, đây là người hầu của Tần Trạm.” Hai người chỉ vào tên mặt sẹo ngã khuyu trên mặt đất.
Âm Dương Song Sát liếc mặt sẹo một cái, gật đầu nói: “Miệng vết thương lớn như vậy mà còn có thể sống, xem ra Tần Trạm cũng có chút bản lĩnh.”
Hai ông già áo dài kia vội vàng khom người nói: “Kẻ hèn này là một người đàn ông nông thôn quê mùa, không đáng giá để hai vị ra tay, xin để chúng tôi bắt Tần Trạm giúp các ngài.”
Âm Dương Song Sát không nói gì, dựa lên ghế hơi hip måt.
“Các người là ai? Mau ra ngoài cho tôi!” Lúc này, bảo vệ tuần tra bỗng phát hiện bốn người quái gở hành tung không rõ.
Âm Dương Song Sát từ từ mở to mắt, hơi phất tay nói: “Không liên quan đến cậu, đừng có xen vào chuyện người khác.”
“Núi Long An có quy định, ngoại trừ người chủ, bất cứ ai cũng không được xâm phạm! Các người tốt nhất nên rời khỏi đi, bằng không đừng trách tôi không khách sáo!” Bảo vệ này cầm côn cảnh sát, vẻ mặt cảnh giác nói.
Hai ông lão áo dài kia khẽ ‘hừ một tiếng, cơ thể biến mất trong không khí, nháy mắt tới phía sau bảo vệ.
Ngay sau đó gã túm lấy cổ bảo vệ, bẻ một cái, bảo vệ mất mạng ngay tại chỗ.
“Không biết sống chết.” Nhìn thi thể trên mặt đất, trong mắt bọn họ không có bất cứ tình cảm nào dao động.
Chương 110
Một bảo vệ vô tội cứ như vậy bị bọn họ giết rồi.
Trong mắt bọn họ, tên tuổi của người bình thường hoàn toàn không đáng để được nhắc đến, và xác chết của anh ta càng thảm hơn khi bị trêu trên cửa một cách tàn nhẫn.
Lúc Tần Trạm với Tô Uyên quay về thì vừa nhìn là thấy bảo vệ chết một cách bi thảm.
Dòng máu tươi chảy dài xuống theo cánh cửa màu trắng sữa.
“A!” Tô Uyên bị dọa không nhịn được mà hét lên một tiếng.
Tần Trạm tiện thế che trước mặt Tô Uyên, anh ngẩng đầu lên nhìn xác chết trên cửa, sắc mặt lạnh bằng tột cùng.
“Cái tụi khổn nạn này, tại sao cứ phải làm hại người vô tội chứ.” Tần Trạm cố nhịn cơn nóng giận, tay anh chạm vào một cái thì xác chết đó rơi xuống đất.
Ngay sau đó, anh tạm thời để xác chết này qua một bên, rồi trầm giọng nói: “Người anh em, tôi sẽ thay anh báo thù.”
Nói xong, Tần Trạm nắm lấy cái tay nhỏ của Tô Uyên, sải bước đi vào trong biệt thự.
Trong sân lớn của biệt thự, mấy người này đang vui mừng đắc ý thưởng thức trà, còn mặt thẹo thì bị bọn họ dùng thủ đoạn, khiến cho gã quỳ ở dưới đất.
“Cậu Trạm!” Sau khi nhìn thấy Tần Trạm, mặt theo hét lên thất thanh.
Tần Trạm vung tay một cái, một linh khỉ nhẹ nhàng nâng lấy đầu gối của mặt thẹo, đỡ gã đứng dậy.
“Cuối cùng cậu cũng quay về rồi.” Hai ông lão mặc áo dài đứng dậy, nhìn Tần Trạm có chút nghiền ngẫm.
Tần Trạm lạnh lùng nói: “Người bảo vệ kia là do ai giết?”
“Cái gì?” Hai người ngây người, dường như không có ngờ đến Tần Trạm sẽ hỏi câu hỏi như thế này.
“Tôi hỏi, ai đã giết người bảo vệ vô tội đó?” Giọng nói lạnh như băng của Tần Trạm khiến cho người ta không khỏi có chút hoảng sợ.
“Ha ha ha!” Hai người không kìm được mà bật cười lên: “Quả nhiên là người trong thế tục, lại để ý đến mạng sống của một con giun dế, đúng là buồn cười vô cùng!”
“Giun dế?” Tần Trạm chau mày:
“Trong mắt tôi, các người cũng là loài giun dế.”
Hai người không kìm được mà cười giễu nói: “Bản lĩnh không lớn, khẩu khí thì lại không nhỏ. Lần trước ở trước mặt cậu Tô, tôi đã tha cho cậu một mạng, nhưng lần này cậu không có may mắn như vậy nữa đâu.”
