Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhưng rất nhanh Tuân Trì đã nói ra một tin tức làm cho tất cả mọi người khiếp sợ.
“Tông chủ vốn không ở bên trong tông, ông ấy và hai đại thánh tử đi đến nơi khác”
“Thông báo cho tất cả trưởng lão đệ tử lập tức rời khỏi thú triều, về Vấn Tông, sợ rằng tông môn đã xảy ra chuyện” Tuân Trì rống to hơn.
Tất cả thân tín bị tin tức này làm cả kinh trợn to hai mắt.
Vấn Tông ở trong thế giới ẩn mấy nghìn năm vẫn đứng vững không ngã, không ai dám trêu chọc, cũng làm bọn họ.
cảm thấy Vấn Tông vô cùng an toàn, không ai dám đụng vào.
Lẽ nào hôm nay lại có người phản trời, dám ra tay với Vấn Tông.
“Ha ha, trưởng lão Tuân, thấy xu thế Thú triều lớn vậy nên Vấn Tông mấy người sợ hãi quá rồi phải không”
Ngay khi Tuân Trì toang dẫn người đi thì một cơn gió lớn chợt thổi vào mặt, hơi thở cuồng loạn như gió bão thổi mọi người lùi ra sau, là Tuyệt Nhật Yêu Hoàng ngăn cản đường đi của họ.
“Tuyệt Nhật Yêu Hoàng, ông ngăn cản bọn tôi là muốn gì đây?” Tuân Trì bị ngăn cản, ông ta đứng vững cơ thể hỏi với vẻ mặt âm u.
“Những gì trưởng lão Tuân vừa nói làm bổn hoàng khó hiểu quá, Thú triều còn ở đây nhưng các người lại muốn chạy nên đương nhiên bổn hoàng phải hỏi lý do rồi” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng thản nhiên đáp.
“Tôi thấy sắc mặt của các người căng thẳng quá, muốn đi đâu vậy, không phải là Tông chủ của các người bị tẩu hỏa nhập ma nên bất hạnh qua đời rồi chứ”
“Tuyệt Nhật, ông dám nguyền rủa Tông chủ của bọn tôi.”
Một trưởng lão khác giận dữ đến mức không nhịn được chỉ vào Tuyệt Nhật Yêu Hoàng rồi quát lên.
Đôi mắt của Tuyệt Nhật Yêu Hoàng trở nên lạnh lùng, một hơi thở chợt lao vút ra khỏi tay áo, “âm ầm” đánh bay trưởng lão nọ đến hộc máu.
“Tuyệt Nhật Yêu Hoàng, ông muốn dấy lên trận đại chiến giữa hai tộc sao”
Phá vỡ hơi thở thứ hai Yêu Hoàng đánh ra, Tuân Trì xuất hiện che chắn trước mặt trưởng lão nọ, sắc mặt u ám.
“Tên của tôi mà hẳn có tư cách để gọi sao, lần này chỉ trừng phạt nhẹ, nếu còn dám nói năng bậy bạ nữa thì tôi sẽ lấy mạng của hắn tôi đấy”
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng thu tay lại, dáng vẻ nhẹ nhàng như mây đó khiến trong lòng tất cả trưởng lão ớn lạnh.
“Chúng tôi mặc kệ Thú triều, bây giờ phải trở về Vấn Tông, ‘Yêu Hoàng đang muốn ngăn cản chúng tôi sao?” Tuân Trì hỏi.
“Các người trở về tông môn của mình thì sao bổn hoàng phải cản. Thế nhưng nếu các người đi thì những bảo vật yêu thú kia sẽ thuộc về chúng ta”
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cười nói: “Xin mọi người cứ tự nhiên”
Tuân Trì nhìn ông thật sâu, sau đó dẫn theo mấy trăm trưởng lão và đệ tử tinh nhuệ của Vấn Tông nhanh như chớp lên đường trở về tông môn.
Thậm chí họ không màng đến những chiến lợi phẩm trên chiến trường kia.
Nhìn chăm chú theo hướng Vấn Tông, Tuyệt Nhật Yêu Hoàng than khẽ rồi bóp nát ngọc quyết trong tay.
“Tân Trạm, bổn hoàng chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi, còn chạy thoát được hay không thì phải dựa vào chính bản thân cậu rồi”
Mọi người phi hành trong bầu không khí rất ngột ngạt.
“Trưởng lão Tuân, nếu ông đoán đúng, vậy rốt cuộc là ai dám ra tay với Vấn Tông chứ”
Một trưởng lão trong số đó khó hiểu hỏi: “Tôi nghĩ nát óc cũng không đoán ra ai dám to gan như vậy”
“Sau khi trở về thì mọi chuyện sẽ rõ ràng ngay thôi”
Trưởng lão Tuân trả lời với vẻ mặt tái xanh.
“Các vị, Thôi diễn thuật của đạo sĩ Bồ chưa từng mất linh nên các vị hãy chấn chỉnh tinh thần, vận chuyển hơi thở đến mức tốt nhất, nếu có ngọc giản truyền âm thì hãy liên lạc với tất cả mọi người trong tông để xem thử có vấn đề gì không”
Giọng nói của Tuân Trì trầm thấp, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Tâm trạng của ông ta cũng ảnh hưởng đến mọi người.
Tuy có người cảm thấy ông ta chuyện bé xé ra to nhưng vẫn vội vã truyền âm về.
“Nhà họ Nghiêm không sao.”
“Nhà họ Trương cũng bình an”
“Thư viện không có gì khác thường.”
“Trưởng lão Tuân, có phải chúng tôi nghĩ sai rồi không?”
Mọi người nhao nhao hồi báo và tỏ vẻ nghi ngờ nhưng Tuân Trì không hề lơi lỏng.
“Chấp sự Triệu thì sao, nhà họ Triệu của ông đâu?”
Tuân Trì chú ý thấy sắc mặt của một người đàn ông trung niên hơi cứng đờ.
Gã kia còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên mọi người cảm thấy trời đất rung lắc, âm thanh vang lên trầm đục như sấm.
“Tiếng gì vậy”