“Tha cho tôi một mạng?” Tần Trạm không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Lần trước hai người này không lấy được lợi ích, hôm nay lại dám nói những lời ngông cuồng?
“Nói thật cho cậu biết, sau đợt chia ly lần trước, hai chúng tôi đã bế quan tu luyện, hôm nay đã bước vào cảnh giới Tông Sư.” Một người có vóc dáng thấp trong đó cười nhạt nói: “Nếu như cậu biết điều thì tự mình quỳ xuống nhận lỗi, thuận tiện giao đồ cho chúng tôi.”
“Tông sư?” Tần Trạm lắc lắc đầu: “Xem ra nhà họ Tô cũng không có lớn mạnh như trong tưởng tượng, vậy mà lại tốn tiền nuôi dưỡng loại rác rưởi như các người..”
“Cậu nói ai là đồ rác rưởi?!” Hai người gần như hét lên cùng lúc câu nói này.
“Người ngồi ở đây đều là đồ rác rưởi.” Tân Trạm nói dửng dưng.
“Muốn chết!” Hai người lại giở trò cũ, lại một lần nữa đánh gọng kìm, bên trái bên phải!
Vẻ mặt của Tần Trạm dửng dưng, anh không hề nhúc nhích tí nào.
Đợi đến lúc bọn họ lao tới, Tân Trạm vung tay, một lực lớn mạnh đập thẳng lên ngực của bọn họ!
Hai người lập tức bay ngược lại, lực va chạm kinh hoàng trong chốc lát đã đập nát ngũ tạng lục phủ của bọn họ!
“Phụt!”
Máu tươi giống như vòi phun nước phun ra từ hai tai, hai mũi, hai mắt và miệng của bọn họ, còn biểu cảm trên mặt họ càng kinh khủng tột cùng.
“Cậu… Sao cậu lại có sức mạnh như vậy..”
“Xuống dưới mà hỏi đi!” Một sức mạnh cực lớn của chân Tần Trạm đạp xuống, trực tiếp cướp đi mạng sống của hai người.
Trong khoảng thời gian này, Âm Dương Song Sát ngồi trên ghế mây đều không nói gì cả, bọn họ không hề kinh ngạc bởi hành động của Tần Trạm.
Tần Trạm liếc nhìn bọn họ một cái, phát hiện sức mạnh của hai người này trên cả Phùng Công.
“Không hổ là nhà họ Tô.” Tần Trạm lạnh nhạt nói: “Chỉ hai tên lính quèn thôi cũng có sức mạnh như vậy.”
Âm Dương Song Sát không hề tức giận, ngược lại còn nói: “Không sai, bọn tôi ở trước mặt nhà họ Tô quả thực không có là gì. Nhưng nhìn ra cả Tân Châu thì e là không có ai là đối thủ của bọn tôi.”
“Hai người này là sát thủ của nhà họ Tô, tên là Âm Dương Song Sát, người cao cao kia là Âm Sát, người thấp kia là Dương Sát.” Tô Uyên ở bên cạnh nhắc nhở.
Tần Trạm chau mày nói: “Cái tên rách nát gì vậy? Đúng là ảo tưởng”
Âm Sát cười nhạt nói: “Chàng trai, thứ đồ đó không thuộc về cậu, cậu vẫn nên nhanh chóng giao ra đi, như vậy sẽ tốt cho tất cả chúng ta.”
“Không sai.” Dương Sát hùa theo: “Nếu như cậu ngoan ngoãn giao đồ cho chúng tôi, thì chúng tôi có thể cầu xin thương tình cho cậu, thậm chí có thể nhận cậu làm đồ đệ.”
“Nhận tôi làm đồ đệ?” Tần Trạm lắc lắc đầu: “Mấy người vẫn chưa đủ tư cách.”
“Xem ra cậu vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc..” Dương Sát thở dài một hơi, ông ta đột nhiên giơ ngón tay lên gõ nhẹ một cái.
Một ánh sáng vàng lập tức nhập vào giữa trán của Tần Trạm.
Dương Sát cười nói: “Chàng trai, đã trúng phép này rồi thì thần thức của cậu sẽ tạm thời đóng chặt lại, ngay cả động đậy cũng không động đậy nổi, bây giờ cậu còn muốn phản kháng không?”
“Cái thứ gì đây?” Tần Trạm đưa tay lên sờ sờ cái trán của mình: “Ông đã làm gì với trán của tôi?”
Dương Sát ngây người, ông ta chau mày nói: “Không lẽ mất tác dụng rồi?”
Nói xong, ông ta thử lại một lần nữa, giơ tay lên chỉ hướng vào giữa trán của Tần Trạm”
Lại một ánh sáng vàng thoáng qua, nhập vào giữa trán của Tần Trạm.
Nhưng khiến người ta kinh ngạc là Tần Trạm vẫn không chịu bất cứ ảnh hưởng nào.
“Rốt cuộc mấy người đang làm cái quái gì vậy?” Tần Trạm sờ trán của mình: “Tôi nhớ người ở Thập Long Môn lần trước cũng dùng qua phép thuật như thế này, còn nói tôi trúng phép này rồi sẽ không sống nổi ba ngày..”
Dương Sát kinh ngạc hoàn toàn rồi, ông ta giận dữ quát lên: “Rốt cuộc cậu là người như thế nào?”
“Không hiểu ra sao cả.” Tần Trạm bị ông ta làm cho có chút mất kiên nhẫn rồi: “Nếu ông chỉ có chút bản lĩnh này thì hôm nay e là ông phải chết ở đây rồi.”
Nói xong, Tân Trạm “vù” một cái thì đã tới trước mặt của Dương Sát.
Linh khí lớn mạnh của anh theo lòng bàn tay mà phun ra, phóng thẳng lên trán của Dương Sát!
Điều khiến Tần Trạm ngạc nhiên là chỉ một chưởng bình thường như vậy mà Dương Sát không thể tránh được! Đầu ông ta trực tiếp bị Tần Trạm đập nát rồi!
“Sao có thể như vậy?” Tần Trạm ngơ người: “Sức mạnh của mấy người rõ ràng hơn Phùng Công, tại sao lại không chịu nổi một đòn như vậy?”
Sắc mặt của Âm Sát có chút khó coi, ông ta trầm giọng líu ríu nói: “Không ổn, tấn công thần thức không có bất cứ hiệu quả nào với cậu ta!”
Thứ mà Âm Dương Song Sát tu luyện đó là sức mạnh tinh thần, cũng chính là dựa vào tấn công thần thức, một khi mất đi chỗ dựa này thì bản lĩnh của họ trực tiếp giảm xuống!
“Cứ như vậy mà chết rồi, đáng tiếc quá.” Tần Trạm nhìn xác chết của Dương Sát, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ đau buồn.
Vốn dĩ anh còn muốn dùng Phệ Linh thuật ăn thỏa thích một bữa, nhưng lại không ngờ Dương Sát lại trực tiếp bị đánh chết rồi!
“May mà, vẫn còn giữ lại một người…” Tân Trạm nhìn về hướng Âm Sát, trong mắt lộ ra tia sáng bóng.
Âm Sát lập tức cảm thấy da đầu tê dại, ánh mắt này.. giống như đang nhìn chằm chằm một miếng thịt mỡ vậy!
“Chạy trước tính sau.” Âm Sát trầm giọng líu ríu nói, sau đó quay đầu, nhanh chân chạy ù đi mất!
“Vịt đã nấu chín, tôi còn có thể để ông bay mất sao?” Tần Trạm lạnh lùng hừ một tiếng, anh đạp một bước, tốc độ nhanh đến cực điểm, gần như trong nháy mắt đã đến đằng sau Âm Sát!
“Phệ Linh thuật!” Tần Trạm giơ tay lên, đóng “bụp” một tiếng lên trán của Âm Sát! Một nội kình mạnh mẽ phát ra từ lòng bàn tay của Tần Trạm!
“A!” Âm Sát đau đớn kêu lên thảm thiết, bản thân Phệ Linh thuật sẽ đem đến cơn đau tột độ, mà Âm Dương Song Sát chủ yếu tu luyện sức mạnh tinh thần, cho nên tất cả sự đau đớn mà ông ta cảm nhận mạnh hơn gấp trăm lần người bình thường!
Cơn đau cực độ, khiến cho Âm Sát ngất đi, và thể xác của ông ta dựa vào tốc độ mắt thường có thể thấy được nó đang khô dần, cuối cùng trực tiếp biến thành một cái xác khô.
“Thoải mái, thoải mái quá đi!” Tân Trạm giống như một tên đói được ăn thỏa thích một bữa, cảm giác hài lòng cực độ khiến cho tinh thần Tần Trạm sảng khoái!
“Không hổ là Tông Sư!” Ánh mắt Tần Trạm tỏa sáng, hưng phấn không gì bằng!
Đúng vào lúc này, điện thoại của Âm Sát đột nhiên vang lên.
Tân Trạm tiện tay cầm điện thoại lên nhìn một cái, phát hiện người gọi đến là Tô Vũ.
“Thế nào, làm xong chuyện chưa?” Tô Vũ hỏi với vẻ lạnh lùng.
Tân Trạm cười nói: “Anh Vũ, cảm ơn thức ăn ngon mà anh đưa đến, hy vọng anh tiếp tục tiến lên, như vậy tôi cũng có thể nhanh chóng vặn cái đầu chó của anh.”